Ngọt ngào mang tên anh 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 24: Ngọc Hải!

Gió heo may thổi lại mang theo những bông bồ công anh trắng muốt, nhẹ bẫng. Thanh mặc bộ đồ đen đơn giản, lặng lẽ trước di ảnh Hải đang tươi cười như lúc anh còn tại thế. Cúi đầu trước hai ngôi mộ bên cạnh để chào hỏi, sau đó Thanh đặt bó hoa xuống mộ Hải. Cánh tay thanh mảnh quyến luyến chẳng muốn rời khỏi, cô cười cười nhỏ giọng nói:

- Đã lâu không gặp. Anh!

Một trận gió ào qua, tiếp tục đưa đợt bồ công anh mỏng manh chấp chớp giữa không trung. Thanh nắm lấy một bông bồ công anh xinh đẹp, môi hồng kéo lên nhẹ nhàng tạo thành nụ cười duyên dáng. Cô nghiêng đầu nhìn vào tấm ảnh người con trai trẻ trung đầy sức sống:

- Anh! Lần ấy vội vàng quá, thậm chí mình còn chưa chính thức chào nhau nữa. Mấy năm rồi, anh thấy em có thay đổi gì không?

Thanh dừng lại một chút, như để lựa chọn câu từ cho hợp lý, tâm sự cùng anh:

- Em và Phong đã tìm anh rất lâu, nhưng Duy giấu anh kĩ quá, chúng em chẳng thể tìm ra. Cũng may, anh được anh ấy chăm sóc thật tốt, còn ở chung với ba mẹ mình nữa, ít ra cũng đỡ lẻ loi hơn phải không?

Nói đến đây, Thanh liền quay chéo người sang phía phần mộ của ba mẹ Hải, cúi gập rồi lại đứng thẳng người dậy, dõng dạc nói:

- Chào hai bác, cháu chính là người nợ con trai hai bác mạng sống này. Anh ấy rất dũng cảm... anh ấy cũng là người cháu tôn trọng nhất cuộc đời này. Xin lỗi vì cháu mà anh ấy đã ra đi quá sớm như vậy.

Cúi người thêm lần nữa, sau đó cô mới quay sang Hải, nói tiếp:

- Em đã không biết người anh hay nhắc tới chính là Duy đấy. Anh nói đúng, anh ấy rất tuyệt vời.

Tần ngần nhìn mũi giày đen của mình Thanh ấp úng:

- Có thể đừng trách em được không, bởi anh ấy tuyệt vời như vậy, em không thể tránh khỏi việc yêu anh ấy. Phong và em đã kết thúc rồi. Em đã muốn dùng cả tình yêu của anh nữa, để yêu Phong, nhưng chúng em không thể ở bên nhau được. Anh biết đấy...

*

Di ảnh của Hải nhòe dần, theo dòng nước mắt của Thanh đồng nhất với kí ức bốn năm trước. Khi Hải còn tồn tại và Thanh chỉ là một cô gái nông nổi bồng bột trước anh. Thanh nhớ rõ buổi xế chiều tháng chín năm đó, Hải và Phong đang trong căn phòng sinh tử ấy uống rượu. Thanh điên cuồng chẳng chút nể nang xộc tới, thẳng tay hất cả ly rượu ngoại vào mặt anh. Hành động lỗ mãng đến nỗi cả Phong cũng phải nhảy dựng lên hỏi cô có điên không. Đúng vậy, Thanh điên rồi, điên rồi nên mới tin có người tình nguyện tốt với mình vô điều kiện như vậy. Đêm đêm đem đồ ăn tới cho cô, tạo hẳn cho cô một không gian để bản thân thoải mái gặm nhấm nỗi buồn. Cùng cô vừa chạy quanh hồ Tây vừa mắng chửi Phong không tiếc lời, giúp cô xả xì trét. Nhưng đến cuối cùng thì sao?

Cuộn băng kí ức đang mờ nhạt bỗng nhiên rõ nét đến nỗi Thanh chẳng nhìn rõ thứ gì xung quanh. Chỉ nhớ bản thân mình mạnh mẽ đẩy Phong ra ngoài và chốt cửa phòng, sau đó nhào lại phía anh mà đấm đá tới tấp. Cho dù đến cuối cùng người thở không ra hơi chính là cô đây, nhưng thấy anh đứng yên cho mình nháo loạn, cũng đã đời lắm.

"Đồ tồi, anh định lừa tôi đến khi nào hả?"

Hải điều hòa lại nhịp thở của mình, thậm chí còn bình tĩnh bóc khăn ướt lau mồ hôi trên trán Thanh. Vậy đấy, đồ khốn nạn này dù bị cô mắng đến đen mặt thì vẫn có cách khiến cô điên người lên mới được.

"Em cho rằng anh lừa em điều gì? Hả?"

"Anh còn muốn tôi phải nói ra nữa à?"

"Anh không nói với em, chứ anh đâu có lừa dối em là yêu cô này cô kia"

"Vậy anh tiếp cận tôi có mục đích gì? Từng ấy thời gian bỏ ra cho tôi, thật chỉ muốn làm anh trai tôi thôi hả?"

"Nếu anh nói thật sự như vậy, em sẽ tin sao?"

"Anh thấy tôi giống con ngớ ngẩn lắm à? Bị người ta đá một cái, còn vui vẻ chạy lại cho người ta đá cái thứ hai sao?"

Chẳng chút nể nang, Hải "độp" lại tức khắc, thành công chọc điên Thanh đến đỉnh điểm:

"Em không phải như vậy à? Vẫn ngày ngày chạy lại cho Phong đá đấy thôi"

Thanh hùng hổ liếc anh một cái, đã khốn nạn còn già mồm... anh ta thì không ngày nào cũng tới đây nói chuyện tầm phào với Phong tự dày vò mình chắc? Tuy Thanh có đủ dũng khí đánh đấm trên người Hải, thì cũng không đủ mãnh lực nói ra những lời 'sát thương' kinh khủng ấy. Đó dường như vẫn là điều tối kị giữa hai người. Còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, thì bất ngờ chuông báo cháy rung lên vang dội. Khí ga và khói kèm theo mùi cháy khét lan tỏa khiến không gian trở nên đặc quánh đáng sợ. Ngoài cửa là những tiếng đập dữ dội, anh vội vàng kéo tay Thanh định mở chốt cửa nhưng lại không thể. Hình như cánh cửa đã kẹt cứng chặn đứng tất cả đường lùi... Thanh hoảng loạn níu chặt lấy tay Hải, giọng nói run cầm cập:

"Anh... em không muốn chết chung với anh đâu."

"Nói lung tung, gọn ra cho anh phá cửa."

Gạt Thanh sang một bên, anh đập đạp điên cuồng, thậm chí dùng tới cả vài chiếc ghế và bình cứu hỏa trong phòng mà cánh cửa vẫn im lìm. Tiếng phá cửa từ bên ngoài dội lại làm Thanh vừa mừng vừa sợ. Cô che miệng ho dữ dội bởi không gian đã mùi mịt mờ ảo toàn khói. Phòng tầng hai quá kín, lại không có cửa thoát hiểm nên anh chỉ có thể dùng những chai nước suối, đổ đầy chiếc sơ mi ngắn tay trùm lên đầu Thanh. Dùng chiếc áo thun trắng ẩm nước của mình bịt vào mũi Thanh, gấp gáp nói:

"Chỉ một chút nữa là mở được cửa rồi, em phải cố gắng lên."

Thanh gật lấy gật để, mắt lúc mở lúc nhắm và ho liên tục. Như hưởng ứng lời động viên của anh, cánh cửa bật mở. Phong và vài người chạy vào lôi Hải và Thanh ra. Cô chập chờn nhìn thấy Phong bận bịu những việc khác, chỉ có anh là vội ôm cô chạy về phía cầu thang. Xuống tới tầng một lửa đã lan rộng, Hải đẩy Phong ra trước:

"Cậu mau ra ngoài đi, gọi xe cứu thương nhanh lên."

Phong còn lừng khừng suy nghĩ, thoáng nhìn qua Thanh trên tay anh rồi gật đầu chạy ra ngoài. Hải vẫn ôm Thanh vững vàng đi trong khói lửa mù mịt, nhưng khi bước qua dàn âm thanh hoành tráng của quán bar, anh đã mắc chân vào dây điện nên nhanh chóng hất Thanh ra xa. Một mình chịu cả dàn âm thanh nặng nề đó. Cơ thể đau đớn vì phải tiếp xúc mạnh mẽ với nền đá hoa cương, cũng chẳng địch nổi sự chịu đựng trong đôi mắt anh. Dù Hải vẫn tỏ ra điềm nhiên nhưng lời nói đã lộn xộn:

"Anh quan tâm em, thật sự là từ đáy lòng đấy. Đừng nghĩ tới việc lôi anh ra khỏi cái đống này. Tốt nhất kiếm người nào đủ sức làm việc đó lại đây giúp anh đi. Nhanh lên."

Thanh vừa khóc vừa gật đầu, nhìn anh bị vùi thê thảm dưới dàn âm thanh khổng lồ, như chính bóng tối hiện giờ của khung cảnh này. Đầu trùm áo anh, mũi vẫn được vùi lấp nơi áo anh, chặn cả nước mắt dàn dụa đang trào ra không ngừng nghỉ. Thanh gật đầu lia lịa, gắng sức đứng lên tập tễnh lê chân ra ngoài. Anh lại nói với theo, giọng rất nhẹ nhàng nhưng đặc biệt rõ ràng giữa không gian huyên náo:

"Nhớ lấy, sống cho thật tốt bởi vì... em nợ anh... chính là một mạng."

Thanh đã vứt cả chiếc áo thun của anh đi, vừa khóc lóc vừa chạy lại cầm lấy bàn tay còn mấy ngón tay hơi cử động được hung hăng kéo về phía mình.

"Em không muốn mắc nợ anh, cùng lắm là mình chết chung cho rồi, sống mà nợ nần cả đời thì em cũng chết sớm thôi"

Anh bất lực thở dài nhìn Thanh đang nổi điên ăn vạ:

"Em tính hành hạ anh đến bao giờ đây? Không thấy anh bị mấy tấn đè lên người à mà còn lôi kéo nữa? Mau đi ra, tìm ai giúp anh là được rồi.

"Em còn muốn có người cho em dựa dẫm, có người cho em nhõng nhẽo... xin anh đấy..."

Vừa nói đến đó, tràng dài tiếng ho của cả hai người khiến anh sốt ruột hơn, dường như chỉ muốn lập tức tống cô ra ngoài:

"Xin em thì có, nhanh ra ngoài gọi người lại giúp anh đi."

Thanh lau nước mắt gật đầu rồi lại lê ra phía ngoài cửa. Lửa càng lúc càng lớn, mùi cháy khét lẹt khiến cô không thể thở nổi. Khi đã đuối sức lắm rồi Thanh bỗng nhìn thấy Phong đang gấp rút chạy lại. Cô vui mừng như nhìn thấy thứ ánh sáng duy nhất của cuộc đời mình giữa màn đêm tối tăm, giọng vội vàng, ngắt quãng:

"Anh mau vào đi... Hải... bị dàn âm thanh đè lên người rồi, mau vào... giúp anh ấy..."

Phong gật đầu chạy nhanh về phía ngọn lửa đang lan dần. Thứ sức mạnh nào đó thôi thúc Thanh phải chạy về phía hai người đàn ông, mà lúc đó cô cho rằng họ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Một người cô yêu và một người hiểu được tất cả nỗi đau trong lòng cô. Khi nhìn thấy Phong đang cố sức đẩy một chiếc loa thùng ra khỏi người Hải, thì Thanh gấp đến độ trong lòng còn nóng hơn cả ngọn lửa bên cạnh. Phía xa có những bước chân dồn dập, chắc là đội cứu hộ đã tới hành lang rồi, cố lên anh... chúng ta sẽ cùng nhau thoát ra. Thanh lê lại gần nơi anh, cô biết sức mình chẳng thể làm gì, lóng ngóng bịt vào mũi anh chiếc áo ẩm ướt và nắm lấy tay anh. Ánh nhìn của Phong lướt qua nơi bàn tay của hai người, sau đó Hải tránh đi chiếc áo Thanh che trước mũi miệng, cười bất lực nói với Phong:

"Không cần suy nghĩ nhiều, người anh yêu không phải cô ấy."

Vì câu nói ấy mà Thanh khóc gào lên ầm ĩ, Phong không nói tiếp tục đẩy thêm chiếc loa nữa. Nhưng tình hình không khả quan lắm, Phong bắt đầu thấy đường điện chính là thứ nguy hiểm nhất hiện giờ. Quan sát khắp nơi, Phong chưa nghĩ ra cách gì thì Hải đã lường trước mọi việc, đẩy Thanh ra và nói:

"Mau đưa cô ấy ra khỏi đây. Nhanh..."

Cả Phong và Thanh khi ấy đều đồng thanh gọi một tiếng "anh", chỉ khác giọng Phong bình tĩnh bao nhiêu thì giọng Thanh run rẩy bấy nhiêu.

"Ra đi, đội cứu hộ tới cũng đưa hai người ra thôi."

Phong còn lừng khừng không biết làm sao thì Thanh đã khóc váng lên, Hải cứng cỏi ra lệnh:

"Cậu biết rõ nếu còn ở lại sẽ thế nào mà, nhanh lôi cô ấy ra ngoài."

Thanh định lao tới chỗ anh thì Phong đã ôm ngang người cô vác lên vai, mặc Thanh vừa đuối sức, vừa gào thét đánh đấm lưng mình. Phong nhìn Hải bất lực cúi đầu:

"Xin lỗi anh..."

"Đừng bắt nạt cô ấy nữa, nếu không sẽ có ngày cậu phải hối hận đấy. Đi đi"

Lửa lan rộng tới chỗ anh nằm, đe dọa nuốt đi những lời từ tận đáy lòng Hải. Từng đợt ánh sáng lóe lên như chập điện, anh nhắm mắt dùng hết chút sức lực còn tồn đọng đến giờ phút này, hét lên lần nữa:

"Đi ngay."

Thanh cảm nhận được thân hình Phong run lên một cái, sau đó là gót giày màu nâu của Phong lùi dần. Chỉ đến khi Phong quay người ra hướng hành lang dài hun hút dứt khoát bỏ chạy, Thanh mới có thể nhìn được anh, chạm vào ánh mắt vừa đau đớn lại vừa an nhiên của anh. Cố gắng để mình không chìm vào giấc ngủ nào đó, gắng gượng mấp máy gọi 'anh' thật vô vọng. Nhìn thấy ngọn chửa cháy đến, cả dàn âm thanh lóe sáng như chùm pháo hoa rực rỡ nhưng rùng rợn. Ngọn lửa bùng lên, chính thức chôn vùi niềm hi vọng mong manh nhất. Tượng đài hi vọng trong lòng Thanh, chưa kịp sống dậy thì đã vĩnh viễn bị vùi lấp trong biển lửa...

*

Dù lời tâm tình của Thanh hòa lẫn với tiếng gió vi vu bay khắp không gian, nhưng Duy lại chẳng thể nghe được gì. Anh đứng từ xa nhìn về phía cô gái nhỏ đang thủ thỉ cùng em trai mình. Đôi vai gầy khẽ rung lên rồi lại bình lặng, cánh tay nhỏ đưa lên lau đi vài giọt nước mắt lấp lánh trong suốt. Giữa cơn mưa bồ công anh trắng muốt, Thanh như điểm khác biệt duy nhất bởi sự cứng cáp đến đáng thương. Bức tranh ma mị này khiến anh không thể rời mắt nổi. Chưa biết sau hôm nay mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng ít ra họ đã gặp được nhau nhẹ nhàng như vậy!

Nhìn Thanh đang chạm nhẹ vào nụ cười tươi tắn của Hải, Duy không cầm lòng nổi mà tiến lại ngay sau lưng cô. Anh cho rằng Thanh đang chìm vào dòng cảm xúc riêng, sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của mình. Nhưng không, bởi giọng cô rất điềm tĩnh, chuẩn mực nhẹ nhàng hòa tan cùng cơn gió:

- Trước khi anh ấy ra đi, em đã gây sự và trách móc, ầm ĩ với anh ấy một trận.

Ngón tay trắng nhỏ của Thanh lướt qua tấm hình Hải, cô cũng chẳng buồn quay lại xem Duy có thật sự đang lắng nghe hay không, vẫn đều giọng:

- Em ngu ngốc lắm. Một đứa như em có gì để anh ấy lợi dụng mà lại không tin tưởng sự thật lòng của anh ấy cơ chứ.

Thanh khẽ cười cười, hạ cánh tay mình xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi di ảnh Hải:

- Anh ấy còn hỏi "nếu anh bảo thật lòng bên cạnh em, em có tin không". Lúc ấy em đã hồ đồ quên mất, sẽ chẳng ai tạo cho em riêng một không gian thoải mái khóc, chẳng ai cố tình dậy sớm lôi em dậy đi thể dục để nâng cao sức khỏe, chẳng ai cùng em uống bia mắng chửi Phong hết lời. Em quên mất rằng anh ấy đã cõng em chạy tới phòng cấp cứu khi em bị ngộ độc thực phẩm, quên mất rằng anh ấy chịu ngồi cả mấy tiếng đồng hồ nghe em hét hò ka ra ô kê giống như một đứa khùng. Em thật sự đã quên hết.

Cô xoay người, nhìn vào ánh mắt phẳng lặng của Duy tiếp tục:

- Lúc còi báo cháy vang lên, em sợ hãi ôm tay Hải nói không muốn chết chung với anh ấy...

Thanh dừng một chút, giọng đã nghẹn lại nhưng vẫn cố gắng hít thở để nói:

- Và thật sự anh ấy không cho em đặc quyền được đi cùng. Không chấp nhận việc em chết chung với anh ấy... Em...

Tiếng nấc của Thanh làm ngưng trệ mọi cảm xúc của cả hai người giữa khung cảnh lãng mạn mà buồn đau. Duy thở dài ôm Thanh vào, mặc cô khóc thật nhiều, tiếng nói ngắt quãng vang lên nhưng anh đã chẳng còn để tâm nữa:

- Được rồi, đừng nói nữa...

Duy vuốt mái tóc Thanh, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt nụ cười rạng rỡ của Hải. Anh biết Hải ra đi rất đau đớn, khi nhận thi thể Hải, chỉ là một khối than đen sì vô cảm. Duy không muốn tin đó là Hải, nhưng tờ xét nghiệm ADN đã chứng minh sự thật chẳng cách nào thay đổi. Đưa Hải về, anh nhờ Khánh và chú Thành phong tỏa tất cả thông tin để Hải yên ổn bên cạnh ba mẹ. Nhưng lại không biết còn một cô gái day dứt đến vậy bởi sự ra đi ấy.

Gục vào vai Duy, Thanh muốn khóc một trận cho thỏa những tích tụ mấy năm qua. Cho thỏa thời gian lặng lẽ vì không tìm được Hải, vì dằn vặt bởi sự ra đi của anh. Khóc để xóa sạch hình ảnh ngọn lửa điên cuồng gặm nhấm linh hồn anh, để quên hết cái chết thống khổ đó. Chỉ giữ lại nguyên vẹn nụ cười và nhiệt huyết cùng năng lượng sống của anh... Tiếng nấc nghẹn ngào hòa chung tiếng nói đã lạc hẳn, chẳng ra bất cứ giọng điệu gì vương vấn bên tai Duy:

- Thật xin lỗi, nếu không phải tại em, anh ấy cũng chẳng vướng víu đến mức bỏ mạng như vậy.

Biết đây là nỗi đau cả đời Thanh, Duy chỉ lắc đầu, ôm cô chặt hơn nữa. Anh tin, ở nơi nào đó, Hải không hối hận về sự hi sinh của mình. Chỉ mong cô ấy thoải mái sống, hạnh phúc hết quãng đời còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro