Đoản 1: Bởi vì yêu nên mới chọn ly hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên là Tử Văn Tiêu bị chọc giận, anh tâm niệm Họa Từ Nhi là dạng luôn ngoan ngoãn, dù anh làm gì bậy bên ngoài cô vẫn sẽ đinh ninh không hỏi tới, chỉ một lòng một dạ ngồi ở nhà, ngậm hòn bồ ngọt nhìn thấy anh trở về liền ngọt ngào hai tiếng " Anh về ".

" Em pha nước tắm cho anh "

" Anh ăn gì chưa? Em có nấu canh hầm "

" Để em.. "

Anh biết, Họa Từ Nhi yêu anh, rất yêu, rất yêu. Yêu đến mức cam tâm tình nguyện từ bỏ một đời đồ sộ sự nghiệp mà cô vất vả gầy dựng. Yêu đến mức anh tin trên đời ai cũng có thể phản bội anh nhưng Họa Từ Nhi thì không. Không hiểu sao, nhưng anh lại tin chắc vậy.

Nhưng vậy thì sao? Anh cần là một cái mác đàn bà hiểu chuyện hơn là người vợ danh chính ngôn thuận. Chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn thì cái danh Tử phu nhân này mãi mãi là của cô. Nhưng đêm nay, cô không hiểu sao lại đột nhiên dở chứng.

Cầm vai cô kéo tới khoảng không trước ô cửa. Không cần biết Họa Từ Nhi có theo kịp bước chân của anh không.

Họa Từ Nhi bước thấp bước cao, dép còn không kịp xỏ, bị anh mạnh mẽ xốc xếch cứ như vậy mà kéo đi. " Buông tôi ra ! "

Cả người cô bị đặt lên bệ cửa sổ, eo chạm phải tấm đá cẩm thạch cứng rắn lạnh lẽo, hai tay cô nắm chặt lấy tay anh, phía sau tấm rèm vàng nhạt phất phơ, chiếc đèn bàn cổ phong vì động tác thô lỗ của anh mà hất vỡ vụn. Đó là chiếc đèn bàn duy nhất mà cô và Tử Văn Tiêu cùng nhau đi mua sau ngày hôn lễ.

" Đòi ly hôn, không tới lượt cô. "

" Tử Văn Tiêu, anh muốn thế nào nữa ? Anh ở ngoài có người phụ nữ khác tôi biết rõ, tôi không muốn níu kéo ràng buộc anh... "

Ánh mắt anh run lên, con ngươi bỗng phẫn nộ, hai tay mất lý trí càng nắm chặt cổ tay Họa Từ Nhi hơn, dùng sức bẻ ngược ra bệ cửa sổ.

" A--"

Cổ tay chợt cảm giác đau đớn, máu tươi ấm nóng trào ra, Họa Từ Nhi trong vô thức quên cả giãy giụa, chỉ biết hoảng loạn cầm lấy tay anh, dùng bàn tay mảnh khảnh còn lại nắm chặt lấy cổ tay anh.

Tay cô, đôi tay sinh ra để chơi đàn.

"Đừng, đừng mà, thả tôi ra... " Bàn tay phải Họa Từ Nhi uốn cong, năm ngón tay cứng đờ chết lặng như muốn lìa khỏi cổ tay, " AAAA... "

Tử Văn Tiêu nhìn thấy, nhưng anh không buông tay. Thậm chí còn ác ý đè bàn tay muốn gãy của cô xuống mảnh vụn nhỏ của chiếc đèn bàn. Từng mảnh vụn cứ như vậy cắm thẳng vào cổ tay cô.

Đau! Đau đến tê tâm phế liệt.

Cô sợ đến cùng cực bàn tay này sẽ bị tàn phế.

" Không ... ". Nếu thật sự ra đi, cô chỉ có thể dựa vào đôi tay này.

" Không .... AAAA "

Một đống bề bộn trên bệ cửa sổ, sấm chớp ấm ầm ập tới, bổ xuống đầu người đàn ông như bổ xuống đầu con sói dữ, dù cho giờ khắc này cô thảm đến thế nào, Tử Văn Tiêu vẫn muốn cô.

Hơn thế còn ra sức tra tấn, như muốn phát thề lấy sự to lớn của anh chà đạp người con gái dưới thân. Không chỉ cổ tay đang tê liệt mà đến cả phần dưới cũng đau ê ẩm.

Máu, tí tách theo từng giọt lệ khoé mắt cô mà rơi lã chã xuống nền gạch đá, theo sự phóng túng của anh mà giăng loạn khắp nơi...

Ôm chặt cổ tay của mình, cô rên rỉ hoảng hốt, " Tay, tay tôi... "

Thê lương như thế, thống khổ đến vậy, mà vẫn không chiếm được chút động tâm nào của anh.

Cứ như vậy, sau khi phát tiết xong, thay quần áo, bỏ lại Họa Từ Nhi một mình nhếch nhác nằm đó, Tử Văn Tiêu lạnh lùng đi thẳng ra ngoài, đóng sập cửa, vô tình không một lần nhấc mắt liếc tới người con gái thê thảm nằm kia.

Mặc cô như sắp đứt lìa, nửa người gục trên bệ cửa sổ, quần lót vẫn vướng ở mắt cá chân, cho tới khi dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô rời đi, Họa Từ Nhi mới lặng lẽ mở mắt, khó nhọc đứng dậy, dùng chiếc áo ngủ bị xé nát luống cuống quấn lấy cổ tay mình.

Họa Từ Nhi không biết lái xe, đành đội mưa gió sấm sét ra đường bắt xe, chạy nhanh tới bệnh viện. Tới khi đến nơi thì trời đã sáng.

Ý định ly hôn của cô đã phải trả cho một cái giá quá lớn, đổi lại bằng vết sẹo tám mũi khâu nơi cổ tay, thêm nữa, là cả đời không còn đánh nổi một bản nhạc.

Họa Từ Y ngây dại bước đi trên đường, quần áo trắng thướt tha như một đóa tuyết liên, chỉ là đóa hoa ấy chưa nở đã héo tàn.

Cô bây giờ, không còn nơi nào để đi, chỉ còn biết quay lại căn nhà lạnh lẽo đó.

Khoảnh khắc đặt chân bước vào, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm.

Cô đi vòng sang hoa viên, vào bằng cửa sau, nhìn thấy một cô gái đang quay lưng về phía mình, tóc dài xõa trên vai, quần áo trắng thuần khiết nhìn đơn giản nhưng lại là mẫu mới của Chanel số lượng có hạn.

Còn chồng cô, đang đứng bên cạnh chiếc dương cầm ấy, khóe miệng mỉm cười nhấm nháp rượu vang.

Nghe thấy tiếng động, cô gái quay đầu lại, đó lại một gương mặt trẻ măng, " Chào chị. "

Anh, đã dẫn cô ta về nhà.

Cô gái thành thật đứng dậy, ánh mắt băn khoăn nhìn cổ tay phải cuốn băng trắng xóa của Họa Từ Nhi, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.

" Nghe danh đã lâu ' đứa con âm nhạc ' 3 chữ Hoạ Từ Nhi, em nghe mọi người nói, chị gảy đàn là số một, . . . "

Họa Từ Nhi vẫn cảm giác rõ ràng miệng vết thương tê rần, hết thuốc tê, đau đớn lại trở lại. Mặc kệ sự dong dài của cô gái kia, Họa Từ Nhi coi như không thấy, tay trái nắm lấy tay vịn cầu thang, lê từng bước lên lầu.

Cho tới khi vừa đặt chân vào phòng, anh đã theo tới đằng sau, tay nắm chặt tờ giấy ném thẳng vào mặt cô, " Cô muốn ly hôn phải không ? Ký tên. " Thái độ so với hôm qua cứ như là hai người.

Họa Từ Nhi lui một bước đụng vào ghế sô pha phía sau, vì mất máu quá nhiều nên sức khoẻ của cô bây giờ thật sự rất yếu, chỉ cần đứng lâu một chút là lại đau đầu, chóng mặt.

Tay phải vô lực rũ xuống đùi, Tử Văn Tiêu ngồi xuống đối diện cô, " Tôi sẽ cho cô đủ tiền, đủ cho đến kiếp sau cô cũng không phải lo mặc áo cơm. "

Anh trông thấy tay cô, nhưng vẫn ném tờ giấy về phía cô, Họa Từ Nhi liếc mắt, hừ, đúng là nhiều đến ghê tởm, khóe miệng càng bật ra châm chọc, nhưng cô lại mở miệng nói, " Nhanh như vậy đã làm xong thoả thuận ly hôn rồi sao? "

" Sao vậy? Luyến tiếc? " Quả nhiên, anh nghe xong thì liền nhíu mày, nồng đậm sự khinh bỉ, vừa nhả khói vừa tiến đến nhét thêm chi phiếu vào ngực cô.

Chi phiếu hơn ba trăm triệu tệ. Điều kiện duy nhất là cô phải lập tức dọn đồ ra khỏi nơi này. Anh là người cao ngạo, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô đòi ly hôn trước.

Lúc ra đi, Họa Từ Nhi không mang theo gì cả, chỉ có vài bộ đồ lúc trước đem tới. Dù gì, lúc trước cô cũng được mệnh xưng là con cưng của giới âm luật. Đồ cô mang đến, tất nhiên cũng không phải là ít.

Tay phải không cử động được, nên tay trái kéo tất cả hành lý, những thứ đó thật sự rất rất nặng, hệt như nội tâm cô bấy giờ.

Họa Từ Nhi xuống lầu, Tử Văn Tiêu cùng tình nhân của anh vẫn còn đứng ở ban công, chăm chăm nhìn bóng hình cô chật vật rời đi.

Anh vẫn lạnh lùng như xưa, từng đã, anh muốn cô vì dục vọng ân ái, hôm nay, vị trí ấy đã có người thay thế thì còn giữ cô lại làm gì ?

" Tiêu, anh ly hôn thật hả ? " Dồn dập hỏi anh, nào có ai không biết ả là người tình mới của anh, được hưởng ngàn vạn cưng chiều. Chẳng hạn như chiếc váy mà ả ta đang mặc, giá trị đắt đỏ gần bằng ba năm tiền học phí của ả, vậy mà chỉ tình cờ nhắc qua một lần, nói nói khá thích chiếc váy đó, anh liền mua cho ả.

Màu đỏ của rượu nho bắt gặp ánh sáng phát ra rực rỡ đê mê, theo động tác ưu nhã của Tử Văn Tiêu mà trượt vào trong miệng, anh xoay người khẽ hôn lên trán ả, " Không phải là vì em sao? "

Rượu hôm nay làm anh nghẹn, ánh mắt Tử Văn Tiêu dừng lâu lại ở bóng hình ngày một khuất dần kia, chẳng hiểu sao lại có cảm giác bứt rứt đến lạ.

Anh từng đã nói, Họa Từ Nhi, đôi tay của em, là dành để đánh chơi violin, không phải để giặt giũ nấu cơm.

Cô không trả lời, thầm nghĩ, Tử Văn Tiêu, chẳng lẽ anh không hiểu ?

Họa Từ Nhi cô đương nhiên có thể ngồi trong khán phòng rộng lớn, tao nhã đánh đàn, làm người phụ nữ quý phái mà anh muốn, nhưng rốt cuộc anh vẫn không hiểu được lòng cô, giặt giũ nấu cơm là sự thành công của phụ nữ, là việc chỉ có vợ mới làm được.

Cho tới khi ra khỏi nơi thuộc về người đàn ông ấy, cô mới ngoảnh lại nhìn về căn biệt thự xa hoa kia.

Họa Từ Nhi cô yêu người ấy, nhưng người ấy không hiểu, là bởi vì yêu nên mới chọn ly hôn.

- HOÀN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro