Chương 58: Triệu Chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trở lại phòng quan sát một lần nữa, Tề Dực và ba người còn lại tỏ ra nghiêm túc, trong khi Lão Trì lại mơ hồ.

  Chi đội Vương vẫn đang quan sát Cao Ất Hằng, ông thu ánh mắt lại: “Ưu tiên hàng đầu là đưa Cao Ất Hằng đi giám định tâm thần càng sớm càng tốt, để xem anh ta có thực sự điên hay không.”

  “Sáng mai tôi sẽ đưa anh ta đi." Tề Dực nói, chi đội của họ không có điều kiện và trình độ để làm giám định tâm thần,pháp y và một số bác sĩ pháp y khác cũng không giỏi trong việc này.

  Sau khi nhận việc, Tề Dực nói thêm: “Nhưng tôi nghĩ anh ta hẳn là điên thật. Người bình thường lý giải về việc bị điên sẽ không như vậy. Người giả vờ điên thì càng lộ ra vẻ điên cuồng và cuồng loạn. Bằng không nữa, thì chính là giả vờ ngu. Mà không phải kiểu phá vỡ Logic."

  Cơ Thừa Bằng hỏi: "Có lẽ cậu ta đã bỏ ra nhiều công sức để học hỏi và thấu hiểu nó? Kiến thức này không khó tìm."

  Tề Dực kiên nhẫn giải thích: "Không khó tìm, nhưng anh ta đã để lộ ra trong đống logic lộn xộn của mình một lượng lớn tin tức , nếu như anh ta giả điên cũng không cần làm như vậy, hơn nữa bản thân cũng chỉ còn mấy ngày để sống. Giả điên để trốn tránh sự trừng trị của pháp luật động cơ này không lớn lắm."

  "Tôi không quan tâm cậu ta có phải giả điên hay không,nhìn kết quả giám định thì sẽ biết." Chi đội Vương trầm giọng nói: “Tôi chỉ quan tâm, Tiểu Tề, cậu nghĩ cậu ta đã tiết lộ thông tin gì?"

  Tề Dịch đã sắp xếp nó trong đầu rất lâu. Khi chi đội Vương hỏi, anh nói mà không cần suy nghĩ: "Cao Hội Thành, phân thây, quạ đen, đây là ba cách thể hiện hời hợt nhất.

        Tôi nghĩ rằng ngay cả khi anh ta không tự tay cắt xx của Cao Hội Thành, thì ít nhất anh ta cũng đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, nhưng hiện tượng trong mắt hắn và chúng ta hoàn toàn lý giải theo cách khác nhau.

  Tiếp theo là về nhà . , linh cẩu, tủ quần áo và bọ cạp, là đồ vật thật. Về nhà là mục tiêu của anh ta sau khi trốn thoát khỏi bệnh viện; con linh cẩu đã ăn thịt tôi nó ám chỉ cái bóng bí ẩn đã tấn công tôi. Đó là nơi ẩn náu của Quỷ Ảnh,con bọ cạp có thể biến thành rồng chính là con bọ cạp có cái đuôi to màu vàng và con rắn ẩn náu trong nhà Uông Tàng Phong.

  Cuối cùng có một số khái niệm mơ hồ, tạm thời không thể đoán ra: gõ cửa, con mèo đen, quả trứng, quả thận nổ tung, người mẹ sống trong đầu, quả bóng bàn Cao Hội Thành, không đem Cao Hội Thành chồn xuống đất thì con quạ Utachi Itachi sẽ chết." Chắc chắn khái niệm ẩn giấu bên trong những câu nói này chính là tin tức mấu chốt. Nhưng tôi không thể đoán ra được."

  "Cái đó," Lão Trì bối rối gãi đầu nói: "Tôi nhớ còn có một tin tức khác. Cao Ất Hằng đã nói chỉ cần anh ta ăn hết trứng mèo đen, Cao Hội Thành sẽ không tìm được đường,lúc đó liền sẽ đến tìm cậu, điều này có liên quan gì đến 'linh cẩu'?"

  Tề Dực im lặng một lúc lâu sau, khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng theo anh ta thì ‘linh cẩu’. ‘Chính anh ta đã nhét xx của Cao Hội Thành vào mông con quạ, rồi sau đó ăn thịt tôi,Cao Hội Thành gõ cửa tìm mẹ của anh ta, ăn trứng mèo đen sẽ khiến Cao Hội Thành không tìm được đường mà đến chỗ tôi... "

  Lão Trì hơi kinh hãi: "Tiếng gõ cửa mà chỉ có cậu mới có thể nghe thấy?"

  Anh đột nhiên cảm thấy có chút rùng mình. Sự nhận thức phi logic của Cao Ất Hằng lại tương ứng với những trải nghiệm của Tề Dực, nghĩ đến điều đó gần như khiến người ta sợ hãi.

       Lại trầm mặc một hồi, Tề Dực vẫn lắc đầu: “Chắc là không. Anh ta còn chưa ăn trứng mèo đen, Cao Hội Thành còn đang gõ cửa, muốn đột nhập vào đầu anh ta.”

        "Vậy tiếng gõ cửa đó lại là gì?"

  "Tôi không biết. Cũng có thể ẩn giấu một phần trong logic của Cao Ất Hằng: Tại sao Cao Hội Thành lại tìm đến tôi,khi ông ta không tìm thấy anh ta? Chẳng lẽ là Cao Hội Thành biết cả tôi và anh ta sao? Vì vậy, trước khi ăn hết trứng mèo đen ông ta đã tới tìm tôi và anh ta?

  Đương nhiên, căn cứ này dựa vào logic thông thường của chúng ta, nhưng Cao Ất Hằng có thể không suy nghĩ như vậy, có lẽ tôi vẫn không thể hiểu được quy luật trong logic của anh ta."

  Vẻ mặt của Cơ Thừa Bằng ở một bên rất vi diệu,anh cảm thấy một nhóm người tụ tập lại một chỗ để nghiên cứu lời nói của một người điên, một cách cẩn thận. Nó quá buồn cười. Họ không thể hiểu được tiếng gõ cửa, quỷ ảnh là cái gì, nghe như rơi vào sương mù. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kém phần nghiêm túc của Vương đội, anh đè xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, vẫn chăm chú lắng nghe.

  Chuyện xảy ra với Tề Dực mấy ngày nay chỉ được báo cho Vương đội. Chi đội Vương cũng nói tạm thời không nên báo cho người ngoài biết, cho nên Lão Trì cũng không nói cho Cơ Thừa Bằng.

  Cuộc thảo luận liên quan đến logic của Cao Ất Hằng đến đây đã kết thúc. Tề Dực quay sang hỏi về tình hình ở nhà Cao Ất Hằng : "Chủ nhiệm Mao ở hiện trường có tìm thấy gì không?

  "Không có."Vương chi đội nói:" Nhà của Cao Ất Hằng thực sự rất bừa bộn. Sẽ mất rất nhiều thời gian để phân loại sắp xếp lại. Mặc dù tìm thấy một lượng lớn tóc, nhưng có thể tất cả đều thuộc về Cao Ất Hằng và có thể không có giá trị gì lớn. Chờ bọn họ trở về sẽ đưa đến phòng thí nghiệm."

  Tề Dực lại hỏi: "Ở hiện trường có nước bọt và những thứ tương tự không?"

  Nước bọt chứa một lượng lớn enzyme, thậm chí có thể chứa một lượng nhỏ tế bào khoang miệng và vi khuẩn, đây cũng là bằng chứng cụ thể quan trọng.

  Đáng tiếc, quỷ ảnh phát hiện ở nhà Lão Trì rõ ràng dính đầy nước bọt, nhưng sau đó làm thế nào cũng không tìm ra, mấy giọt rơi xuống sau gáy anh cũng không được tìm ra được nguyên nhân.

  "Tôi không có phát hiện." Chi đội Vương nói: " Ngược lại là phát hiện ra một ít máu vương vãi, đoán chừng là của cậu."

  Mặc dù Tề Dực có chút thất vọng, nhưng quả nhiên cũng nằm trong dữ liệu, anh gật đầu nói: "Tất cả đều là của tôi. Mặc dù tôi đã đâm tới Quỷ Ảnh thứ nhất và chém vào Quỷ Ảnh thứ hai, nhưng không thấy bất kỳ vết máu nào của bọn chúng."

  "Lão Mao lấy được con dao mà anh để lại ở hiện trường," chi đội Vương nói, "Tôi sẽ gửi lại để nhận dạng sau.Kiểm tra xem trên lưỡi dao có dính gì nữa không."

  Nói xong, ông nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Tề Dực: "cậu về nghỉ ngơi sớm, chăm sóc bản thân thật tốt. Tranh thủ đến khoa phẫu thuật thẩm mỹ xem xem có thể không để lại sẹo hay không, cậu còn chưa kết hôn, sau này làm sao có thể tìm được đối tượng? Hay là để tôi nhờ người giới thiệu cho cậu? Lúc trước cậu sẽ không bằng lòng, hiện tại thì đừng từ chối.

        Tề Dực dù gì cũng là một người đàn ông cao lớn hơn 1m8 , bộ phận tuyên truyền mỗi lần muốn chụp ảnh, quay phim quảng cáo đều hận không thể kéo anh qua . Khi mới bước chân vào, anh được coi là nhân vật nổi tiếng trong giới hôn nhân. Nhưng bản thân anh đã từ chối.

  Lông mày Tề Dực co giật, từ chối: “ Chi Đội trưởng Vương, tôi về nghỉ ngơi trước.”

  Anh quay người định rời đi, nhưng Vương chi đội đã gọi anh lại: “Mấy ngày nay ở chi đội hãy nghỉ ngơi thật tốt. Đi đâu thì gọi báo cáo cho tôi trước. Không được sự cho phép của tôi ,không được chạy lung tung!"

  Tề Dực im lặng, anh đã quen rồi, cảm giác như tay chân bị trói.

  Giọng nói của chi đội Vương có chút nghiêm nghị: “Cậu có nghe thấy không?”

  Tề Dực không hề sợ hãi anh ta: “Ngày mai tôi sẽ đưa Cao Ất Hằng đi giám định tâm thần, sau đó tôi muốn về nhà.” Dưới ánh mắt áp bức của chi đội Vương, anh nói thêm: “Để xem chúng ta có tìm được manh mối nào không.”

  “…” chi đội Vương có chút đau răng,cái tên Tề Dực này....

  Cùng ánh mắt của anh nhìn nhau nữa ngày,cuối cùng chi đội Vương cũng thỏa hiệp: “Mang theo Trì Vũ Hiền và Mao Ninh An, 2 người họ sẽ hỗ trợ cậu,điều tra xong thì quay trở lại."

  “Được.”

  Lão Trì nói, “Chi đội Vương yên tâm, tôi sẽ giúp anh để mắt tới cậu ấy!"

  "Tối nay tới đây thôi," Chi đội Vương xua tay. "Đi nghỉ ngơi đi,cho phép các cậu ngủ thoải mái đến sáng, ngủ no rồi thì quay lại làm việc.

      Lão Trì đứng dậy cùng Tề Dực chân trước chân sau rời đi.

  Chỉ còn lại chi đội Vương và Cơ Thừa Bằng trong phòng quan sát.

  Cơ Thừa Bằng nhịn không được tò mò hỏi: "Chi đội Vương, chuyện gì xảy ra vậy? Vụ trộm mà Tề Dực và Trì Hậu Tử gặp phải đêm hôm trước cũng là một cuộc tấn công có tính toán trước? Bọn họ sớm đã bị theo dõi?"

       Chi đội Vương nói:"Trước hết đừng hỏi nhiều như vậy, có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu biết."

  "Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

       "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro