Nhị Thập Bát ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hành lễ và uống giao tửu, 2 đoàn ngựa lần lượt được dắt ra để các cầu thủ chọn lựa cho cuộc thi.

Ta chống cằm, khinh bỉ nhìn quỷ bảy màu chọn con ngựa có cái bờm rất đẹp, nó đứng tướng đỏm dáng thấy ớn. Quả là tên đại đại tự luyến, đến ngựa cũng phải chọn con đẹp nhất mới chịu.

Còn Tống Trạch Uyên chọn con nhìn khá thuận mắt, hơn nữa dàn đứng rất vững chãi và trông rất dũng mãnh. Chậc chậc, nhìn xem, đến cả chọn ngựa cũng có thể biểu lộ rõ bản tính con người đấy.

Hôm nay ngoại trừ hiến vũ nhàm chán và trời hơi nắng, thì mọi thứ xem ra vẫn còn khá tốt. Chỉ là ta hơi tiếc 1 chút, vì vẫn không được gặp Thái tử điện hạ. Hắn lại bệnh nữa rồi.

Tin không? Tin không? Phiên Liễu Thương tướng uy danh bốn bể vậy mà từ khi sinh ra đến giờ chỉ mới gặp Thái tử 5 lần! 5 lần!

Hoàng đế ta nhìn nhiều đến mức nhàm mắt, thế mà Thái tử còn chẳng nhớ rõ mặt!

Tính ra tên này còn kiêu hơn ta ấy chứ!

Suy nghĩ kéo ta đi hơi xa, đến khi tiếng tù và vang inh ỏi báo hiệu bắt đầu trận đấu, thì 2 đội đã phân chia đội hình đứng đâu ra đấy. Đội Đại Tống đứng tầm phải mắt ta, Đội Hạ Miên lại đứng tầm trái mắt ta. Mỗi đội đều có 3 cầu thủ chuyên tấn công, lại thêm 4 cầu thủ chuyên phòng vệ, chỉ độc 1 cầu thủ bảo vệ vòng tròn. 2 bên đều được trang bị 1 chiếc gậy dài có mắc 1 chiếc lưới sắt uốn thành hình vòng cung để bắt bóng. Thế trận đã xong, tiếng tù và vang lên lần nữa, chủ trận giao tú cầu cho đội Hạ Miên. Trận đấu bắt đầu.

Mới vào mà trận đấu đã khiến người ta không thể dời mắt, 2 bên tranh giành tú cầu quyết liệt, tú cầu hết bay chỗ này lại lượn chỗ khác, làm ta hoa hết cả mắt. Quỷ bảy màu tấn công rất mạnh mẽ nhưng không kém phần tinh tế, trong khi Tống Trạch Uyên giữ thế trận rất cân bằng, mọi động tĩnh đều cẩn thận, tỉ mỉ. Vó ngựa tung cát bay mù mịt, làm mọi thứ diễn ra trong sân đấu càng thêm mờ ảo. Cả 2 bên đều phô bày kĩ thuật cưỡi ngựa tuyệt vời, khiến ta có chút không dám chắc đội nào sẽ chiến thắng.

Nhưng sao càng nhìn lại càng thấy, trước mắt ta không phải chỉ là trận giao lưu mã cầu thông thường, mà chính là 1 cuộc chiến đẫm máu, cân tài cân sức!

Cả 2 bên đều hừng hực toát lên ngọn lửa quyết tâm: Phải thắng!

Nhất là khi có lúc 2 bên giành tú cầu ở nơi gần tầm mắt ta nhất, tú cầu hết bay qua chỗ quỷ bảy màu lại vụt đến vó ngựa Tống Trạch Uyên, chả hiểu sao 2 tên đó liền không hẹn mà cùng nhìn ta, làm ta ngây người lạnh run mấy hồi.

Thật không thể hiểu nổi 2 tên khùng này!

Ánh mắt 2 bọn hắn nhìn ta, cứ như là nhìn phần thưởng ấy!

Chợt trong lúc thất thần, quỷ bảy màu đã bị đoạt tú cầu, quân Đại Tống liền như vũ bão nhất loạt tấn công, quân Hạ Miên cũng không hề nao núng dàn trận phòng thủ. 2 bên kình nhau kịch liệt, nhưng quân Đại Tống lại chẳng thể làm gì, bởi hàng phòng vệ của Hạ Miên quá dày lại quá chắc. Bỗng Tống Trạch Uyên từ đâu phi ngựa lao đến như tia chớp, vung người bay khỏi thân ngựa , vượt qua cả bức tường người tung 1 kích, tú cầu liền cứ thế xuyên qua cánh tay vươn rộng muốn bắt lấy của cầu môn bay thẳng vào vòng tròn. Toàn trường liền phấn khích reo hò, vỗ tay tán dương tài nghệ của Tống Trạch Uyên.

Riêng ta chỉ nhìn thấy khuôn mặt khó coi đến mức khủng khiếp của quỷ bảy màu, âm u đáng sợ như của ác quỷ âm ty. Ghê chết đi được!

Sau đó, Hạ Miên còn hung hăng tấn công hơn trước, quyết liệt giành cho bằng được tú cầu. Tống Trạch Uyên vẫn vững chãi giữ được cầu, từng bước từng bước dẫn quân Đại Tống xâm lấn phần sân Hạ Miên. Hạ Miên dần thất thế, tú cầu theo 1 kích của 1 quân Đại Tống xé gió bay thẳng vào vòng tròn theo 1 lực cực kì mạnh. Chợt quỷ bảy màu từ đâu xông ra , ghì ngựa tung vó lên thẳng phía trên ngay hướng tú cầu bay đến , tú cầu va chạm kịch liệt với vó ngựa liền đổi hướng bay thần tốc đến sân Đại Tống. Quân Đại Tống hoảng hốt, xoay vó ngựa đuổi về, thì quỷ bảy màu đã phi ngựa với 1 tốc độ nhanh hơn cả gió lốc vượt lên trên, thoáng chốc đã đuổi kịp tú cầu đang bay vèo trên không với xu hướng muốn đáp xuống. Tống Trạch Uyên thúc ngựa theo sát phía sau, muốn vươn người lên lần nữa thì quỷ bảy màu đã phi cả người lẫn ngựa bay vút lên không, tung kích tú cầu liền bay vào vòng tròn.

Toàn trường đều kinh hoảng trợn trừng mắt!

Lần đầu tiên ta thấy có kẻ có thể phi ngựa lên trời như thế!

Sớm biết kĩ thuật cưỡi ngựa của quỷ bảy màu không tầm thường, nhưng ta nào biết hắn lại giỏi đến vậy!

Chỉ sợ trong thiên hạ ít kẻ sánh được!

Mọi người liền lâm vào thế túng quẫn, nếu không vỗ tay tán thưởng sợ là sẽ khiến người Tây Liêu và Hạ Miên bên kia chê bai thiên vị, còn nếu phấn khích reo hò thì há phải chọc nhị lão nhân gia Đại Tống phật ý hay sao?

Chợt giọng Bệ hạ uy lực vang lên:

"Không ngờ Hạ Miên quốc lại có người cưỡi ngựa giỏi đến mức này. Trận mã cầu hôm nay thật mãn nhãn, Trẫm rất phấn khích!"

Tức thì tiếng vỗ tay Hoàng thượng vang lên, kéo theo tiếng hò reo vang rền như sấm dậy. Trận đấu càng gay cấn gấp bội, vì nhan cháy đã quá nửa(*).

(*)Là hình thức tính thời gian thi đấu ngày xưa, nhan cháy hết cũng là lúc cuộc thi kết thúc.

Trong khoảng thời gian sau, Đại Tống và cả Hạ Miên đều liên tiếp tấn công, cả 2 bên quyết liệt giành cầu, không ai nhường ai. Thời gian càng lúc càng gấp rút, các cầu thủ cả người đều đã ướt đẫm mồ hôi, Tống Trạch Uyên và quỷ bảy màu đều đã bị nắng hung đến mức mặt đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại. Toàn trường đều nín thở chờ đợi, chờ đợi xem ai sẽ chiến thắng.

Bỗng Tống Trạch Uyên vùng ngựa lên trước, dùng tốc độ mắt người không thể thấy cướp bóng. Quỷ bảy màu thấy thế liền đuổi theo, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Tống Trạch Uyên. Không ngờ Tống Trạch Uyên lại tung người lên, kích tú cầu với 1 lực cực mạnh làm nó hướng thẳng vào vòng Hạ Miên. Quỷ bảy màu cũng không chịu thua, phi ngựa đuổi theo nhanh như chớp, lúc mọi người tưởng chừng Hạ Miên thua rồi thì bỗng tú cầu văng ngược trở ra, lăn lông lốc dưới đất.

Tiếng tù và inh tai lại vang lên.

Hai bên bất phân thắng bại.

Mọi người liền đồng loạt đứng dậy vỗ tay reo hò như sấm dậy. Ta cũng đứng dậy theo vỗ tay cười khanh khách. Mãn nhãn! Quá mãn nhãn!

Bệ hạ vuốt râu, ra chiều thõa mãn. Hai bên lần lượt xuống ngựa, đứng thành 2 hàng ngang chào Hoàng thượng. Giọng nói uy nghiêm lại vang lên:

" Hay! Quả là hay! Thật là khiến Trẫm mãn nhãn, hồi hộp đến khúc cuối cùng! Mặc dù 2 đội hòa nhau, nhưng lại thể hiện xuất sắc như vậy, phải thưởng! Nào, các ngươi muốn thưởng gì?"

Ta chợt thấy, trong ánh mắt quỷ bảy màu lóe lên tia bất thường. Bỗng 1 nỗi sợ vô hình dâng lên, tên khốn đó, hắn sẽ cầu cái gì?

Tống Trạch Uyên định cúi người chắp tay thì quỷ bảy màu đã mở lời trước:

" Khởi bẩm Đại Tống Hoàng đế, tiểu thần phụng lệnh Vương thượng đến Đại Tống, vừa có ý muốn cùng quý quốc kết bang giao, vừa có ý hòa thân. Chẳng hay quý quốc có thể đồng ý cho Phiên Liễu Thương tướng hòa thân cùng Vương thượng Hạ Miên không?"

Đầu ta liền bị đánh ầm ầm 3 tiếng!!!

Đồ chết tiệt! Mẹ nó! Ngươi muốn ta lấy ngươi sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro