Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sarah tìm thời gian trong một chiếc ngăn kéo.

Cô mở nó ra, tìm kiếm chiếc quần jean đen và thay vào đó lại phát hiện ra, một thứ gì đó được giấu ở gần sâu bên trong, chiếc đồng hồ đầu tiên của cô - mẫu đồng hồ Swatch màu tím với dây đeo nhựa. Ba mẹ cô đã tặng cô vào sinh nhật thứ 12.

Hai tháng sau, họ ly hôn.

"Sarah!" mẹ cô hét từ dưới lầu.

"Sao ạ?" cô hét lại.

Hậu đổ vỡ, Sarah sống với Lorraine, bà có thể đã đổ lỗi cho Tom, người chồng cũ về mọi sự sai lầm trong cuộc sống của họ. Sarah có lẽ đã cảm thông và gật đầu. Nhưng mỗi người trong hai người họ, theo một cách nào đó, vẫn phụ thuộc vào người đàn ông kia; Lorraine thừa nhận ông ta đã sai, Sarah nhờ ông cứu lấy cô. Không một thứ nào xảy ra.

"Sao vậy, mẹ?" Sarah hét lần nữa.

"Con có cần xe không?"

"Con không cần xe!"

"Cái gì?"

"Con không cần xe!"

"Con định đi đâu đấy?"

"Không đâu cả!"

Sarah kiểm tra chiếc đồng hồ tím, cái vẫn còn chạy và đang chỉ 6:59 P.M.

Tám giờ ba mươi, tám giờ ba mươi!

Cô đóng ngăn kéo lại và hét, "Tập trung nào!"

Cái quần jean đen của cô ở đâu mới được?

Victor tìm thời gian trong một chiếc ngăn kéo.

Ông lấy ra một cuốn sách lịch. Tìm thấy lịch trình của ngày hôm sau, gồm cuộc họp hội đồng lúc 10 A.M, một cuộc gọi hội nghị với các nhà phân tích vào lúc 2 P.M, ăn tối với một CEO người Brazil, người sở hữu một công ty mà Victor đang mua. Theo cách ông cảm nhận, ông sẽ thật may mắn nếu thu xếp được một trong số chúng.

Ông nuốt một viên thuốc. Ông nghe tiếng chuông. Ai còn đến vào giờ này? Ông nghe tiếng Grace đi xuống tiền sảnh. Ông nhìn bức ảnh cưới của mình trên bàn, hai ông bà vẫn còn trẻ, khỏe mạnh, không có khối u, không có quả thận nào bị hỏng.

"Victor?"

Bà đã đến cửa phòng làm việc với một người đàn ông từ một công ty dịch vụ, đẩy một chiếc xe lăn điện lớn.

"Cái gì đây?" Victor nói.

Grace miễn cưỡng cười. "Chúng ta đã quyết định, nhớ không?"

"Tôi chưa cần nó."

"Victor."

"Tôi chưa cần nó!"

Grace nhìn lên trần nhà.

"Cứ để nó lại," bà nói với người nhân viên dịch vụ.

"Ở hành lang," Victor bảo.

"Ở hành lang," Grace lặp lại.

Bà theo người đàn ông đi ra.

Victor đóng cuốn lịch lại và xoa bụng mình. Ông nghĩ về những gì bác sĩ nói.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Ông phải làm gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro