Chương 30: Mừng Trúc xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cả gia đình tổ chức tiệc mừng Trúc xuất viện.
Nhìn bé Phúc đang bưng tô bò sốt vang nóng hôi hổi, Trúc dặn:
– Cẩn thận nóng.
Thằng bé đã cao lớn hơn nhiều so với thời điểm đầu năm mới. Nhưng để bưng một tô thức ăn nóng lên bàn ăn gia đình thì vẫn hơi thấp, Trúc cảm thấy bất an.
Phần cơm nhà đơn giản đã được bưng đặt lên trên bàn hết thảy. Bánh mì ăn kèm với bò sốt vang giàu dinh dưỡng thật hấp dẫn.
Trúc múc một chén bò sốt vang đặt trước mặt Khang:
– Cảm ơn ông xã đã chăm sóc em suốt thời gian qua.
Khang ngại ngùng đáp trả:
– Chúng ta là vợ chồng kia mà.
Bé Linh bỗng mở miệng:
– Con muốn chụp ảnh kỷ niệm gia đình được không?
Trúc ra vẻ chọc ghẹo:
– Cô hai chụp đê, sau này chống lầy khoe người ta.
Bé Trúc lắc đầu:
– Mấy đứa bạn cùng tuổi đã có bạn trai, nhưng con muốn ở với mẹ thật lâu.
Trúc không nhớ nổi cô đã nói với ba mẹ cô bao nhiêu lần câu này, nhưng rồi cô cũng lập gia đình rất sớm, cô cười tủm tỉm.
Bên ngoài cửa sổ cây hoa kèn hồng đang e ấp nở những chùm nụ đầu tiên.
Trúc nhớ lại ngày cô dẫn Khang về ra mắt ba mẹ đẻ, hoa kèn hồng cũng nở đỏ thắm.
Bữa ăn tối đã xong, Trúc nói:
– Ông xã, lâu rồi chúng ta chưa livestream nhỉ.
Khang vừa lướt điện thoại, vừa chỉ vào các thứ trong menu:
– Bơ, bột hạnh nhân, dâu tây sấy, táo tươi, lá gelatin, sữa tươi. Khách VIP đặt đó. Ngày mai chúng ta đi mua về giao cho khách rồi livestream.
Trúc mỉm cười đặt nụ hôn lên trán chồng.
"Ting ting", tiếng chuông cửa vang lên. Bé Linh vội ra mở cửa, những người làm chung đang đứng chật cửa căn hộ của Trúc.
Khang buông điện thoại xuống, nở nụ cười thương mại:
– Cảm ơn mọi người đã đến. Mời vào nhà.
Nhìn mỹ nhân trước mắt mặc một chiếc váy dài trắng tinh, tóc búi cao, sợi dây chuyền vàng đính đá đỏ có hơi lạc tông trước mặt, Khang nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền. Cô ta đỏ mặt lấy áo khoác che ngực:
– Thật xin lỗi, tôi vừa đi dự tiệc cưới về.
Bé Linh vội vàng chạy vào trong gian bếp, cô bé chuẩn bị bánh su kem, trà chanh đơn giản bưng ra bàn khách.
Trúc đi mở máy pha cà phê, hương cà phê nóng tỏa khắp nhà.
Cô gái mặc váy trắng lại gần đỡ lấy ly cà phê:
– Cà phê nóng lắm, để em giúp.
Bánh su kem mềm mại với phần kem matcha mát lạnh, ngọt mà không ngấy. Trà chanh thơm lừng vị chanh, ngọt dịu. Cà phê nóng hổi thơm quên lối.
Mọi người cứ thế vừa ăn uống vừa trò chuyện chúc mừng Trúc đã xuất viện.
Khang nhấp ngụm cà phê, chợt anh nhớ ra Trúc không thể uống cà phê, anh nhanh chóng đứng dậy đi pha ly sữa đậu nành cho vợ.
Khoảnh khắc Khang đưa ly sữa đậu nành đã được một người trong đoàn làm phim chụp lại rồi đưa lên Facebook, càng minh chứng thêm cho tình cảm bền chặt của vợ chồng Trúc Khang.
Khi khách vừa rời khỏi nhà, bé Linh mở cửa lò nướng ra, hương táo tỏa ra quyện cùng mùi của bơ, bột quế hết sức quyến rũ.
Trúc nhìn chiếc bánh hấp dẫn nói với bé Linh:
– Con chia bánh làm 2 phần, mang qua cho ông bà nội đi.
Bé Linh mang theo nửa phần bánh táo, dẫn theo bé Phúc đi taxi đến nhà ông bà nội.
Trúc nhắc khéo con gái:
– Linh à, mai gặp lại.
Bé Linh bỗng quay người lại nói nhỏ:
– Đừng quên chủ nhật tuần sau, mẹ nhớ phải đến đúng giờ nhé.
Trúc cũng thì thầm siêu nhỏ vào tai con gái:
– Được rồi, mẹ sẽ không quên đâu.
Hai đứa con đi rồi, vợ chồng Trúc tình cảm ngồi xem lại các clip tiktok mà Khang đã đăng.
Cửa sổ đã ngăn cách tầm mắt của mọi người nhìn vào nhà. Trúc tựa đầu vào vai Khang ngủ thiếp đi. Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng ngủ, đôi môi hai người gần chạm nhau.
Buổi sáng thức dậy, Khang thấy chỉ còn một cái bánh su kem trên bàn, anh ngần ngại không biết nên ăn hay là không.
Khang chợt nghĩ đến hai đứa con sắp về, không nỡ để con thấy bừa bộn, anh vội ăn chiếc bánh rồi dọn sạch bàn.
Đang ngồi lướt điện thoại đọc tin tức, Khang nhìn thấy bức hình tối qua anh đưa sữa đậu nành cho vợ, những bình luận khen ngợi tình cảm khiến anh thấy lòng vui vui.
Trúc tỉnh dậy, cô chạm tay vào vết sẹo trên ngực, cô nhớ lại lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, xung quanh trống trải không có ai, người cô đầy dây nhợ khiến cô sợ hãi. Lúc này không thấy Khang đâu, cảm giác đó lại trỗi dậy.
Cô đi ra phòng khách, nhìn Khang đang tủm tỉm. Trúc chưa kịp mở miệng thì cánh cửa ra vào đã mở ra, bé Linh dắt bé Phúc đi vào, lớn tiếng nói:
– Hôm nay chúng ta ăn bánh bao bà nội làm nhé.
Trúc mỉm cười với bé Linh, rồi cô đi mở tủ lạnh lấy ra mấy hộp sữa bò tươi, dặn bé Linh:
– Con đi hâm nóng sữa đi nhé.
Bé Linh ngoan ngoãn thực hiện yêu cầu của mẹ. 7 giờ rưỡi sáng, bữa ăn đã sẵn sàng.
Trúc dùng dĩa chia đôi cái bánh bao xem bên trong hôm nay có nhân gì. Chỉ là bánh bao nhân rau củ, nhưng màu sắc rất bắt mắt, hương vị thanh ngọt, rất phù hợp với người mới ốm dậy. Mẹ Khang quả là người phụ nữ tinh tế.
Bé Linh còn đưa chiếc túi nhỏ, bên trong có mấy trứng vịt lộn, cười tươi:
– Bà nội kêu để mẹ tẩm bổ.
Trúc nâng niu mấy quả trứng, cô bắt tay chuẩn bị nấu nồi cháo trứng vịt lộn. Hồi có bầu bé Linh, cô thích món này nhất, không ngờ mẹ chồng vẫn nhớ.
Trúc nhớ bé Phúc học trường quốc tế, thường ngày vẫn ăn món  u, không quen thuộc với trứng vịt lộn, cô nấu riêng nồi súp thịt bằm rau củ cho con trai.
Bữa trưa ngày hôm đó diễn ra thật đầm ấm, vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro