Ngọt ngào mang tên anh 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Cùng nhau giải quyết!

Anh cứ ở bên cạnh Thanh lầm lì như vậy cho đến ngày thứ năm, khiến chính Sương ra vào cũng phải e ngại. Lúc này Thanh vẫn phải ăn lỏng và uống sữa, nhưng đã dần tập vận động tại giường và thích nghi được với đau nhức về cả thể xác lẫn tinh thần. Nghĩ cũng tài thật, tuy bị đàn áp bởi lạnh lẽo không tên, mà vẫn đáp ứng điều trị tốt. Nhưng cũng đến phát điên khi ngày ngày phải vờ như anh không tồn tại. Đôi khi nhìn anh gật gù ở sa lông, hàng mi dày rung động, cặp lông mày khẽ nhíu, tâm can Thanh không khỏi gào thét đau đớn. Cô muốn lại gần chạm vào bên má có phần hao gầy kia, nhưng nụ cười tươi tắn của Hải và ánh mắt nặng trĩu của Duy, cứ lồng ghép chồng chéo trong đầu. Giọt nước mắt trào ra, đóng băng tất cả cảm xúc hỗn loạn. Giọng anh trầm khàn mệt mỏi, da diết vang vọng khắp căn phòng:

- Đến khi nào em mới có thể thành thật với anh đây?

Thanh không xác định được anh nói với mình hay chỉ đang mê man điều gì đó, bởi anh vẫn duy trì tư thế cũ. Bất chợt Duy ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén đối diện với khuôn mặt ẩm ướt của Thanh. Cô thảng thốt nhìn Duy mặc chiếc áo thun đen, ngồi giữa bộ sa lông màu xám. Cả thân thể anh như chìm vào một nơi sâu thẳm, tuyệt vọng đến cùng cực. Anh chờ đợi từng ấy thời gian, cô vẫn nguyện một mình gặm nhấm quá khứ tàn khốc. Anh biến mất, cô chỉ hỏi về anh rồi tự phong bế cảm xúc chính mình. Kinh ngạc nhìn anh xuất hiện trước mặt rồi lạnh lùng vờ như không quen biết.

Duy vụt đứng lên, quyết tâm bước dần lại phía Thanh đang bó thân hình trong bộ đồ bệnh nhân thùng thình. Anh vươn tay giữ lấy khuôn mặt hốt hoảng để hai vầng trán khăng khít chạm vào nhau. Cả hai đôi mắt chứa đầy giằng co và sóng gió cũng chính thức đối diện không chút khoảng cách.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tỉ lệ nghịch với thời tiết đậm nắng vàng ngoài kia. Mùi vị nguy hiểm len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm tư và lí trí Thanh, làm cơ thể mảnh mai khẽ run rẩy. Tia không đành lòng dâng đầy trong đáy mắt Duy, giọng nói khàn đục dần trở nên nghiêm túc khi nhận thấy Thanh đang nín thở chờ đợi:

- Dù mạng em là do Hải cứu về, dù nhìn thấy anh em đau lòng đến mức nào. Xin lỗi. Em chỉ có một lựa chọn là ở bên cạnh anh thôi. Anh... không cách nào buông tay được.

*

Bất chợt Thanh hiểu ra ánh mắt tối tăm của Duy đang đau khổ đến nhường nào. Cô cố gắng cất dấu được gì, chẳng lẽ Duy sẽ cả đời không biết? Nắng Đà Lạt gắt gỏng nhưng không nóng bức, mang theo khí hanh khô ùa vào phòng, soi rọi nỗi đau thầm kín qua giọt nước mắt trĩu nặng. Rời bàn tay mình, anh lau đi giọt nước mắt nóng hổi. Nhẹ nhàng ôm Thanh vỗ nhẹ phía lưng cô, tiếng thở dài kìm nén bao lâu vang lên, chính thức kết thúc chuỗi ngày dày vò lẫn nhau.

Vì Hải, cô sợ anh đau lòng nên trốn chạy. Cũng vì Hải, anh sợ cô đau lòng không dám xuất hiện. Cuối cùng họ vì ai mới hành hạ nhau đến thế?

- Chúng ta cùng nhau giải quyết mọi chuyện không phải sẽ tốt hơn sao?

Đã qua hồi kinh ngạc, Thanh gục vào ngực Duy khóc nấc lên, giọng nói thút thít câu được câu mất:

- Anh không hiểu, không hiểu gì hết.

Duy đành hạ giọng chịu thua trước cô gái đang nức nở trong vòng tay mình:

- Được rồi, là do anh, anh không hiểu. Em đừng khóc nữa, cứ thế này động đến vết mổ thì sao?

Thanh dùng sức đẩy mạnh Duy ra, nằm xuống giường trùm kín chăn lên đầu. Giọng nói ấm ức từ trong đống chăn vọng ra khiến Duy luống cuống:

- Còn dám nói, mấy ngày nay lạnh mặt hành em sao không nghĩ cho vết mổ. Nói cho anh biết, em mà chậm trễ việc ra viện, tất cả là do anh, do anh hết.

Duy thở dài, nhìn đống chăn lùm xùm đang rung lên không thôi, bởi có người tủi thân giận dỗi. Anh đành ngồi xuống bên giường, nhẹ tay kéo chăn, vuốt chút tóc mềm mại, bất đắc dĩ nói:

- Khi nào ra viện, anh đưa em tới gặp Hải. Được không?

Khuôn mặt loang lổ toàn nước mắt ló ra, kể từ trận hỏa hoạn năm ấy, cô chưa một lần biết Hải yên nghỉ ở nơi nào. Lúc đó khi Thanh và Phong xuất viện, chỉ biết sự thật duy nhất rằng Hải đã ra đi, còn lại chẳng chút tin tức về thi thể anh. Hôm nay, nghe đến có thể gặp Hải, cô bỗng thật sửng sốt. Thời gian qua cô sống tốt chứ, xứng đáng để nợ anh một mạng không? Ngón tay Duy khẽ gẩy vài sợi tóc Thanh , nhìn ánh mắt lơ đãng, anh lên tiếng:

- Đừng lo lắng, ngoại trừ việc đau ruột thừa ngoài ý muốn, em đã sống rất tốt.

Nghiền ngẫm khuôn mặt bình thản của anh, Thanh bỗng hiểu ra anh đã vì cô nhường nào. Bởi muốn Thanh thoải mái, không cần trốn chạy, mà anh lặng lẽ đứng một nơi cô chẳng nhìn thấy.

- Anh ổn chứ?

Duy cười, nụ cười hiền lành giống trước đây cô vẫn luôn được hưởng thụ. Nhẹ nhàng vuốt vuốt bên má Thanh, anh nói:

- Anh đã rất không ổn, cho tới giờ phút này.

Anh ôm chặt hơn cô gái đang bối rối vào vòng tay mình, cằm tựa trên đỉnh đầu Thanh, mắt vẫn hướng ra phía cửa sổ có những vạt nắng cuối ngày còn le lói.

- Ra viện, liền trở về cùng anh thôi. Cùng nhau đương đầu không khó như em tưởng tượng đâu.

*

Đón Thanh trở về là cơn gió thu mát mẻ của đất trời Hà Nội, nắng trong vắt và đẹp mơ màng. Nhìn xuống hai túi hành lý nhỏ gọn đang được Duy xách nhẹ nhàng, tay còn lại anh đan thật chặt vào bàn tay nhỏ của Thanh. Phong thái hiên ngang, bày ra vẻ mặt "gặp địch giết địch" làm Thanh phải đẩy cao chiếc kính râm, che đi ánh mắt vui vẻ. Theo anh ngồi vào chiếc taxi Mai Linh xanh lá, Thanh tựa người vào thành ghế ngắm chút lá vàng rải rác hai bên đường Phạm Văn Đồng trong lúc kẹt xe. Bản thân lại ngủ mất lúc nào không hay, chỉ đến khi chiếc mũi nhỏ bị nhéo mấy cái, Thanh mới nhíu mày dụi dụi mắt. Khuôn mặt điềm tĩnh cùng nụ cười hiền lành của Duy thật rõ ràng, anh nắm chặt tay cô và nói:

- Tới rồi, xuống thôi. Hôm nay có người mời cơm, nhanh vào ăn không đói.

Ngẩn người trước căn biệt thự có lối kiến trúc đậm chất châu Âu lạ lẫm, Thanh nhìn sang Duy với ý tứ dò hỏi thì anh trả lời:

- Vào đi, có cả hai cô bạn em trong đó đấy.

Vừa nói Duy vừa nắm tay Thanh bước thẳng về phía cánh cổng màu đồng hé mở. Khi vào đến bên trong, Thanh lập tức bị thu hút bởi những chậu hoa nhỏ dọc lối đi. Khuôn mặt giãn ra thư thả, mang theo ý cười vui vẻ. Duy mặc Thanh chơi đùa với những bông Dạ Yến Thảo xinh đẹp thỏa thích, ngắm cô vấn vít bông Cẩm Tú Cầu trắng tím, lại nhìn cô mê mẩn Bạch Tuyết Mai tinh khôi. Biết cô sẽ chẳng dứt ra nổi nếu mình không can thiệp, nên Duy chủ động dùng chiếc khăn ướt, cẩn thận lau nhẹ nhàng hai tay Thanh.

Mọi lời nói và phản kháng đều bất lực trước sự im lặng cùng sự chăm sóc tỉ mỉ của Duy. Thanh chợt rơi vào một khoảng không lơ lửng, nơi đó chỉ anh và cô yên bình nắm tay nhau. Có lẽ anh nói đúng, cùng nhau đối diện không khó như cô tưởng.

Dòng suy nghĩ lan man trong đầu dừng lại, khi Thanh theo sau Duy tới phòng khách tràn ngập ánh điện vàng ấm cúng. Đối diện cặp vợ chồng lớn tuổi có dáng vẻ gần gũi đang nhìn mình gật đầu. Thanh ngại ngùng rút khỏi tay Duy, lễ phép:

- Cháu chào hai bác ạ.

Ý cười trên khuôn mặt Duy nồng đậm hơn bao giờ hết, trước mắt giống một bức tranh gia đình hạnh phúc. Anh đưa người con gái mình yêu về ra mắt bố mẹ, liên tưởng đến đó thôi, đã cảm thấy trong lòng dâng lên ngọn thủy triều ấm áp, lan tràn từng ngóc ngách nơi tâm tưởng.

- Đây là ba mẹ của Khánh. Bác Trung và bác Oanh.

Thanh nhẹ giọng hơn khi nhìn về phía hai người lớn tuổi:

- Cháu là Thanh, bạn của anh Duy ạ.

- Đây là người con yêu.

Giọng Duy chắc nịch vang lên đính chính một cách ngây ngô khiến hai vợ chồng bác Trung bật cười vui vẻ, còn Thanh thì đỏ mặt khẽ nhéo nhéo cánh tay Duy. Khánh từ trong nhà đi ra thấy một màn đầy ý vị như vậy liền lạnh giọng:

- Hôm nay là tôi đưa người yêu về ra mắt, từ khi nào lại thành buổi báo cáo của ông rồi.

Duy không để ý đến Khánh, anh nhìn sang Thanh ánh mắt mang đầy tia mong chờ nói:

- Khi nào cô ấy đồng ý, tôi sẽ làm hẳn một buổi tiệc để báo cáo luôn.

Vành tai nhỏ của Thanh cứ dần dần đỏ ửng lên khiến Duy bật cười vui vẻ, còn định trêu cô thêm mấy câu nhưng bác Oanh đã "ra tay" cứu giúp sự quẫn bách đó:

- Hai đứa vào rửa mặt đi, rồi chuẩn bị ăn cơm. Muộn rồi.

Đáp nhẹ một tiếng "vâng ạ" Thanh theo Duy đi vào phía trong, trốn tránh tình huống xấu hổ. Vừa ra khỏi địa phận phòng khách, Thanh đã thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng hệt như con dâu lần đầu ra mắt bố mẹ chồng vậy. Duy đưa tay gẩy vài sợi tóc trên trán Thanh, mùi hương thanh mát hòa cùng chút cay nồng cổ điển lại phảng phất bao vây lấy cô thật chặt chẽ.

- Anh dùng nước hoa từ khi nào đấy.

Duy cười, tỉnh bơ trả lời:

- Từ lúc thấy em trầm ngâm mãi trước show room nước hoa Versace Man ở bên Hàn Quốc. Nếu anh không nhầm, sau khi em dùng thử, đã nâng lên đặt xuống lọ Eau Fraiche ấy hẳn năm lần thì phải.

Trong đầu Duy là hình ảnh cô gái mặc chiếc áo choàng vàng nhạt, tóc dài hơi xoăn thả tự do tới ngang lưng. Khuôn mặt gợn những tia lăn tăn suy nghĩ gì đó thật mông lung, và trên tay là lọ nước hoa màu xanh nhạt. Bức tranh sơn dầu hài hòa trước mắt khiến tâm tình anh rung động mãnh liệt. Khi Thanh ra khỏi show room, ánh mắt luyến tiếc làm Duy ước có thể chạy lại, lập tức ôm lấy cô gái ngốc nghếch, san sẻ bớt những đau lòng Thanh một mình chịu đựng.

Chìm sâu trong đôi mắt hồi tưởng của Duy, Thanh nhớ đến lúc bắt gặp mùi hương này. Thanh thoát pha chút nồng cay, gợi cho Thanh nhớ về lúc cùng Duy ngồi trên bãi cát Nha Trang. Bất giác mùi vị biển cả theo gió ngoài khơi ùa lại lan tràn đầy khứu giác. Nét đau buồn bí ẩn của Duy tuy khiến tâm tình Thanh phức tạp, nhưng ánh mắt phẳng lặng của anh vẫn âm thầm tiếp thêm tự tin cho cô. Giọng nói anh giúp cô hòa tan nỗi sợ hãi trước biển cả bao la rộng lớn. Len lỏi trong kí ức cô là tinh thần phóng khoáng tự do, và cách sống an nhiên tự tại. Giữa trời đông Hàn Quốc giá lạnh, Thanh thấy rất nhẹ nhàng thanh thản, khi bắt gặp một hương nước hoa mùa hè, kết hợp mùi hoa quả dịu mát, hòa chung với hương tuyết tùng đặc trưng cùng sự ấm nóng của xạ hương và hổ phách. Quả thật rất phù hợp với anh!

- Rõ ràng là không đắt, sao phân vân mãi cũng không chịu mua cho anh.

Giọng nói ẩn giấu nét cười, lại thêm chút mất mát kéo Thanh ra khỏi dòng kí ức bay bổng. Thấy được ý tứ trêu chọc của anh, cô chỉ nguýt anh một cái, làm như mình thật sự đanh đá và chua ngoa lắm, nhưng giọng nói thì mềm nhẹ hẳn:

- Đúng là không đắt, nhưng em cũng đâu có dư tiền.

Còn đang định qua lại vài câu, bỗng Sương từ đâu xộc ra hô hoán làm Thanh giật nẩy người:

- Còn đứng đấy mà anh anh em em, không mau vào cứu giá... Nhanh!

Sau đó lôi tuột Thanh chưa hiểu gì xông vào phía bếp. Tròn mắt với khung cảnh lộn xộn hiện tại, chảo một nơi, nồi một nẻo, cá mú thịt thà thì lanh tanh bành. Cái gì thế này...

- Hỗn loạn thế?

Thanh ngây ngô vừa hỏi vừa nhìn Dương đang hùng hục, muốn chặt miếng xương sườn đẹp đẽ thành từng khúc mà bất thành. Sương vừa xắn tay áo vừa trả lời:

- Tao đến trước mày có một lúc thôi. Giờ nhiệm vụ của hai đứa mình là giúp nó hóa thân thành cô con dâu vừa xinh đẹp vừa đảm đang. Mày biết đấy, nhiệm vụ tuy khó khăn, nhưng chúng ta cùng cố gắng, cách mạng sẽ thành công.

Bóp trán than một câu "ôi trời", Thanh dường như đã hiểu hết sự việc. Hóa ra Khánh đưa người yêu về nhà ra mắt, mà cô người yêu "đẹp người đẹp nết" ấy lại là Trần Ánh Dương, bạn của cô đây. Mà khổ, Dương thì đúng chuẩn "đẹp người đẹp nết" có điều nữ công gia chánh thì không ổn cho lắm. Thế mà dám liều mạng xông pha trận mạc đến vậy, ta nói đúng là sức mạnh của tình yêu có khác. Không dám nghĩ ngợi thêm, Thanh tiến tới đoạt đi con dao sáng loáng từ tay Dương. Một hai nhát đã tạo thành những miếng sườn đều tăm tắp từ kích cỡ đến hình dáng. Hếch mặt nhìn bốn ngón tay cái của hai cô bạn đưa lên mà chỉ đạo:

- Sương đi làm cá, còn mày...

Chỉ vào túi rau sống chưa nhặt Thanh trầm giọng:

- Nhặt rau, rửa rau sạch sẽ. Hi vọng với gu thẩm mĩ của nhà thiết kế... sắp đại tài, sẽ đủ dùng cho một đĩa rau sống được "trưng bày" đẹp mắt.

Dương gắng sức gật đầu để chứng tỏ sức mạnh của bản thân, quên hẳn cái danh phận "sắp đại tài" mà Thanh nhấn mạnh. Vậy mới nói "không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội dốt như heo". Đồng đội của Dương hiện giờ hẳn là cáo và hồ ly, thì sao phải lo. Gì chứ rửa rau và xếp rau chính là công việc và lợi thế duy nhất đề "lòe" thiên hạ về khả năng nữ công của mình mà.

Một tiếng sau, bàn đồ ăn với những món đơn giản không quá thanh đạm, cũng không tính là ngán ngẩm, ngược lại có phần đẹp mắt lần lượt được bầy ra. Hai người lớn nhất trong nhà nhìn nhau gật đầu, có phần khen ngợi. Nhưng chỉ hai chàng trai biết được tác phẩm này của ai. Tuy vậy bữa ăn diễn ra rất đầm ấm và suôn sẻ. Lúc ăn xong, Dương vẫn khách sáo tự mình dọn dẹp. Vậy nên, Thanh và Sương cũng biết điều, nhanh nhẹn cùng Dương dọn bàn rửa bát đĩa. Hai anh chàng đứng ngoài nghe Thanh hét:

- Rửa cả cái đít bát đi, mày chuyên môn không rửa đít bát, toàn mỡ là mỡ đấy.

Lúc lại thấy Dương cãi:

- Tao rửa rồi, cực sạch.

Tiếng bát đĩa va chạm vào nhau có chút vang dội, giọng Sương lại "ẩn nhẫn":

- Mẹ trẻ, tráng xong phải chổng hết đầu đũa lên chứ. Sao mà cái xuôi cái ngược thế kia.

Giọng "ờ ờ" của Dương thành khẩn đến mức, Khánh từ ngoài vẫn có thể tưởng tượng được cô đang gật đầu liên tiếp làm theo lời hai người bạn của mình. Duy thì bật cười khi nghe Thanh tiếp tục hò lên:

- Con kia, rửa xong rồi là thôi à. Lau ngay mấy cái chỗ nước tung tóe loang lổ kia đi. Tao chết với mày thôi.

Dương lật lấy chiếc khăn mầu nâu hì hục lau bàn ăn sáng loáng, rồi tìm đồ nghề lanh lẹ lâu đi mấy tác phẩm "vũng nước đọng" của mình. Xong xuôi ba cô gái nhìn quanh căn bếp "sạch bong sáng bóng" lại quay sang nhau cười thấm mồ hôi, rồi hiên ngang ra phòng khách ngồi ăn trái cây, giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ gì cao cả lắm.

Ông Trung chỉ cười lắc đầu đưa ly trà lên miệng uống, còn bà Oanh thì ngồi gần, nắm lấy tay Dương nói:

- Không cần căng thẳng vậy đâu, thằng Khánh rất giỏi việc nhà. Bác huấn luyện kĩ lắm rồi. Chỉ cần lấy nó về, giao việc cho nó là được.

Dương vứt sạch cả cái gì mà bẽn lẽn, mặt hí hửng hồn nhiên "vâng ạ" một câu, chính thức rơi vào bẫy của mẹ con Khánh. Sương nhéo một cái Dương mới tỉnh người, quay sang Khánh đã rũ bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, hướng mẹ mình làm động tác đưa tay lên, khuôn mặt tràn đầy nể phục:

- Công cuộc cầu hôn giúp con trai thành công. Mẹ, mẹ đúng là đại tài.

Duy lập tức quay sang nỉ non với bà Oanh:

- Còn con nữa, cô không có bỏ rơi con chứ.

Bà Oanh nhéo tai Duy một cái, xong hướng Thanh thành thật tươi cười:

- Còn thằng này, nó chẳng biết làm gì ngoài việc bày ra khuôn mặt đẹp trai cả ngày cho con ngắm đâu. Đợi nó theo thằng Khánh học hành giỏi giang, đảm đang đúng chuẩn rồi con hẵng đồng ý.

Thanh ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh "vâng ạ" một câu nữa khiến cả nhà cười sảng khoái, chỉ có Sương là lấy tay đỡ trán lắc đầu với hai cô bạn ngốc nghếch. Trời ạ, đừng thấy bà Oanh khuôn mặt hiền lành phúc hậu mà bị lừa nhé, đôi mắt tinh anh thế kia, phải biết là bản lĩnh đến đâu chứ.

Tiệc tàn cũng là lúc trời tối muộn, ông Trung bà Oanh cũng không giữ ba cô gái ở lại thêm nữa. Năm người cùng nhau thả bộ chậm chạp giữa hai hàng cây cảnh giăng đầy những ánh đèn lấp lánh tiến dần ra phía cổng. Thanh bâng quơ lên tiếng:

- Cảm ơn vì buổi tối vui vẻ nhé.

Không ai đáp lại nhưng mọi người đều hiểu Thanh đang muốn nói điều gì. Ngôi nhà đẹp không phải chỉ bên ngoài đồ sộ, mà còn có ấm cúng bên trong. Lúc đầu thấy một căn biệt thự tráng lệ như vậy, Thanh không khỏi hốt hoảng. Khi phát hiện Dương là cô gái được đưa về ra mắt thì lo lắng tăng vùn vụt theo cấp số nhân. Nhưng tất cả mọi thứ đều đơn sơ mộc mạc và gần gũi, thân thuộc đến bất ngờ. Nghiễm nhiên khiến lòng người ta an ổn lại.

Xe của Khánh đưa Sương và Dương trở về đã đi khuất. Duy và Thanh vẫn tay trong tay chặt chẽ, gió thu khiến giọng anh đều đều hòa quyện với hương hoa sữa thoang thoảng:

- Gia đình Khánh đã bên anh những ngày anh sụp đổ nhất.

Dừng bước dưới gốc cây hoa sữa với đầy những cánh hoa trắng muốt nho nhỏ vương trên mặt đất. Đặt túi lên chiếc ghế đá, Duy đứng ngược với đèn cao áp đang trải thứ ánh sáng vàng chói mắt. Nhẹ nói một câu chẳng liên quan đến vế trước:

- Đừng lảng tránh anh, được không?

Khuôn mặt Thanh nhu thuận nhưng lại chỉ im lặng không trả lời gì. Thật ra cô chẳng biết nói sao mới là hợp lý, đến cả phút sau Thanh mới thủ thỉ

- Khi nào rảnh, chúng ta đi gặp Hải được không?

- Tất nhiên rồi, chắc chắn Hải rất muốn gặp em đấy.

Ngừng một lúc, Duy ôm lấy Thanh như mình ước nguyện. Cằm anh vẫn tựa nơi đỉnh đầu cô, yêu thương nói:

- Xin lỗi, đã cản trở hai người gặp nhau lâu đến thế.

Thanh không biết, rằng Duy thầm cảm ơn cô nhiều lắm. Khoảng thời gian đó có Thanh mà Hải bớt phải chịu đựng cô đơn. Lúc Duy âm thầm gây dựng lực lượng, Hải lại chọn cách trực tiếp đối đầu, nên bất hòa là chuyện đương nhiên. Nhiều lúc Duy qua Nhật để lấy phụ kiện, gọi điện thoại về đều nghe Hải nhắc một cô gái nào đó. Nhưng anh có quá nhiều việc cần suy nghĩ hơn là ghi nhớ được tâm tình của Hải. Đến giờ, Duy cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu hơn thứ tình cảm giữa Thanh và Hải, là tình yêu hay chỉ là tình anh em tốt đẹp như Thanh luôn cảm thấy. Chỉ biết, đó là thứ tình cảm, vượt lên cả ranh giới của sự sống và cái chết. Là thứ tình cảm đáng trân trọng hơn bất kì điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro