Chương 13: Phụ tử tình thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Miri

----------------

Vân Lang ngủ hơn nửa ngày, lúc tỉnh lại thì đã bị người đưa về tiểu viện một cửa của mình.

Bên ngoài không có tiếng đao kiếm của Huyền Thiết vệ tuần tra vang lên, vô cùng thanh tịnh. Trong phòng đã đổi hương huân thành gỗ trầm hương an thần dưỡng tâm, lư hương lượn lờ khói trắng.

Tác dụng phụ của Bích Thuỷ đan vẫn còn, Vân Lang hơi choáng đầu nằm một trận, tâm thần dần dần tỉnh táo.

Đám của nợ kia bị lọt vào bẫy rập trong phủ, bị Huyền Thiết vệ giam cầm.

Y chuẩn bị trọng lễ, chịu đòn nhận tội, đi tìm Tiêu Sóc đòi người.

Tiêu Sóc đưa lời bình kỹ lưỡng cho thoại bản phong nguyệt, ăn hạt dẻ, không biết tại sao bỗng nhiên tức giận, còn có khúc mắc với Sóc Phương quân trong lòng......

Tâm Vân Lang hơi trầm xuống, lập tức đứng dậy: "Người đâu."

Lời còn chưa dứt, đã có người vội vàng đi vào từ ngoài cửa.

Vân Lang thầm mắng một câu lúc quan trọng vậy mà bản thân không biết cố gắng, gượng chống đứng dậy, muốn gọi người đỡ mình đi tìm Tiêu Sóc lần nữa, đáy mắt quét qua hạ nhân tiến vào thì bỗng nhiên hơi giật mình.

Vân Lang đứng dậy quá gấp nên bị chóng mặt, nhìn kỹ lại: "...... Đao Ba?"

Đao Ba thay đổi một thân y phục, trên lưng đeo một cây gậy gỗ đúng chuẩn, vùi đầu quỳ gối trước giường y.

"Làm gì vậy...đứng lên."

Vân Lang sửng sốt một lúc lâu mới bật cười, cúi người kéo hắn: "Lên."

Đao Ba hổ thẹn, vẫn quỳ trên mặt đất.

Tráng hán trong quân mạnh như trâu, Vân Lang không kéo dậy được, dựa vào mép giường nghỉ ngơi: "Sao mặc như vậy, lúc ta ngủ lại xảy ra chuyện gì?"

"Huyền Thiết vệ...bắt mấy huynh đệ kia làm con tin."

Đao Ba thấp giọng nói: "Chúng ta không thể không hiện thân, bó tay chịu trói, đều bị tóm được."

"Ta còn tưởng gì." Vân Lang không để bụng, thả lỏng tay, "Không đáng ngại."

Nhiều rận không ngứa, nhiều nợ không lo.

Dù sao cũng là muốn người, muốn thêm một hay hai người thì cũng không khác mấy.

Vân tiểu hầu gia đã nhìn ra chân lý, quen tay hay việc, lảo đảo đứng dậy: "Bích Thuỷ đan đâu? Lại cho ta một viên, mua thêm hạt dẻ, lại chuẩn bị một phần vải bông......"

Vân Lang bỗng nhiên cảm thấy không đúng, dừng lại câu chuyện: "Ngươi mặc cái gì?"

"Y phục hạ nhân trong phủ."

Thần sắc Đao Ba càng chua xót, thấp giọng nói: "Diễm vương bắt chúng ta làm hạ nhân trong phủ, đi theo những người khác làm việc mua đồ, còn bảo ——"

Vân Lang nhíu nhíu mày: "Còn bảo cái gì?"

"Thiếu tướng quân ngất xỉu một lần, liền đánh chúng ta hai mươi trượng."

Đao Ba: "Nếu trốn một lần, liền...cắt một cái đầu của chúng ta, treo ở phủ cửa."

Vân Lang: "......"

Đao Ba không chỗ dung thân: "Là chúng ta vô dụng, liên lụy Thiếu tướng quân."

"Đừng sốt ruột." Vân Lang giơ tay, "Để ta ngẫm lại."

Đao Ba không dám lên tiếng, quỳ trước giường.

Vân Lang có chút lạnh nên tùy tay cầm lấy một cái ngoại bào mặc lên, dựa vào trước giường cân nhắc kỹ lưỡng một trận.

Tiêu tiểu vương gia ngoài miệng nói không tha, nhưng dù sao vẫn còn tình cũ đối với Sóc Phương quân. Đem đống người chỉ biết lên chiến trường xung phong liều chết này làm việc ở trong phủ, đỡ phải đi ra ngoài bị người dòm ngó, cũng coi như là một biện pháp.

Chỉ là làm việc chọn mua đồ thì khó tránh khỏi đi lại, tuy không ai ở kinh thành quen họ, cũng có thân phận hạ nhân che lấp, nhưng tóm lại vẫn có vài phần tai hoạ ngầm.

Tội danh giấu giếm quân binh Bắc cương trốn ngũ, cho dù là Diễm vương ngàn ân vạn sủng thì cũng chưa chắc gánh nổi.

"Từ nay về sau, bớt ra cửa gây chuyện."

Vân Lang trầm ngâm một khắc, hạ quyết tâm: "Lỡ như bị người khác phát hiện thân phận các ngươi, chỉ một mực chắc chắn là do ta sai sử."

Đao Ba ngẩn người: "Sai sử cái gì?"

"Vì cả nhà ta bị trảm tịch biên tài sản, ôm hận trong lòng đối với Diễm vương, có ý trả thù."

Vân Lang nghĩ nghĩ: "Bức các ngươi trốn quân vào kinh, thay hình đổi dạng, giả làm hạ nhân lẻn vào Diễm vương phủ, hành thích Diễm vương."

"Không thể!" Đao Ba căng thẳng trong lòng, "Tội này rất lớn, nếu truy cứu ——"

"Nếu ta chắc chắn phải bị chém đầu." Vân Lang tính toán, "Dù nghiêm trọng cũng không thể hơn chém eo, ngũ xả phanh thây, lăng trì..."

Vân Lang hiểu rõ trong lòng, vỗ vỗ hắn: "Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ tự làm gãy tâm mạch, chắc chắn sẽ nhanh hơn chúng, không phải chịu khổ."

Đao Ba cũng chịu không nổi nghe y nói cái này, chết cắn răng, một đầu cụng xuống đất.

"Đơn giản là để ngừa tình huống xấu nhất, hạ sách hành hạ mà thôi." Vân Lang cười cười, "Rồi, lên đi."

Chịu đòn nhận tội không phải là để phạt tướng sĩ sa trường, Vân Lang mở dây thừng, ném cây gậy trên lưng hắn sang một bên.

Tiêu Sóc an bài rất chu toàn, Vân Lang không còn gì để thêm vào, chỉ là vẫn có chút đau đầu: "Không cho ta chạy thì thôi đi, còn không cho ta ngất là cái quy củ gì?"

"Hơn nữa..." Vân Lang cứ cảm thấy những người này chuyện bé xé ra to, "Không phải ta chỉ ăn viên dược thôi sao? Ngủ một giấc thôi, sao lại biến thành ngất xỉu?"

Đao Ba không dám tranh luận, nghĩ tới cảnh tượng Vân Lang bị đưa về, vùi đầu một lúc lâu, thấp giọng nói: "Tóm lại...thiếu tướng quân ngoan ngoãn uống dược, tịnh dưỡng cho tốt."

Hắn không nói uống dược thì thôi, vừa nhắc đã nhóm lửa giận trong lòng Vân Lang: "Cái lão Lương thái y kia có phải muốn trả thù không? Có phương thuốc nào lại dùng ba cân hoàng liên để nấu chứ?!"

"Thái y cho dược thì hẳn là có chỗ lợi." Đao Ba không hiểu này đó, căng da đầu khuyên, "Đừng lại cậy mạnh, mau chóng dưỡng thân cho khỏe là được."

Vân Lang bị nhắc mãi đến đau não, vẫy vẫy tay.

Hiện giờ bị Huyền Thiết vệ nhìn chằm chằm, không tiện lại trốn khỏi vương phủ. Đao Ba vẫn lo lắng an nguy của Vân Lang, hơi do dự nói: "Thiếu tướng quân, mấy lời đồn đãi kia......"

Vân Lang cũng suy nghĩ chuyện này, lắc đầu: "Hắn không tin."

Đao Ba sửng sốt: "Hóa ra Diễm vương đã biết sự thật? Vậy ——"

"Cũng không biết, chỉ là không tin." Vân Lang lau lau trán, "Hắn biết được sự thật, ta còn có thể nằm an ổn ở đây sao?"

"Sẽ không." Đao Ba ngay thẳng lắc đầu, "Sẽ lột sạch y phục của Thiếu tướng quân rồi cột ngài trên giường, cả đời này không cho Thiếu tướng quân bước ra khỏi cửa phủ một bước."

Vân Lang: "......"

Vân Lang không quá muốn hỏi Đao Ba học được mấy thứ này ở đâu, thở sâu, nói: "Khoan nhắc tới việc này."

Đao Ba tuân mệnh câm miệng, rót một tách trà nhỏ cho y.

Vân Lang không khát lắm, chậm rãi uống lên hai ngụm, phủng trong lòng bàn tay để ấm.

Năm đó...cũng không phải là y không nghĩ tới chuyện nói sự thật cho Tiêu Sóc.

5 năm trước, Trấn Viễn Hầu phủ bị chém toàn nhà, y liều mạng chạy ra kinh thành, lại vừa lúc Nhung địch đang làm loạn.

Miếu Thành Hoàng ngoài thành, Thị Vệ Ti đao kiếm nghiêm ngặt, người áo đen mũ choàng kín mít cho y một cái hứa hẹn.

Y mang theo chuyện mình biết đi Bắc cương, bình loạn xong thì ném tính mạng trên sa trường.

Âm mưu hoàn toàn được tô lên son phấn tẩy sạch, không ai lại vạch trần quá khứ, không ai lại tìm căn nguyên đáy hộp.

...Như vậy, Tiêu Sóc có thể sống.

Khi đó Vân Lang đã không còn vướng bấn nào, một đường màn trời chiếu đất đến Bắc cương, âm thầm bình loạn Nhung địch. Y vốn là muốn tìm một vách núi cảnh sắc xinh đẹp để nhảy xuống.

Trớ trêu là ngay lúc đó lại nghe tham quân tới từ trong kinh kể lại một đống việc xấu của Diễm vương phủ.

Cưỡi ngựa trên đường, phố phường giết người, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, có thể ngăn hài tử khóc đêm.

Trong cung không chỉ mặc kệ, lại còn hết sức dung túng, phân phát hạ nhân nha hoàn, còn cố ý ban cho hắn dược liệu tốt nhất do Lâm Quốc tiến cống.

Vân Lang ở bên cạnh vách núi ngồi xổm ba ngày, thở dài, thả ra một bồ câu đưa tin, chui vào dãy núi Tần Lĩnh thênh thang.

"Thiếu tướng quân." Đao Ba cầm lò sưởi đặt vào trong tay Vân Lang, "Chúng ta lén lút tra qua, Diễm vương phủ không có ngự mễ."

*Ngự mễ là ma túy (thời xưa) đấy.

Vân Lang dựa vào đầu giường, gật gật đầu.

"Cũng không có ám vệ bên Thị Vệ Ti."

Đao Ba nói: "Trên tay bọn họ đều có vết chai, cách di chuyển cũng khác, chúng ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."

Vân Lang nhấp một hớp trà, gật đầu.

Đao Ba: "Cũng không có vũ nữ người Hồ chuyên tu mị thuật."

"......" Vân Lang đờ đẫn: "Ừm."

Đao Ba: "Cũng không có nha hoàn mông cong..."

Vân Lang không thể nhịn được nữa: "Nói hết một lượt!"

"Còn nữa!" Vân Lang thật sự không hiểu được, vỗ bàn đứng lên, "Ta kêu các ngươi điều tra phủ hắn có thứ gì uy hiếp! Vũ nữ nha hoàn uy hiếp cái gì? Nhảy khiến hắn mê đến chết sao?! Các ngươi ——"

Đao Ba ngơ ngác hồi bẩm: "Chúng ta cho rằng...các nàng uy hiếp đến Thiếu tướng quân."

Vân Lang: "......"

"Hiện tại Thiếu tướng quân có thể bình an là vì mang thai hài tử của Diễm vương."

Một đám người thương lượng với nhau, nghĩ vô cùng chu toàn. Đao Ba quỳ trên mặt đất, ăn ngay nói thật: "Lỡ như lúc này trong phủ lại có người mang thai, chẳng phải......"

Vân Lang bị những người này chọc tức đến choáng váng đầu, nuốt nuốt huyết khí quay cuồng, thở sâu: "Câm miệng."

Đao Ba không dám nói lời nào, nằm ở trên mặt đất một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói: "Huống hồ...thiếu tướng quân, hình như cũng..."

Vân Lang hơi thở thoi thóp tự bắt mạch cho mình: "Cũng cái gì?"

"Cũng quan tâm Diễm vương." Đao Ba thấp giọng nói, "Đoan Vương ngày xưa gửi gắm, kêu Thiếu tướng quân bảo vệ nhi tử của mình 5 năm, bây giờ đã hết hạn kỳ."

Vân Lang giật mình: "...Nói như vậy, chẳng lẽ sau khi hạn kỳ 5 năm kết thúc, ta nên dùng một đao thọc chết Tiêu Sóc sao?"

"Không phải." Đao Ba vội dập đầu, "Chúng ta lại nghe nói, có một đêm, Thiếu tướng quân đối với Diễm vương thấy sắc nảy lòng tham......"

Vân Lang mở tay đút cho mình một viên đan dược thanh tâm hạ sốt: "Có phải các ngươi đã đọc《 Vân công tử đến thăm Diễm vương phủ vào ban đêm》?"

"Thiếu tướng quân cũng biết?" Đao Ba sửng sốt, vội nói, "Trên đó bảo Thiếu tướng quân ngồi trên đùi Diễm vương. Diễm Vương thô bạo như vậy, lỡ như thừa cơ đó mà động thủ với ngài thì sao? Ngài ——"

Vân Lang: "Câm miệng."

Đao Ba không dám nói nữa, cúi đầu.

Vân Lang thở sâu, thở chậm.

"Ta chăm sóc cho hắn, không chỉ bởi vì đã ước hẹn với Đoan Vương."

"Năm đó." Vân Lang nói, "Ta chạy đến Ngự Sử Đài, rốt cuộc cũng tới trễ một bước, Đoan Vương đã uống độc dược, không còn cách nào xoay chuyển trời đất."

Ánh mắt Đao Ba chợt căng thẳng.

Ngực Vân Lang lại hơi quặn đau, chậm rãi hít vào thở ra đều đặn, nhắm mắt lại

Năm đó, năm đó...

Những chuyện đó, không chỉ có Tiêu Sóc không biết.

Kẻ chủ mưu phía sau màn, đại để là biết bảy tám phần. Thân binh đi theo bên người y thì biết ba, bốn phần. Ngự Sử Đài phụng mệnh gánh bản án cũ, tiếp nhận hồ sơ từ Đại Lý Tự, lại chủ quản hình ngục thiên lao, ước chừng có thể biết được một vài.

Khổ tâm mưu hoa, bẫy rập đã thành, chỉ thiếu một bước đêm đó.

Vì cứu Đoan Vương mà cấm quân bất ngờ làm phản, hoàn toàn chứng thực chứng cứ phạm tội mưu phản.

Chỉ cần một người cầm đao kiếm đi một bước ra khỏi quân doanh, nguyên cáo đánh thành bị cáo, Đoan Vương sẽ không tẩy sạch nổi tội danh tùy tiện điều động cấm quân.

Khi đó Vân Lang mới vừa xuất Sóc Phương quân hồi kinh, còn đang ở ngoại thành, đột nhiên nghe biến cố, không kịp làm gì khác, đành phải xuất quân vây chặt đại doanh Trần Kiều của cấm quân.

Tại họa sát vách, Vân Lang chạy đến Ngự Sử Đài cứu người, lại bị người bịt mặt vây chết ở nửa đường.

Bóng đêm yên tĩnh, phong tuyết bức người.

Đao kiếm lạnh băng bủa vây y, kẻ cầm đầu che mặt, tiếng nói khàn khàn trầm thấp: "Vân tiểu hầu gia mau thối lui, làm như chưa có chuyện gì, ai cũng tường an......"

Vân Lang hít một hơi, tích cóp chút nội lực, chậm rãi vận hành trong kinh mạch.

Lúc ấy, thân thủ những kẻ bịt mặt đó không yếu, Vân Lang đã mài giũa rèn luyện ở trong quân được một khoảng thời gian, nhưng đối phương rốt cuộc chiếm ưu thế về số lượng, chém giết ở đây vẫn khiến y ăn chút mệt.

Một hồi chém giết, Vân Lang bỏ quên chiến mã của mình, dùng khinh công cố gắng thoát thân, máu tươi đầm đìa đằng đằng sát khí, xông vào Ngự Sử Đài.

Nhưng vẫn tới trễ một bước.

"Thiếu tướng quân." Đao Ba nhìn sắc mặt y, có chút bất an, "Vết thương cũ tái phát sao? Ta đi kêu quan y ——"

"Không cần." Vân Lang nhắm mắt, không để bụng, "Mạch phổi ứ trệ thôi, vận hành vài vòng nội lực là được."

Đao Ba không dám quấy rầy y, lặng lẽ mở ra cửa sổ, cho y hít thở không khí.

Vân Lang khụ hai tiếng, nội lực đâm tới máu ứ trong ngực.

Thương này là do tràng chém giết đó mang đến.

Người bịt mặt dùng chiêu kiếm tàn nhẫn, Vân Lang lui trễ một chút là ngực có thể đã có thêm hai cái lỗ thông gió.

Thương không nguy hiểm đến tính mạng, tuy không dễ chịu, nhưng cũng có thể nhẫn. Vân Lang không có thời gian băng bó, ngay cả thi thể Đoan Vương cũng không thể thu thập, dập đầu lạy ba cái thật mạnh, cướp một con ngựa trốn khỏi Ngự Sử Đài.

Nhổ cỏ tận gốc.

Gia quyến của Đoan Vương hồi kinh, ắt gặp chặn giết.

Cấm quân đã bị bao vây, trong phủ không nhiều tư binh. Vân Lang đoán được kẻ phụ trách nhổ cỏ tận gốc là ai, vậy nên ra lệnh cho thân binh thay đổi thành y phục của Vân phủ để lên đường tiếp ứng, nhưng y không đi theo mà xách kiếm trở về Trấn Viễn Hầu phủ.

Trấn Viễn Hầu đã chuẩn bị sẵn tư binh, nhìn thấy y tông cửa vào thì thần sắc xa lạ kiêng kị: "Bình thường ta mặc kệ ngươi, hôm nay bớt phá rối..."

Vân Lang đơn độc chỉ kiếm, chặn cửa.

Ở sa trường lăn một vòng, Vân thiếu tướng quân không bị quân địch tra tấn chút nào, đã luyện ra được một thân đồng da sắt nơi sa trường, mũi nhọn sắc bén lạnh lùng.

"Hoàng Hậu không nhi tử, tranh trữ càng khốc liệt, hầu phủ phải có chỗ để dựa vào!"

Trấn Viễn Hầu bị mùi máu nhiễm quanh năm của y dọa cho nhút nhát, gắng gượng lạnh giọng: "Hôm nay không làm việc này thì tương lai toàn phủ sẽ chịu tai ương! Tránh ra! Tên nghịch tử bất hiếu nhà ngươi ——"

Vân Lang nhìn thoáng qua tư binh xung quanh, tùy tay bỏ kiếm, rút ra trường đao bên hông mình.

Sắc mặt Trấn Viễn Hầu khẽ biến: "Ngươi muốn làm gì?"

Vân Lang nhìn nhìn xung quanh, nâng lên cánh tay trái hoàn hảo, một đao chém thẳng vào mạch tay.

"Huyết mạch của ngươi, trả lại cho ngươi."

Vân Lang ước lượng sức đao, cúi đầu nhìn chăm chú vào dòng máu chảy: "Có đủ chưa, có cần phải chém thêm một đao không?"

Tuy Trấn Viễn Hầu là võ tướng nhưng chưa từng mang binh chiến trận, nhìn y ngang nhiên một thân máu tươi đầm đìa, sắc mặt trắng bạch, bản năng lui ra phía sau.

"Ngươi và tư binh của ngươi, ra cửa một bước."

Vân Lang thay đổi hướng đao, để ở ngực: "Cây đao này lập tức sẽ thọc vào."

"Ngươi cùng hầu phủ ân đoạn nghĩa tuyệt." mặt Trấn Viễn Hầu lộ vẻ châm chọc, "Còn dùng sống chết của ngươi uy hiếp ta? Chỉnh binh! Mở cửa phủ ——"

"Ta không phải đang dùng sống chết của ta uy hiếp ngươi."

Vân Lang cười cười: "Đây là đao hầu phủ, mặt trên có gia huy họ Vân."

Trấn Viễn Hầu bình tĩnh nhìn y, sắc mặt đổi đổi.

"Ta là Vân Huy tướng quân, vừa không cùng cấm quân mưu phản, cũng chưa từng họa loạn triều cương, đang muốn dẫn Sóc Phương quân hồi kinh, lĩnh thưởng thụ phong."

Vân Lang chậm rãi nói: "Nếu ta chết ở hầu phủ, trên ngực cắm đao hầu phủ, ngươi đoán sẽ thế nào?"

Trấn Viễn Hầu cắn chặt răng, ôm hận nhìn chằm chằm y.

"Trước khi ta tới, ta đã nói với Ngự Sử Đài sẽ về Trấn Viễn Hầu phủ."

Vân Lang nhàn nhạt nói: "Cũng nói, ta và hầu phủ xưa nay bất hòa, không có tình nghĩa phụ tử. Nếu ngày nào đó mất mạng, hơn phân nửa là do hầu gia hạ tay."

Vân Lang lau máu, cười cười về phía lão: "Ngày sau hầu phủ chịu tai ương, hay là mấy ngày sau lập tức lĩnh tội tước hết chức vị, Trấn Viễn Hầu, chọn một cái đi."

......

Vân Lang cắn răng làm thông mạch phổi, khụ mấy tiếng, chậm rãi ngồi thẳng.

Y giằng co với Trấn Viễn Hầu suốt một ngày một đêm trong phủ, rốt cuộc chờ được thân binh tới. Nghe nói thánh thượng rất cảm kích, tức giận ra tay, mọi việc bên ngoài được định đoạt.

Y thả lỏng một hơi, không biết trời sao, chết ngất ba ngày ba đêm.

Lúc tỉnh lại thì mới biết được Đoan Vương phi cũng qua đời.

"Đoan Vương lâm chung."

Vân Lang nói: "Lâm chung...phó thác thê nhi, gia quyến cho ta."

"Gia thần hộ vệ bị kẻ gian bao vây tiễu trừ, cứu viện không kịp, tử thương thê thảm, là ta cô phụ gửi gắm."

"Vương phi xông vào cung, mang kiếm tự vận, là ta coi chừng người không tốt."

Đao Ba không nghe tiếp nổi nữa, cứng rắn ngắt lời: "Thiếu tướng quân, rõ ràng ——"

"Huyết mạch Đoan Vương, lận đận gian nan, cũng chỉ còn một người."

Vân Lang nói: "Đáng thương hắn không có trưởng bối, mồ côi từ nhỏ, không quen với ai."

Đao Ba: "Thiếu ——"

"Không quen với ai."

Vân Lang nói: "Không được mẫu thân yêu thương, cũng không được phụ thân dạy dỗ."

Đao Ba: "......"

"Ta." Vân Lang than nhẹ một tiếng, "Chính là người mà phụ thân hắn gửi gắm."

Đao Ba á khẩu không trả lời được.

Vân Lang nhìn hắn, thần sắc hòa ái: "Nghe hiểu sao?"

Đao Ba há miệng, lúng ta lúng túng gật đầu.

Lúc mới vừa nhìn cái thứ 《 Vân công tử đến thăm Diễm vương phủ vào ban đêm 》, bọn họ còn rất tức giận, đánh một trận với đám Huyền Thiết vệ của Diễm vương phủ.

Hai bên không ai nhường ai, tranh chấp nửa ngày, nói không rõ cảm tình Vân thiếu tướng quân đối với Tiêu tiểu vương gia rốt cuộc là tình nghĩa thiếu niên hay là thiệt tình khuynh mộ.

......Có ai ngờ rằng.

Đao Ba nhìn Thiếu tướng quân mang vẻ mặt phụ tử tình thâm, không dám hỏi nhiều, lên tiếng: "Vâng."

Vân Lang còn đắm chìm trong chuyện cũ, thổn thức giơ tay vẫy vẫy: "Đi đi."

Đao Ba hành lễ với y, một lần nữa châm trà, lặng lẽ ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro