C5: Bị cảm rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi khởi động xe, tài xế hỏi cô: “Phu nhân, có cần bật đèn không ạ?”

“Không……”

“Bật đi!”

Jisoo nghiêng đầu nhìn Taehuyng, ánh mắt anh chuyển từ cuốn tạp chí tới khuôn mặt cô, sau đó duỗi tay nới lỏng cà vạt.

Chuyện này vốn dĩ đuối lý rõ ràng là Taehuyng, kết quả bị anh nhìn như vậy, Jisoo ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.

Sau khi đèn đã bật, Jisoo biết có vài lời không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài, vì thế dứt khoát đem mấy quyển tạp chí đều đưa tới trước mặt Taehuyng.

Cô hất cằm, chân đạp một cái, còn kiêu ngạo hừ mũi với anh.

Taehuyng nhìn qua đại khái nội dung, mày càng nhăn càng chặt ——

Nghi ngờ cùng nữ người mẫu nghỉ phép ở bãi biển.

Nghi ngờ cùng nữ minh tinh Hollywood đi bệnh viện phụ sản kiểm tra.

Nghi ngờ cùng nữ ca sĩ nổi danh hẹn hò một tháng, tình cảm tan vỡ.

……

Lại vừa thấy chữ kí của biên tập viên ký bên dưới: Hye Hye.

Con nhóc Kim Hye  này lá gan cũng thật là lớn, chẳng cần biết có hay không đều viết loạn, nói như anh ra nước ngoài chỉ biết hẹn hò linh tinh vậy.

Taehuyng khép cuốn tạp chí lại, vừa uống rượu xong khiến đầu anh có chút đau, đè đè ấn đường, cũng không mở miệng giải thích.

Thật sự là không biết giải thích cái gì, bởi vì mấy người này, anh căn bản không nhớ rõ ai với ai.

Quan trọng nhất chính là, anh giải thích, Jisoo cũng chưa chắc sẽ tin.

Jisoo lại đem phản ứng của anh hiểu thành là vì chột dạ, cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thở ra một hơi dài.

Bên ngoài từng hàng ngô đồng đều lùi lại phía sau, tài xế lái xe vững vàng, khi mà đến trước ngã tư đường, tay lái lại đột nhiên đánh mạnh một chút.

Theo quán tính, Jisoo không hề đề phòng mà lao sang một hướng khác, may mắn được Taehuyng đỡ lấy mới không bị ngã xuống.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà cánh môi mỏng của anh cọ nhẹ lên má cô, mềm ấm mà nóng bỏng.

Giây tiếp theo, Jisoo nghe thấy được Taehuyng mở miệng, là nói với người tài xế.

“Không muốn tiền lương nữa rồi?”

Jisoo lập tức ngồi dậy, tim vẫn còn hơi hoảng loạn, cô lên tiếng giải thích giúp người tài xế một câu: “Em không sao!”

Ghế phụ.

Park Byung-chul cười nhạt một tiếng, vừa rồi lúc Jisoo ngã qua bị anh hôn, cậu rõ ràng thấy Taehuyng cong khóe môi, mặc dù chỉ là trong chớp mắt.

A.

Thực là muộn phiền.

Park Byung-chul mắt trợn trắng.

·

Về đến nhà đã rất khuya.

Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một bảo mẫu, lúc trước nhận được điện thoại của cô nên đã nghỉ trước, biệt thự càng thêm trống trải an tĩnh.

Jisoo vừa mệt vừa buồn ngủ, thay đôi déo lê, lại từ tủ giày lấy ra đôi dép dùng một lần đưa cho Taehuyng, cô ngáp một cái, khi nói chuyện mang theo âm mũi: "Ngày mai mua sau, đêm nay anh dùng tạm trước đã"

“Bị cảm rồi?”

Jisoo khẽ gật đàu, mấy ngày nay cứ nóng lạnh liên tục, cô ra diễn đều là ở bên ngoài phim trường, đã bị cảm mấy ngày rồi.

“Đã uống thuốc chưa?”

“Em có uống rồi.”

Mẹ của Taehuyng là phó viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, cho nên trong nhà phương diện thuốc men luôn luôn đầy đủ, hơn nữa định kỳ sẽ đổi một lần.

Jisoo pha hai bát canh giải rượu, đưa cho Taehuyng một bát, sau đó bưng bát của mình chậm rì rì lên lầu.

Đầu cô có chút nặng, cơ thể cũng không quá thoải mái, đi phòng tắm tắm bằng nước ấm mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Đèn phòng ngủ vẫn sáng, Taehuyng đứng trước cái tủ đầu giường, Jisoo híp mắt nhìn, chú ý tới cái hòm thuốc trước mặt anh.

Dường như anh biết cô ra, đôi mắt cũng chẳng thèm nâng lên một chút, “Nằm lên giường đi.”

“Làm, làm gì?”

Jisoo tưởng tượng một chút, giọng nói đều run lên.

Tuy rằng biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng mà bây giờ...... Tiến độ này có phải quá nhanh rồi không?

Taehuyng quay đầu liếc nhìn cô một cái, duỗi tay đi túm cô lên, Jisoo vốn dĩ cảm mạo nên cũng không có bao nhiêu sức lực, dễ như trở bàn tay mà đã bị anh đẩy ngã ở trên giường.

Đầu cô choáng váng, trước mắt lung lay mấy ngôi sao bay lượn, Jisoo quay đầu nhìn.

Dưới ánh đèn thủy tinh, Taehuyng đang dùng ống tiêm đem thuốc trong một loạt cái bình nhỏ trong suốt nước thuốc hút vào, dáng vẻ nghiêm túc y như lần giải phẫu chuột bạch nhỏ trước đây.

Jisoo trong lòng rơi lộp bộp, mới vừa chống cánh tay muốn bò dậy, eo cô đã bị anh cô ôm lấy rồi đè xuống.

“ Jisoo ——” giọng nam rất rõ ràng, sau đó một loạt vỏ thủy tinh bị anh ném vào thùng rác, “Lạch cạch” vài tiếng, “Em giờ muốn bị anh tiêm một mũi hay là muốn anh "làm" một lần?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro