04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jungkook không dành nhiều thời gian để mắt đến Jimin, hắn tối ngày tất bật trong đống công việc chồng chất, và Jimin biết điều đó, nên có khi cả tuần em và hắn không nói với nhau được quá ba câu.

Jungkook là CEO của Omelas, độ tuổi của hắn thật sự rất non nớt nhưng đổi lại là những kinh nghiệm lão làng mà hắn gom góp từ trí thông minh nhạy bén của mình. Hắn tách khỏi công ty lớn của gia đình để thành lập đế chế mới.

Thư kí làm việc với hắn đã lên tới con số hàng trăm. Mặc dù tiền lương và sự đãi ngộ từ công ty rất cao, nhưng chẳng một ai có thể chịu nổi tính chất công việc ở vị trí thư kí giám đốc, hoặc không thể chịu được tính khí của hắn nên đều tự giác rút lui sau ba tháng thử việc, kết thúc hợp đồng thử việc sẽ chạy mất. May ra trong vài năm trở lại đây, Kim Seokjin đồng ý vào vị trí này, quả thực cũng có chút vất vả, tuy nhiên vì quen biết nên Jungkook không áp đặt nhiều, và Kim Seokjin cũng chính là thư kí dưới trướng của Jungkook tồn tại lâu nhất.

Mọi người khâm phục Jungkook một, sẽ quay sang cảm thán khả năng làm việc của Seokjin mười.

Hôm nay Jungkook về nhà sớm, ngoài vườn Jimin đang lấp từng gốc anh đào, hắn gật gù, vài hôm trước em có xin phép hắn trồng hoa anh đào ở đây. Sáng nay vừa vặn người ta giao hoa đến. Những cây hoa nhỏ chớm nụ do chính tay em lựa chọn còn mơn mởn sắc xuân.

Jungkook chớp chớp mắt, nghĩ ngợi đôi chút rồi ra giúp đỡ em. Những cây hoa non không bị dập khuôn nên tua tủa từng cành rất đẹp, một thời gian nữa chắc chắn sẽ khiến khu vườn này ngập trong sắc hồng. Em đã vui vẻ biết bao nhiêu, sau này khi hoa nở, em và hắn có thể cùng nhau ngắm những bông hoa mà cả hai vun vén thì thật tuyệt vời.

Jimin ngẩn ngơ nhìn Jungkook lấp từng hố đất, hình ảnh này rất quen thuộc, nó đã xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của em. Mọi trình tự Jungkook làm đều trùng khớp với giấc mơ đó, Jungkook đi làm về sớm và hắn giúp em vun đất vào từng gốc cây, sau đó lấy chiếc kéo trên tay em để tỉa cành, cuối cùng hắn làm chính bản thân mình bị thương.

Jimin ngốc nghếch nhìn Jungkook, hắn cảm giác được nên cũng quay lại nhìn em, chẳng may để chiếc kéo cắt vào da thịt, một dòng máu đỏ úa ra theo vết thương.

Jimin lo lắng chạy đến, cảm tưởng như giấc mơ đêm qua đang tua diễn lại, không bỏ sót một chi tiết nhỏ.

"Jungkook có đau lắm không?" Em kéo lấy ngón tay của hắn, cũng may vì vết thương không sâu lắm, chỉ cần dán urgo vào là được.

"Không sao."

Jungkook rụt tay về, bàn tay nhỏ trống rỗng giữa không trung dưới con mắt vô tình của hắn. Người ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với em như vậy, và em biết con tim mình đang lỗi nhịp mất rồi.

|

|

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, lại thêm một tháng nữa em tồn tại, sự nhàn rỗi và chán nản dẫn em đến ven sông Hàn. Mọc giữa đất trời là một tiệm bánh ngọt be bé, Jimin vô cùng thích những thứ ngọt ngào đáng yêu như vậy, trong đầu em bỗng nảy ra một suy nghĩ, em cần làm gì đó để kết thúc sự rảnh rỗi và không quá phụ thuộc vào Jungkook. Ngộ nhỡ sau này Jungkook không muốn nuôi em nữa.

Tiệm bánh ngọt đang tuyển nhân viên, Jimin không có kinh nghiệm gì cả, thế nhưng ai ngờ họ nhận em ngay lập tức, bởi ngoại hình của em sẽ là một điểm thu hút khách cho tiệm bánh. Ngoài ra, em cần mang hồ sơ đến nộp trong vòng ba ngày để trở thành nhân viên chính thức.

Em đánh liều hỏi Jungkook, ban đầu hắn không cho, em ra ngoài làm việc khác gì rước họa về, nhưng cuối cùng hắn cũng bị gương mặt mèo con của em thuyết phục. Sau đó dùng mối quan hệ của mình để hoàn thiện giấy tờ thùy thân cho em, để mèo nhỏ trở thành một nhân viên tiệm bánh ngọt.

Jimin vui vẻ nhận lấy áo đồng phục và bắt đầu ngày mới bằng công việc sắp xếp bánh.

Dần dần em được học cách đánh kem và nhào bột, sau đó là trang trí bánh, mọi thứ diễn ra đều suôn sẻ. Tiệm bánh nhỏ ban đầu không thu hút khách nhiều, đa số là người quen qua lại, còn người lạ hay khách du lịch đều ghé sang tiệm bánh thương hiệu bên cạnh, ấy vậy mà sự hiện diện của em đã được chú ý, mọi đối tượng đều đã ghé tiệm bánh nhỏ này vì tò mò cậu trai dễ thương với đôi mắt lấp lánh ở quầy.

Ngày cuối tuần, tiệm bánh đông khách đến nỗi Jimin phải tăng ca thêm hai giờ, sông Hàn về đêm rất đẹp, em bấm bụng tan ca sẽ đi dạo một lúc. Nhưng có người lại không cho phép. Jungkook kéo người nhỏ vào trong chiếc xe cao cấp của hắn khiến em giật mình hét lên, cùng lúc đó người đối diện trưng khuôn mặt nhăn nhó, nhướng người sang thắt dây an toàn cho em.

"Hét cái gì mà hét?"

Jimin thở dài nhìn gương mặt lạnh tanh của Jungkook, vừa rỗi em ngỡ mình bị bắt cóc đi rồi.

"Sao Jungkook lại ở đây?"

"Hôm nay có bữa tiệc đêm mừng sinh nhật Kim Seokjin, mọi người muốn tôi đưa cậu đi cùng."

"Sao không báo trước, nay em mặc không đẹp cho lắm."

Chẳng hiểu vì sao Jungkook giận dữ : "Ai biết Min Yoongi muốn cậu đến đâu mà báo trước, tôi cảm thấy rất phiền nếu cứ như thế này, sao cậu không đến nhà Yoongi sống luôn đi?"

Jimin cảm thấy sự tủi thân đang căng ra ở trong lồng ngực.

"Jungkook ghét em đến vậy sao?"

Jungkook hơi bất ngờ trước câu hỏi của Jimin, đúng vậy, hắn ta vô cùng chán ghét em, bởi vì hắn chẳng biết phải giải thích làm sao nếu cô gái đó biết sự tồn tại của em trong nhà và biết được rằng hắn đang rung động vì người khác.

Jimin không nhận được câu trả lời từ Jungkook, nhưng em cũng ngầm đoán ra được đáp án.

Không phải em cứ mãi ăn bám tại nhà hắn, em đã có ý định rời khỏi đó rất nhiều lần, nhưng đều có lý do làm em phải chần chừ, em chưa có tiền thuê một chỗ ở riêng, em lại không thể mở lời đòi hỏi từ hắn, càng không thể nhờ vả đến Yoongi và những người khác, em chính là không có một nơi nương tựa.

"Tôi muốn xuống xe." Jimin lạnh nhạt nhìn Jungkook.

"Cậu không có quyền đưa ra yêu cầu."

Jungkook khiến tuyến lệ của Jimin hoạt động trở lại, em phải cố gắng hít thở đều và ngước lên trần xe để ngăn nước mắt trào ngược ra ngoài.

"Jungkook, tôi không muốn đến đó, tôi muốn về nhà."

Hắn đáp ứng, căn hộ rộng lớn của hắn xuất hiện trước mặt và em mau chóng nhảy xuống xe, vội vàng di chuyển về phòng, bỏ mặc gương mặt không thiện cảm của hắn ở phía sau.

Jimin chùm chăn kín đầu và gặm nhấm từng giọt nước mắt, em nhìn vào miếng ngọc của mình trong tay, trí não lại hiện lên những ngày tháng trước kia, lúc chưa gặp Jungkook, lúc chưa có một ai khiến em động tâm.

"Phụ hoàng, con phải làm sao bây giờ?."

Nhi tử của người, đã phải lòng một nam nhân.

Một nam nhân chưa bao giờ nhìn em bằng đôi mắt dịu dàng, hắn chỉ lạnh lùng và tức giận, đó là hai cảm xúc hắn dành riêng cho em.

Jimin không biết vì sao mình lại rung động trước Jungkook đến vậy, chỉ là khi hắn ta cười một cái, cả thế giới không ánh đèn của em như vụt sáng.

Và rồi đêm chưa dừng lại ở đó.

Cánh cửa lớn nơi căn hộ Jungkook mở toang, đón một luồng gió mạnh mẽ và những vị khách không mời mà đến.

Jungkook còn chưa nằm ấm chỗ liền bị Namjoon lôi ra khỏi giường, Yoongi, Taehyung đang cố gắng tìm những chiếc đĩa đủ to đến bày đồ ăn, và Seokjin đang khui những chai rượu thượng hạng.

Hắn quả thực đứng hình, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn ngay lúc này là phải đổi chìa khoá nhà.

Jimin cũng bị gõ cửa và kéo ra ngoài, Yoongi rất vui vẻ khi thấy em, em đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa với bộ dạng rất đáng yêu, hai gò má bầu bĩnh đang phồng lên dưới con mắt híp lại.

Yoongi chừa vị trí cho Jimin bên cạnh, mèo con lập tức chạy đến, em chỉ cần ngồi ở một vị trí xa Jungkook nhất là được.

Taehyung là người rót rượu, cậu vui vẻ nâng ly : "Nào, sinh nhật anh Seokjin không thể thiếu được Jeon Jungkook và Park Jimin có đúng không?"

Ly rượu của Jimin bị đẩy ra xa, thay vào đó là ly coca khiến chàng trai nhỏ vô cùng ủy khuất, suy cho cùng thì em cũng là đàn ông, không biết uống rượu chẳng phải quá thấp kém sao.

"Em uống được." Jimin lấy lại ly rượu từ phía Yoongi, cạn ly cùng mọi người và uống hết.

Jungkook liếc mắt về phía Jimin, mọi người đều đắm chìm trong những câu chuyện phiếm trên trời dưới đất, riêng chỉ có Jimin uống cạn ly này đến ly khác, cứ thế lặp đi lặp lại. Rượu không làm người ta trở nên thoải mái, nhưng có thể khiến cõi lòng tan ra. Và em muốn thử một lần, để xem rằng sự thật có phải là vậy.

Rượu nhà Seokjin không phải loại nhẹ, tửu lượng Jimin dù có cao đi chăng nữa cũng không sánh bằng chất cồn bên trong. Để rồi từng giọt đắng chát the thé chui vào cổ họng khiến gò má em thoáng hiện phiếm hồng.

Jungkook nhướng người tới, gạt tay Jimin ra và lấy đi chai rượu, mèo nhỏ ủy khuất ngước mắt nhìn trong khi hắn ngửa cổ uống hết chai rượu của em.

Jimin giận dữ quát mắng trong lòng : "Tại sao cướp rượu của Jimin chứ?"

Taehyung tiếp tục rót rượu cho mọi người, đến ly của Jungkook liền nhớ ra điều gì đó và hỏi.

"À này, Jungkook, Somil còn một tháng nữa để kết thúc khóa học cuối cùng, em ấy có về lại Hàn Quốc không?"

Khi nghe thấy hai chữ Somil, nét mặt của Jungkook có chút thay đổi, và Jimin kịp nhìn ra điều đó.

"Somil là ai vậy?" Jimin hỏi nhỏ vào tai Yoongi.

"Phải nói thế nào nhỉ, một người con gái đặc biệt của cậu ta." Yoongi nói nhỏ chỉ đủ để em nghe thấy.

Câu trả lời khiến hàng ngàn tế bào của Jimin tê liệt. Ý Yoongi nói là người yêu có đúng không?

Vậy khi cô gái đó về, em sẽ đi đâu?

Jimin thu mình lại phía sau, chìm nghỉm trong thế giới nhuốm bi thương của chính mình, em uống từng ly rượu đầy, uống cả nước mắt chảy ngược trong lòng. Uống đến tê tâm phế liệt, trước mắt ngập trong ảo ảnh, sau lưng tràn đầy giá lạnh.

Cầu vồng bảy sắc trong tim em biến thành một màu đen ảm đạm, chết cứng trong dòng lưu hà.

Jimin nức nở trong cơn say, Jungkook buộc phải đỡ em về phòng, hắn cảm thấy cánh tay mình nóng rực những giọt nước mắt. Trên hành lang, em di những ngón tay nhỏ lên má hắn nhưng đổi lại là một cái quay đầu né tránh.

"Jungkook thấy em phiền lắm sao? Không thể nào, em không tranh ăn với Jungkook, không bắt Jungkook đưa đi làm, không giặt đồ chung với Jungkook, không làm gì Jungkook cả, nên Jungkook đừng chê em phiền mà."

"Jungkook ghét em lắm đúng không? Vì sao vậy? em đáng yêu mà...sao Jungkook lại ghét em."

Jungkook hơi khựng người lại, đồng ý rằng hắn đã từng ghét em rất nhiều, hai người gặp mặt lần đầu tiên đã không có ấn tượng tốt. Thế nhưng hiện tại thì không còn cảm giác đó nữa, vậy mà hắn vẫn muốn có một khoảng cách nhất định với em. Bởi trong lòng hắn sớm đã có người giữ một vị trí quan trọng, nếu động lòng với em, chẳng phải sẽ làm tổn thương cả ba người sao.

Jungkook rời đi, Jimin mấp máy môi : "Bởi vì Jungkook đã có người yêu sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro