Ngọt ngào mang tên anh 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Đã đủ yêu thương?

Khánh mượn trọn một quán Bar của Phong để tổ chức buổi ra mắt hai bên bạn bè. Giữa tiếng nhạc và tiếng người nói ồn ào, Thanh ngẩn ra nhìn 'cặp đôi chính' đang đuổi nhau vòng quanh bàn rượu mà cảm thán. Đúng là sức mạnh tình yêu, nó khiến những ai đang đắm chìm, viết đủ 'hỉ nộ ái ố' chi chít trên mặt. Bên kia, Phong và Sương hí húi nói chuyện gì đó. Hai người này, khi thì Sương đi lạc, lúc lại Phong đi nhầm. Họ vốn không thuộc về nhau, hay chỉ là đang rong ruổi ở vòng tròn lớn?

Đang tự trả lời vô số câu hỏi trong đầu, thì đèn chớp bỗng bị tắt đi. Duy đang đứng cạnh Thanh lại lặng lẽ tiến về chiếc piano đặt nơi góc phòng. Không chút khách khí, Duy ngồi vào ghế, mở nắp đàn lên ấn 'tinh tinh'hai nốt. Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, anh mới gõ nhẹ thử míc. Nụ cười sâu lắng to đậm khuôn mặt ưu tú dưới ánh sáng mờ nhạt:

- Các bạn, hôm nay Khánh mời khách ra mắt bạn gái. Cho tôi chúc mừng cái.

Cả căn phòng đông đúc tràn ngập tiếng cười và huýt sáo hưởng ứng. 'Họ nhà trai' đều là bạn bè nhiều năm của Khánh và Duy, ai cũng biết hai anh chàng thân thiết đến đâu. Có người còn hét lên đùa cợt:

- Sao thế Duy, không đành lòng gả Khánh ra ngoài à?

Mọi người lại ồ lên rộn ràng, tiếng Khánh vui vẻ vọng lại từ góc phòng:

- Xuống đi, ông định phá nát tiệc ra mắt của tôi đấy hả?

Duy bật cười lắc đầu, cúi người về phía míc thêm một chút giọng bình thản tiếp:

- Cậu ta kiếm được nhiều tiền lắm, mọi người cố gắng uống nhiều, nhỡ đau bao tử hay gì lại tới chỗ cậu ta kiểm tra sức khỏe. Còn tôi, nhân cơ hội này muốn nương theo chiều gió, trong không khí lãng mạn tặng cô gái của tôi một bài hát.

Lại một tràng tiếng huýt sáo trêu chọc:

- Cô nào đấy Duy, chỉ đích danh xem nào.

Anh không nói gì, hai bàn tay nhanh chóng ổn định trên những phím đàn, trầm ngâm ấn xuống....

Ai đó đã nói, âm nhạc là thứ điều khiển cảm giác dễ dàng và triệt để nhất, hiện tại Thanh đã nhận ra điều đó thật rõ ràng. Cô không thể nào liên hệ được anh chàng lấm lem dầu mỡ đi vòng quanh mấy chiếc mô tô hầm hố, hoặc chàng trai đầy nhiệt huyết cầm cây ghi ta bên bờ biển, với người đàn ông ưu nhã đang lướt những ngón tay thon dài trên phím đàn dương cầm phía kia. Ánh sáng nhẹ nhàng từ sân khấu hắt lại, mơ hồ phản chiếu lên thân hình Duy. Khí chất điềm đạm chững chạc, khuôn mặt nghiêm túc. Đôi mắt anh nhắm hờ, chìm đắm vào thứ âm nhạc tinh tế do mình tạo ra. Cảm xúc phiêu bồng, giọng nam ấm áp ngân lên: (More than words)
"Saying 'I love you'
Is not the words
I want to hear from you
It's not that I want you
Not to say
But if you only knew
How easy
It would be to
Show me how you feel
More than words
Is all you have to do
To make it real
Then you wouldn't
Have to say
That you love me
'Cause I'd already know
What would you do
If my heart was torn in two
More than words
To show you feel
That your love
For me is real
What would you say
If I took those words away
Then you couldn't
Make things new
Just by saying
I love you
..."
- Sao anh ấy biết Thanh thích bài này vậy?

Giọng Dương thì thầm vang lên như sợ mình chỉ hơi to tiếng, liền phá ngang xúc cảm tuyệt vời hiện tại, Khánh cũng thuận ý cô thầm thì theo:

- Anh làm sao biết. Thanh thích bài này à?

Dương gật đầu, mắt vẫn hướng về phía Duy đang say mê phía sân khấu:

- Phải, nhưng là bản Changmin cầm ghi ta hát live ấy.

Khánh nhíu mày thắc mắc:

- Changmin là ai?

- Là thần tượng Hàn Quốc, có nói anh cũng không biết đâu.

Giọng nói có vẻ không tình nguyện, hơi thở của Khánh sát gần làm Dương hơi né tránh:

- Anh đảm bảo, sau hôm nay, cả anh chàng Changmin và cả cây ghi ta huyền thoại ấy, chắc chắn bị soán ngôi không thương tiếc.

Dương gật đầu trả lời:

- Chuẩn chuẩn, ôi trời ơi sao có thể hay như vậy chứ. Thật muốn song tấu cùng anh ấy quá đi mất.

Khánh bất mãn huơ huơ tay qua trước mắt Thanh lại bị cô gạt bỏ. Vừa lúc Khánh đen mặt nhìn về phía Duy, cũng là lúc bài hát kết thúc. Cả căn phòng dường như chưa thoát khỏi cảm xúc mà Duy mang lại. Dương thăm dò ánh mắt Thanh nhìn về phía Duy rất tự nhiên, nhưng lại vô thức toát ra sự mê đắm cuồng nhiệt. Chắc Thanh không hề hay biết, dáng vẻ vắt chéo chân ngồi tựa vào quầy bar. Tay cầm ly rượu vàng vàng hơi lắc lư, và khuôn mặt ánh lên niềm thích thú của mình lúc này, mang theo bao nhiêu mị hoặc. Trộm nhìn sang Duy, chắc chắn anh quá rõ tình hình nên mới có điệu cười tủm tỉm "đểu đểu" thế kia. Dương đá chân Khánh hỏi:

- Duy làm nghề gì vậy?

Khánh híp mắt cười nhìn khuôn mặt đề phòng của Dương:

- Từ ô tô đến xe máy anh đi. Đều mượn của Duy đấy.

- Hả, là người cho anh mượn xe đi đỡ cả năm trời á?

- Ừm, nói là mượn chứ thực ra ưng cái nào là lấy đi à. Nên cứ yên tâm, thực lực cậu ta đủ để nuôi bạn em ngày ăn ba bữa, sốp ping tuần vài lần. Đừng lo!

Ít gì cũng có Khánh nhà cô bảo đảm, không đến nỗi băn khoăn quá nhỉ. Dù sao Thanh cũng đã tổn thương rất sâu sắc, Dương chỉ hi vọng lần này lựa chọn của cô ấy là chính xác.

- Em nghĩ đôi đó sẽ thế nào?

Phóng khoáng uống trọn ly rượu, Dương vỗ tay lên vai Khánh giống như "chiến hữu", ánh mắt mập mờ nói:

- Yên tâm đi. Người hợp thành một tổ. Bạn bè anh cũng giống anh, gặp những người như em, tự khắc sẽ biết đủ thứ mùi vị thôi. Đừng lo!

Như để cổ vũ lời Dương nói, Thanh ở phía bên kia đang ghé tai Duy nói gì đó. Mà khiến anh như thể 'đứng hình'. Mặt ngơ ngác như đón nhận tin tức gì hãi hồn lắm. Cả phút sau, tiếng nhạc xập xình mới lùng bùng quay trở lại thính giác Duy, cô ấy vừa nói gì nhỉ?

- Em từng hỏi Sương và Dương rằng có nên nói hết mọi chuyện với anh. Sau đó lập tức khống chế ép anh ở bên cạnh em không được một giây suy nghĩ hay không. Hai đứa đều nói đó là ý kiến cực tốt.

Ngừng một lúc Thanh lại tiếp tục bằng chất giọng thỏ thẻ kiều diễm nhưng rất dứt khoát.

- Em cảm thấy hứng thú hơn với việc tán tỉnh anh đấy. Anh xem, nếu em theo đuổi anh thì sẽ thành công chứ nhỉ?

Duy nhìn theo bóng dáng mảnh mai trong chiếc đầm xanh ngọc thướt tha đang tiến dần ra cửa. Ánh sáng nhập nhòe dội lại, lộ ra phần lưng nhỏ xinh hờ hững, trắng nõn đến chói mắt. Duy hấp tấp lột ngay chiếc áo vét, trùm lên vai Thanh rồi to tiếng:

- Nếu thật sự có ý định theo đuổi anh, thì mau mặc áo này vào đã.

Thanh thích thú hết nhìn chiếc áo vét vương mùi nước hoa Eau Fraiche, lại nghiền ngẫm khuôn mặt sa sầm của Duy, anh trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ em muốn chưa kịp tán tỉnh mà anh đã đổ hả? Đi về nào!

Qua bàn 'nhân vật chính' Duy nháy mắt với Khánh một cái, lộ rõ bản chất 'đểu đểu', đồng thời nhớ lại mấy hôm rồi đã phải dày công chuẩn bị chiến thuật như thế nào.

*

- Ông làm như tôi nói đi, kiểu gì cũng đưa được nàng về. Chuyện này ông cứ phải học tập tôi mới được.

Khánh âm trầm nhả ra từng từ với Duy đang nhíu mày.

- Mượn cớ đưa Dương của ông về ra mắt thì nói thẳng đi, còn bày đặt.

Không hề nao núng Khánh tiếp:

- Một mũi tên trúng vài đích ông còn không chịu nữa. Tôi nói nhá...

Thay đổi tư thế ngồi, giọng nói cũng có vẻ nhanh nhẹn hơn, đúng chuẩn người làm ăn kinh doanh đang thương lượng, chứ không phải bác sĩ nội khoa khi thông báo bệnh tình. Khánh nói:

- Ông theo Thanh sang tận Hàn Quốc, chụp lén bao nhiêu hình như thế để làm gì? Rửa ngay thành một album cho tôi. Mấy tập giấy nhớ tôi cho ông, lấy lau miệng hết rồi à? Mỗi một cái ảnh chú thích mấy dòng cảm xúc của ông vào, rồi vứt ở chỗ nào cô ấy dễ thấy. Cả cái vụ đàn hát nữa, lâu ngày không dùng đến lụt nghề hả? Phải biết tận dụng lợi thế chứ.

Duy trầm ngâm đáp lại:

- Vụ đàn hát thì tôi tính lâu rồi. Nhưng còn album hình, chưa nghĩ tới luôn.

Khánh búng tay cái tách:

- Tôi còn chuẩn bị cho Dương cả một nhà treo toàn hình cô ấy kia kìa, ông có mỗi cuốn album mà không làm được. Vì nghĩ đến chiêu thức gập sao giấy của ông có tác dụng, giúp tôi ôm trọn nàng nên giờ mới giúp lại thôi đấy.

Duy gật gù tiếp:

- Có qua có lại, ông thông báo ba mẹ ông chuẩn bị đón con dâu đi. Thanh ít được sống trong bầu không khí ấm áp. Phải cho cô ấy thấy một gia đình tràn ngập tiếng cười, cô ấy mới rung động được. Sau đó thì tổ chức gặp mặt bạn bè nhà trai nhà gái luôn đi.

Khánh ngồi bật dậy nhanh nhảu:

- Chi phí thì...

Không khách khí Duy trực tiếp ngắt lời, ngón tay trỏ đưa lên lắc lắc:

- Nô, nô, nô. Tôi chịu vé máy bay cho Sương về tham dự, còn chuyện ra mắt, người yêu ai người ấy tính. Nếu không thích kết hợp, chúng ta ai đi đường nấy. Tôi không ngại vì Thanh mà chuẩn bị một buổi đàng hoàng.

Khánh lườm Duy cháy mặt, giọng kìm nén:

- Tôi bỏ công bỏ tiền lót đường cho ông mà còn giọng điệu ấy hả?

Duy cười ha ha vỗ vai Khánh:

- Chúng ta đôi bạn cùng tiến. Ông không nên tính toán với tôi như vậy.

Và rồi, sau một buổi cơm tối đầm ấm, làm Thanh rung cảm và yên tâm trao gửi Dương. Về đến nhà thì anh xách nhầm túi Thanh bởi hai chiếc túi du lịch giống hệt nhau. Đương nhiên khi Thanh mở ra không chỉ có quần áo, bên trong còn là hộp bút máy với dòng chữ "Có duyên sẽ gặp. Có nợ sẽ tìm về. Đủ yêu thương mới có thể bên nhau". Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt một khoảng áo thun trắng của Duy được gấp gọn gàng trong túi. Chiếc canon đen ngoan ngoãn nằm trên cuốn album dày cộp, Thanh vô thức chạm vào khởi động máy. Bấm qua bấm lại cũng chỉ toàn hình ảnh và clip riêng cô. Nụ cười mang theo đau lòng và áy náy xuất hiện trên khuôn mặt thất thần.

Tay Thanh chạm vào cuốn album nặng nhất túi đồ, mở ra liền bắt gặp hình ảnh mình đang ngồi bên Hồ Xuân Hương mơ mộng, nhìn ra phía cây liễu thướt tha rủ cành lá yêu kiều. Miếng giấy nhớ màu vàng nhỏ dài với nét chữ cứng cáp: "Em đang nghĩ về anh phải không?". Trang tiếp theo là Thanh đang nhắm mắt lại ngửi một bông hồng trắng hàm tiếu e lệ, góc chụp hay ánh sáng đều là vị trí tuyệt vời để làm nên bức hình có tâm nhất. Dòng chữ "My girl" khiến Thanh cảm thấy hốc mũi hơi chua xót.

Lật giở từng trang, từng trang đều là Thanh bưng bê cà phê, đi chợ mua thức ăn, sáng sớm ra ban công đón bình minh, chiều chiều thu dọn quần áo, hoặc đang chăm chú tưới nước cho mấy chậu hoa xinh đẹp. Thậm chí còn cả loạt hình cô đang dạo chơi trên đường phố Seoul. Có bức chụp Thanh và Sương mặc Hanbok tung tăng trong phim trường. Còn có ba cô gái mặt bừng bừng khí thế hò hét, tay cầm đèn nháy bỏ hết cả khăn quàng rồi áo khoác, hòa mình trong buổi concert của DBSK nữa. Tất cả đều có những dòng nhắn gửi yêu thương bởi nét chữ đơn giản không hoa mĩ.

Duy chỉ một bức... cô gái bó mình trong chiếc áo phao thật lớn, chiếc mũ len màu xám làm rõ nét hơn làn da trắng. Dù chỉ có chút ánh điện phản chiếu lại, vẫn nhận thấy rõ hơi thở buồn đau phảng phất xung quanh không gian rộng lớn. Hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc chính mình. Giữa những đôi tình nhân đang ôm nhau hạnh phúc trên tháp Namsan huyền thoại, cô gái ấy đơn độc trầm ngâm với chiếc khóa ghi độc tên "Thanh". Khuôn mặt xinh xắn lộ ra nụ cười hài lòng đến ngang trái. Có bức hình Thanh miết tay lên chiếc khóa lạnh lẽo, rồi mới quay người đi. Sau đó chỉ còn lại tấm lưng khoác chiếc áo đồ sộ nhỏ dần. Thanh mỉm cười không hiểu người đàn ông ngốc nghếch này đã bấm máy bao nhiêu lần, mới thu được chuỗi hành động của cô như vậy.

Nhưng nụ cười bỗng chốc đông cứng, không thể nhúc nhích nổi khi Thanh nhìn thấy bức hình cuối cùng tron cuốn album. Bóng cô gái xa xa hòa với ánh đèn nhiều màu sắc lấp lánh, làm nền cho chiếc khóa khắc tên "Duy", được ngoặc vào chiếc khóa tên "Thanh" vốn đơn độc. Nước mắt ngấp nghé nãy giờ chỉ trực chờ cơ hội, chính thức rơi xuống. Dù luôn biết anh thật lòng yêu mình, nhưng bắt anh phải yêu lặng lẽ và âm thầm đến thế... Nụ cười chan hòa nước mắt, nhếch nhác chẳng tưởng tượng nổi. Được rồi, họ có duyên mới gặp, nợ anh cô sẽ trả, hai người họ thì chắc chắn đã đủ yêu thương, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro