Chương 9: Những kẻ đến từ bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vang lên trong bóng đêm vô hạn, một tiếng huýt dài không hề có quy luật vang lên.

Xung quanh tiếng gió xào xạc, một mảnh yên tĩnh đáng sợ.

Một đốm sáng màu xanh lạnh lẽo hướng lên, ngay sau đó là kèm theo một tiếng hú kinh tâm động phách, động tới mấy con chim ngủ say hướng tứ phía mà bỏ chạy.

Quác quác quác...

Bước chân nặng nề dẫm lên khói bụi mịt mờ, Mạn Châu Sa nhìn nơi xa một mảnh đen nhánh, trong lòng có một loại xúc cảm mãnh liệt trào dâng, không cấm kiềm lại mà giương lên đôi môi.

Xa xa có dồn dập tiếng chân lại đây, nghe như thực vội vàng, thực khẩn trương, lại không kém chờ mong.

Trong chốc lát, một bầy thật lớn sói hoang tụ tập lại, vây kín Mạn Châu Sa.

Mà nàng, vô cùng bình tĩnh mà khoanh tay, nhìn xuống vách núi, từng làn khói màu đen dâng lên, âm u không thấy bất kì một ảo ảnh. Khẽ liếc nhìn dưới vách núi, mi phong nhíu lại thật chặt.

Một con sói đầu đàn, chột một bên mắt trái, nhưng con mắt còn lại vẫn phá lệ mang âm lãnh tà khí, cả một thân bao bởi màu xám tro, cả thân cơ hồ thương ra tới, nhưng như cũ không hề đả động hắn.

Chậm rãi tiến phía trước, nhe nanh gầm gừ mà nhìn nàng, sau đó ...

Không có sau đó.

Chỉ yên lặng mà đứng, đón hơi tàn âm khí bên cạnh nàng.

Châu Sa hơi hơi nghiêng đầu, liếc thấy con sói đầu đàn lưng thẳng tắp mà đứng, uy phong lẫm liệt, có chút buồn cười, xoay người ngồi xuống, có ý xem xét vết thương cho hắn.

Hắn giật mình, bản năng lui lại, lại bị nàng kéo lại, nghiêm mặt ra hiệu.

Cứ vậy một lúc, nàng buông ra tay, mới thở dài một tiếng.

- Hoa Vương, chuyện mà ngài giao cho, ta đã đi thám thính đôi chút, xác thật là họ không có ở đó.

Sói đầu đàn giao lưu bằng thần trí với nàng, thập phần cung kính.

- Vẫn chưa chết sao? Hừ, chó má. Huân Thủ, ngươi không phải giáp mặt bọn hắn mà ra nông nỗi này đi?

Sói đầu đàn tên Huân Thủ cúi cúi đầu không nói, hắn xác thật đi một vòng địa môn quan, cũng chỉ đi thám thính đôi chút, lại ngoài ý muốn mà tiếp xúc mấy binh lính U linh địa ngục. 

Dù là sứ giả địa ngục, cũng không dễ dàng truy tra mấy linh hồn cường đại hay những đặc thù âm hồn.

Đứng xa mà nhìn lại một đám này, Tống Nghiên Vũ cũng cau mày khó hiểu, rốt cuộc Mạn Châu Sa là dạng người như thế nào, đến tột cùng cùng nàng có quan hệ như thế nào, có cảm giác là cố nhân giống nhau.

Kia sói xám là thú địa ngục - Hỏa Thi, chuyên thu thập các linh hồn vương vật trên trần gian. Tính cách âm hiểm xảo trá, như thế nào lại chịu cúi đầu thần phục dưới chân một nhân loại?

- Tống cô nương, Thẩm bang chủ có chuyện muốn gặp người.

Phía sau thanh âm thực dễ nghe, là A San mỉm cười nhìn nàng, trong đáy mắt con ngươi đen nhánh lấp lánh.

Tống Nghiên Vũ hơi sửng sốt, không biết vì cái gì, xoay người nhìn thân ảnh đằng xa, nhẹ nói:

- Đi thôi.

Phải chăng tất cả những ai ngươi bảo hộ, tâm đều thấu triệt, an tâm giao tính mạng mình cho ngươi?

Đến tột cùng ngươi là ai?

Đến khi thân ảnh hai người đi xa, Mạn Châu Sa mới quay đầu nhìn về hướng họ rời đi, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

Tống Nghiên Vũ, rốt cuộc ngươi có phải là người ta muốn tìm hay không?

A San,đến bây giờ ta vẫn nhìn không thấu ngươi.

Nhẹ thở dài một hơi, nàng cho đám chó sói lui hết, một mình tiến vào vách núi.

           ------------------------------------------------

Thẩm Mộ Tích sốt ruột, tâm tình loạn loạn, hơi kém xông ra khỏi phòng, thực muốn biết chuyện gì, lại tự mình rót chén trà uống lên, mấy cái liền gần hết bình thủy rồi, đang định kêu người vào tiếp thêm.

Cánh cửa mở ra, Tống Nghiên Vũ cùng Thẩm Mộ Tích đồng dạng ngây người một chút, Nghiên Vũ vẫn tỉnh nhanh hơn, mở miệng hỏi:

-  Đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì tìm muội sao?

Thẩm Mộ Tích lại ngây ra nữa, không kém ngạc nhiên:

- Không phải là muội tìm ta sao?

Tống Nghiên Vũ bình tâm lại, mới nhìn đến kia một bộ áo giáp còn chưa tháo, trên trán thấm mồ hôi, hẳn là cấp tốc trở lại không có kịp thay y phục.

Khuôn mặt trầm trọng. Nàng cũng bị lừa!

Quay đầu lại định ra cửa, lại trong nháy mắt cánh cửa kia đóng sầm lại, hai người không có cách thoát đi.

Lúc Thẩm Mộ Tích định huy động kiếm trong tay phá cửa thì Nghiên Vũ lên tiếng:

- Không cần phí sức, căn bản phá không được, nơi này có một kết giới vô cùng cường đại.

Nàng nhíu nhíu mi, suy nghĩ không biết âm mưu là gì, đột nhiên một thanh âm yêu dã vang lên:

- Ha ha ha, thật không ngờ ngươi cũng có ngày này, Nguyệt!

Nháy mắt, Nghiên Vũ sắc mặt thập phần khó coi, có người lại dám kêu tên húy của nàng, mà tên này người biết không nhiều lắm, rốt cuộc không tránh được càng sinh khí.

- Ngươi kẻ hèn nào? Đem bọn ta đến đây rốt cuộc có mục đích gì?

- Ây da, thật là sợ quá đi. Không cần tức giận, ta chỉ làm việc mà mình nên làm thôi.

Thanh âm nhu hòa lại một lần nữa thốt lên.

- Khốn kiếp, dám lừa ta. 

- Lừa ngươi thì như thế nào? Chỉ là một hài tử yếu đuối đi, đến cầm kiếm báo thù cũng phải nhờ cậy người khác, có tư cách gì là thần bảo hộ?

Thanh âm bỗng chuyển lạnh băng, ngoài kết giới nữ tử nheo lại mắt cười cười.

Thân thể như bị điện giật, Nghiên Vũ rùng mình một cái, mặt lúc trắng lúc xanh. 

- Người ngươi nên để tâm hiện tại không nên là ta, ngươi nên chú ý những người bên cạnh ngươi mới phải.

Lúc này Nghiên Vũ mới thoáng thấy bất an, cảm thấy thường ngày ồn ào Thẩm Mộ tích bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ, quay người lại mới phát hoảng mà triều hắn đi qua.

- Thẩm ca ca, ngươi làm sao vậy?

- Ta không sao, muội ... muội tránh xa ta một chút. - Hắn thanh âm khàn khàn, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhắm chặt lại mắt, nhíu hàng lông mày, ẩn ẩn run rẩy. Kia lại là sao đây?

Trên khuôn mặt Nghiên Vũ thoáng đình chỉ, mà khói tức bỗng xông lên thẳng não, nghiến răng nghiến lợi mà gầm lên:

- Ngươi rốt cuộc hạ độc cái gì? Vì cớ gì lại là hắn?

Đáp lại nàng là một tiếng thở dài rất chi là 'ai oán', sau thấp giọng nói:

- Vì cớ gì? Chẳng phải là vì ngươi? Ta mang đến cho ngươi hết thảy ngươi mong muốn, bây giờ còn quay qua trách cứ ta? Đúng thật là làm người tốt khó như lên trời a.

- Giải dược đâu? Đem ra đây. - Thanh âm rốt cuộc khủng bố, so lúc nãy cùng ngày thường đáng sợ rất nhiều.

- Giải dược? Ngươi chính là giải dược a. Ây da da, thôi ta không làm lỡ đại sự của ngươi, ta còn việc khác cần làm, tái kiến. - Nữ tử nói thật mau, như muốn nhanh nhanh chóng chóng mà rời khỏi, sau đó, Nghiên Vũ như thế nào đều kêu gọi không được thanh âm, tầng kết giới này rất mạnh.

Nàng có đến một phút ngờ nghệch cùng thẫn thờ, sau mới ẩn ẩn nhẫn mà chửi thầm một tiếng: " Cẩu huyết".

Ra vậy, là xuân dược.

Nàng nhấp một chút môi, đây là số mệnh chó má gì vậy? Trêu người quá đáng a ~

Thẩm Mộ Tích nắm khởi nắm tay, vẫn ẩn nhẫn chịu đựng, quyết im lặng không nói.

Không nghe, không thấy, sẽ không làm loạn.

Nghĩ vậy, trong mũi đột ngột dâng lên một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, hắn nhíu mi, cố gắng khắc chế, phát ra thanh âm càng thêm trầm đục.

- Nghiên nhi, không cần làm loạn.

- Thẩm ca... - Nàng nói, giọng đầy chua xót cùng bất lực.

Một cỗ ấm nóng lan tràn, trong không khí thoang thoảng huyết tinh, Nghiên Vũ lúc này trên mặt vốn không tốt, hiện tại càng là chân tay bấn loạn, không biết làm gì, cũng không biết để đâu, luống cuống mà lau đi máu của hắn.

Cánh tay trầm trọng cầm nắm nắm tay nàng, tay hắn cực lực nóng bỏng run rẩy, lại chạm đến một cảm giác mát mẻ từ đôi tay thiếu nữ. 

Ẩn nhẫn, lần nữa máu chảy càng là mạnh.

Nàng không biết làm gì, về phương diện độc dược nói nàng căn bản không có khả năng tiếp thu, người có khả năng, lại không có ở nơi này.

Nàng chỉ là thân sinh ra một năng lực phòng hộ cường đại cùng bản tính trầm lặng, vốn không gì khiến nàng thay đổi quá sắc mặt. Chỉ là trước mặt người này, nàng vô pháp khống chế, cũng không nghĩ muốn khống chế.

Hồi lâu nhíu mi suy nghĩ, nàng mở miệng:

- Thẩm ca, ta giúp ngươi giải độc.

Thẩm Mộ Tích lưng cứng đờ trong chốc lát, hơi mấp máy môi, vì thống khổ mà khuôn mặt vặn vẹo:

- Nghiên Vũ, muội không cần làm...

Lời còn chưa nói xong, cấp tốc một đôi môi mềm mại lướt qua, chóp lưỡi hưởng tư vị ngọt ngào, liền giống như dã thú trào dâng, mãnh liệt mà xâm nhập trong não tủy.

Mũi thấy thanh đạm hương vị, cùng nỗi nghi hoặc giằng xé tâm tư, cứ vậy mà thả trôi hết thảy.

Đây một màn trong kết giới, cứ thế mà trôi qua.

Người bên ngoài nhìn thấy một màn này, chỉ biết thở dài, xoay một cái nhảy vào trong bóng tối.

Ở một nơi nào đó, Thanh Vận uể oải nửa nằm nửa ngồi trên đệm ấm, mắt liếc Âm dương kính, khóe môi hơi gợn lên một độ cong châm chọc. "Minh chủ, bây giờ ngươi mới biết ngươi bất lực sao?"

"Thanh Vận, đừng cười nhạo người khác làm việc, việc của mình cũng nên do chính mình giải quyết đi chứ." Nữ tử áo đen đánh ngáp một cái nhìn Thanh Vận có chút nhàn nhã.

Thanh Vận cứng người, "Ta cũng đâu ngồi không, chỉ là "hắn" chưa ra tay thôi."

"Xì, lấp liếm."

"Đồng Nhân, ta thấy ngươi cũng quá rảnh đó."

Nữ tử ngẩng đầu lên, một khuôn mặt non nớt nở nụ cười, nếu có nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười này không hề đạt tới đáy mắt, mà trong tròng mắt ánh lên sắc bạc không có tiêu cự. "Ta đã đi tình báo cho "hắn" rồi, còn chờ chất xúc tác nữa thôi."

"Chất xúc tác?"

Đồng nhân mỉm cười, cười đẹp vô cùng, nhưng trong mắt Thanh Vận, nó giống như là nụ cười đoạt hồn đến từ 18 tầng địa ngục. "Phải, chính là nàng ấy."

Trong lúc Thanh Vận còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Đồng Nhân xoay người rời đi.

Trước khi ra khỏi phòng, Thanh Vận đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một câu: "Đồng Nhân, vì sao lại lấy tên là Anh Túc?"

Đồng Nhân chậm rãi xoay người, môi đỏ khẽ mấp máy từng chữ, Thanh Vận trợn tròn mắt không tin được.

Khi Thanh Vận hồi thần, nhìn về phía cửa thì nơi đó đã không còn dấu vết gì của nàng nữa rồi. Im lặng một lúc lâu, trong đêm tối vang lên tiếng thở dài não nề.

               ---------------------------------------------

- Thục Văn thật có động tĩnh rồi sao?

- Đúng vậy, điệp giả truyền tin của ta tuyệt đối chính xác, bất quá đi một chút xem xét hoàng cung là có thể.

Cao ngạo thanh âm vang lên, trên mặt hiển hiện nguyên mấy chữ to đùng đùng: NGƯƠI - KHÔNG - TIN - MẶC - KỆ - NGƯƠI.

Triệu Cảnh Tuấn thập phần lo lắng mà lên tiếng:

- Sao giờ này Hoàng thượng vẫn chưa quay về?

Mạn Châu Sa không nói gì thêm, chỉ là thiên đầu về một bên, thật không biết tiểu thư này đang làm gì.

A San chạy vào, hớt hải lớn tiếng nói:

- Không hay rồi không hay rồi, xảy ra đại sự rồi.

Thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng là ở nơi xa chạy về.

- San San bình tĩnh nói, có chuyện gì mà gấp như vậy? - Thanh âm ôn nhu Bạch Dạ một bên thanh tao cầm chén trà, không có quay ra đến, lại như vậy đạm đạm mà lên tiếng.

- Chuyện lớn rồi, Thẩm ca cùng Tống tỷ tỷ bị người tập kích, hiện tại lại thân mang độc tố, thỉnh mau đến xem xét. - A San tựa hồ thật gấp gáp, mặt đã tái mét.

- Mau qua đó.

- Vâng.

Mấy thân ảnh nhanh chóng biến mất, đi đến Điện Chân Sách.

- Tây Quốc mấy năm nay cũng không tệ, đã có thể sánh với nước Thục rồi, tiểu thư, mọi người thấy có đúng hay không? - A San thiên đầu cười hỏi, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.

Mạn Châu Sa dừng lại bước chân, trầm giọng nói:

- Ngươi - là - ai ?

Lúc này mọi người mới cảm giác không đúng, cũng liền dừng lại, nghi hoặc nhìn hai người.

- Sa Sa, có chuyện gì?

- Cha, cách xa nàng ta ra.

- Ha ha ha, thật không uổng là Mạn Châu Sa vạn hoa, như vậy mà đã phát hiện ra, cơ mà hình như hơi muộn rồi thì phải. - A San kiều mị sờ sờ mũi, tiếc hận mà lắc đầu.

Mạn Châu Sa hơi nheo lại đôi mắt, lập tức nói:

- Chính là ngươi? Kẻ đã theo dõi các nàng ngoài bìa rừng đó?

- Đúng vậy a, thần bảo hộ, ta xem ngươi cứu người như thế nào.

Nói xong, nàng nở một nụ cười lớn, cấp tốc một luồng khí lúc nóng lúc lạnh đan xen, lan tràn trong không gian một loại cảm giác thê lương, đè nén ập vào mặt. Trận cuồng phong cuốn Bạch Dạ cùng Mạn Châu Sa vào.

Nghĩ nghĩ, nàng đúng thật là nhận vơ, ngày đó đi theo hẳn là Minh Chủ mới đúng, thôi mặc kệ, dù gì cũng cùng là một hạng người.

Một nữ tử y ngạo nghễ đứng trên nóc nhà, trong đêm tối, áo bào màu xanh huyền ảo ma mị phất phới dũng động, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng mở miệng.

- MẠN CHÂU SA HOA, CHÚNG TA CŨNG CÙNG LÀ NHỮNG KẺ ĐẾN TỪ BÓNG TỐI. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro