Chương 5: Đánh cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ nay về sau, ta chính là sư tỷ của đệ rồi!" 

"Ta là Ninh Anh Anh, đệ tên là gì?"

Lạc Băng Hà nhìn Ninh Anh Anh đang vui vui vẻ vẻ ở bên cạnh, đương nhiên là rất khó thích ứng với cái loại nhiệt tình quá đáng của nàng, đành trả lời vấn đề một cách đơn giản nhất.

"Lạc Băng Hà."

"Đệ mấy tuổi?"

"Mười một tuổi."

"Lớn hơn ta à..." 

"Nhưng mà... đệ cứ gọi ta là Ninh sư tỷ, về sau, ta gọi đệ là A Lạc nhé!"

"Mai sau, đệ chính là một phần của Thanh Tĩnh phong, là đại biểu cho thể diện của Thanh Tĩnh phong..."

Ninh Anh Anh học theo cách nói của sư tôn nhà mình, dạy Lạc Băng Hà, lại chỉ vào Thẩm Cửu đang đứng phía trước, nói: "Đó là sư tôn, đệ cần phải tôn kính người, biết chưa?"

"Đã biết, sư tỷ."

"Gọi ta là Ninh sư tỷ!" 

Trên đường quay về Thanh Tĩnh Phong, từ đầu đến cuối, Ninh Anh Anh đều đi bên cạnh Lạc Băng Hà, liên mồm liên miệng nói sư tôn thích cái gì, ghét cái gì, sợ rằng tiểu sư đệ mới tới này làm sư tôn tức giận, bị phạt nhưng chẳng biết vì sao mình sai.

Giảng đến cuối, Lạc Băng Hà lười tới nỗi chả thèm nghe hết, quan sát bóng lưng của Thẩm Cửu.

Như trước, Ninh Anh Anh vẫn cằn nhằn bên tai Lạc Băng Hà, mà y cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia. Thẩm Cửu có vẻ bình tĩnh, trên thực tế, giờ phút này, trong đầu hắn là cả một cơn sóng mãnh liệt.

Cả ba người đều không cùng một tần số...

Phải chăng là do ánh mắt Lạc Băng Hà quá nóng bỏng, Thẩm Cửu đã nhận ra.

Từ lúc rời khỏi sân sau của đại hội, Thẩm Cửu luôn cảm thấy có người nhìn mình, mà căn bản là không có cách nào để cho qua.

Không cần nghĩ, nhất định là Lạc Băng Hà. Trừ y ra, còn ai có thể nhìn mình như vậy.

Có điều, hắn muốn thử nghiệm chứng một việc, một việc đặc biệt quan trọng!

Thẩm Cửu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai người, bộ dạng giống như đang đợi hai người.

Đúng lúc Thẩm Cửu quay đầu lại, con mắt đang theo dõi hắn lập tức chuyển hướng sang người khác.

Mặc dù không bắt gian tại trận được, nhưng Thẩm Cửu càng chắc chắn hơn về phỏng đoán của mình —— tiểu súc sinh cũng sống lại cùng hắn, thậm chí, Lạc Băng Hà bây giờ, có thể nào chính là tiểu súc sinh đã trùng sinh.

Thật sự là âm hồn bất tán......

Nếu đúng thế, có khả năng là mình không thể thắng. Dẫu sao, hắn và tiểu súc sinh đều sống lại, không biết là về sau sẽ xảy ra chuyện gì; chỉ cần tiểu súc sinh tìm được người, hắn sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng nếu mình động thủ trước, ai thắng ai thua, cũng không chắc chắn được...

Đây là một ván cờ, một ván cờ rất quan trọng, xem như là vì chính hắn, nhất định, hắn phải thắng tiểu súc sinh.

"Nhanh một chút, đi thôi." Thẩm Cửu nói xong câu đó liền quay đầu lại, tiếp tục đi.

Ở nơi mà Lạc Băng Hà không thể thấy, Thẩm Cửu khẽ nhếch miệng, một lần nữa, biểu tình giễu cợt trong quá khứ lại xuất hiện trên mặt.

Chỉ có điều, lúc này đây, hắn sẽ không cần phải sợ hãi thêm lần nào.

Tiểu súc sinh, mau lại đây, dù thế nào thì ta vẫn đang rất chờ mong ván cờ sống còn của ngươi với ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro