Chương 59:Giám Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bảy giờ sáng, Tề Dực đúng giờ mở mắt.
 
       Cái đồng hồ sinh học chết tiệt này.

  Anh nằm trên ghế sô pha, sờ sờ miếng dán trên mặt, ngơ ngác nhìn trần nhà.

  Lão Trì đang nằm trên sàn, ngáy to như sấm, xem ra một lúc nữa cũng sẽ không tỉnh dậy.

  Vết thương đau như bị bôi dầu ớt, đau đến mức đêm qua anh không thể ngủ được, uống hai viên ibuprofen* trước khi chìm vào giấc ngủ trong tình trạng choáng váng.

(*thuốc kháng viêm có tác dụng giảm đau,chống viêm,hạ sốt.)

  Lần đầu tiên anh phá lệ nằm thêm mười phút nữa, anh đứng dậy, vắt kem đánh răng ra, ngậm một ngụm nước trong miệng, nhổ ra một tiếng “ọc” rồi nhăn mặt đứng đó, hít thở điều hòa trong 2 phút.

  Đánh răng chắc chắn là không thể được. Tề Nghị hít một hơi, thấm ướt gạc, cẩn thận lau răng như súc miệng. Anh cũng không gọi Lão Trì mà đi một mình xuống căng tin ăn cơm. Vương chi đội yêu cầu bọn họ ngủ thoải mái đến sáng hãy dậy, vậy cứ để cho Lão Trì ngủ đủ giấc, mấy ngày nay anh ta hẳn cũng đã rất mệt mỏi.

  Anh đang im lặng gặm bánh bao và uống sữa đậu nành trong góc,gặm được một nửa, Cơ Thừa Bằng đi tới, ngồi đối diện anh, cười hỏi: “Sao tôi  không thấy Trì Hầu Tử?

  "Vẫn còn đang ngủ, sao anh không ngủ thêm một chút?”

  “Thói quen,cũng không thể như Trì Hầu Tử vô tư mà ngủ được.”

  “Ừm…” Tề Dực lắp bắp một hồi,lúc nói vết thương trên mặt lại đau rát, thực sự không muốn nói. Cố ăn xong, Tề Dực hỏi: “Một lát nữa chúng ta đưa Cao Ất Hằng đi giám định sao?”

  Cơ Thừa Bằng ậm ừ: “Hôm nay công việc không nhiều, trọng tâm là ở cậu ta. Ý của Vương đội là sau khi giám định xong, Chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện với cậu ta nhiều hơn,xem có thể moi thêm thông tin gì  hay không."

  Tề Dực gật đầu,Cao Ất Hằng mặc dù rõ ràng là rối loạn tâm thần, nhưng anh ta rất hợp tác và có vẻ thích trò chuyện với bọn họ, hỏi cái gì cũng đều đáp.

  Đêm qua không có đủ thời gian, nói nhiều chắc chắn sẽ moi ra được nhiều thông tin hơn, dù chỉ là rời rạc  cũng sẽ rất hữu ích.

  Vừa ăn sáng xong, Lão Trì đi tới với đôi mắt ngái ngủ, bộ râu chưa cạo.

     "Yo, hôm nay hai người ở chung một chỗ với nhau à,Tiểu Tề buổi sáng cậu dậy cũng không gọi tôi."

    Tề Dực gõ trên điện thoại di động: Các anh chờ ở bãi đậu xe.

 Nói xong, anh trực tiếp rời khỏi căng tin đi tìm Khương Hiểu Du.

  Anh muốn hỏi về diễn biến của vụ đầu độc và thông tin của Cao Ất Hằng , trước mắt anh chỉ có thể tìm cô ấy, nhờ mạng lưới kỹ thuật của cô.Vương chi đội trước đây khẳng định cũng biết, nhưng sẽ không cho Tề Dực biết. 

        Kết quả Khương Hiểu Du vẫn chưa đến làm việc, chỉ có thể quay lại văn phòng mở WeChat tìm cô.   

        Bên kia trả lời rất nhanh, nhưng chỉ là tin nhắn thoại: Anh Dực, em đang lái xe, anh đợi em, lát nữa em đến văn phòng tìm anh.   

       Mười phút sau, Khương Hiểu Du chạy vào phòng làm việc của Tề Dực, nhìn thấy vết thương trên mặt Tề Dực thì thực sự lo lắng: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”   

        “Không sao, chỉ là vấn đề nhỏ.” Tề Dực khịt mũi một cái, rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Muốn ra ngoài thực địa, trừ phi đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, tốt nhất không nên dùng nước hoa, trong quá trình nằm vùng theo dõi sẽ rất dễ bị lộ."  

      Biểu cảm gương mặt của Khương Hiểu Du cứng đờ, cô không xịt nước hoa. Đó là mùi thơm từ dầu gội và các sản phẩm chăm sóc da.   
 
      Nhưng lời nói của Tề Dực có thể hiểu là đồng ý đưa cô đi làm nhiệm vụ  rồi sao?   

      Sau khi phản ứng lại, cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hưng phấn không thể kiềm chế, khóe miệng nhếch lên: “Được rồi, anh Dực, đã nhớ kỹ!” "Đúng rồi, anh vừa tìm em, có chuyện gì không?"   

       "Cô có tìm thấy gì về đoạn video tôi quay ở nhà Lão Trì không?"  

    Khương Hiểu Du lắc đầu: "Bản thân đoạn video đó không có vấn đề gì, xác thực không thu được gì có giá trị."   

      "Giám sát thì sao?"   

       "Vẫn đang tra, khối lượng công việc rất lớn, sẽ khó có được kết quả sớm."   

       Tề Dực có chút thất vọng, nhanh chóng điều chỉnh, đi thẳng vào vấn đề: "Cao Ất Hằng ở đâu? Cô có tìm được thêm thông tin gì về anh ta không?"

  Suy nghĩ kỹ một chút, Khương Hiểu Du thận trọng nói: " Trên mạng có thể không có thật. Tuy nhiên, dựa trên nhiều thông tin dữ liệu khác nhau được ghi lại trên điện thoại di động của anh ta, em đã tích hợp nó vào dữ liệu lớn cá nhân của anh ta, có thể xác định một ít đặc điểm tiêu đề."

      "Nói một chút đi." Tề Dực có chút kinh ngạc, nhìn thẳng cô.

  Khương Hiểu Du cho biết: “Về tính cách, anh ta là người hào phóng, nhiệt tình và có tính cách cống hiến điển hình. Anh ta thường xuyên mua đồ cho mẹ, vợ và các con trong vài năm qua. Sau khi ly hôn, điều đó không hề thay đổi, nhưng đối với bản thân anh ta lại rất keo kiệt. Một chiếc điện thoại di động giá 3000 tệ đã được anh ta sử dụng năm năm.

  Không có khái niệm về tiền bạc. Không thích tham gia các chương trình khuyến mãi thương mại điện tử. Quá lười để nghiên cứu các quy tắc đặt hàng, không thích vướng víu. Thường gọi đồ ăn mang về từ cùng một nhà hàng. Khi mua sắm cũng thích đến những cửa hàng mà mình đã từng mua đồ. Quỹ đạo cuộc sống về cơ bản chỉ ở gần nhà, rất ít khi đi ra ngoài, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật."

  Sau khi cẩn thận viết lại những đặc điểm này, Tề Dực hỏi: "Còn gì nữa không? Còn liên lạc xã hội thì sao?"

  "Về cơ bản chỉ giới hạn ở Internet và những người bạn cũ của anh ta trong quá khứ. Các bạn cùng lớp cũng trò chuyện trên mạng", Khương Hiểu Du nói: "Sau khi đổ bệnh, anh ta ngày càng ở nhà nhiều hơn, không thích ra ngoài, không tham gia tiệc tùng ,suốt ngày chỉ ở trong nhà chơi game.

  Lúc ly hôn với vợ, anh ta bán xe và nhà, đưa một nửa số tiền cho vợ cũ, còn vợ cũ thì về nhà bố mẹ đẻ ở huyện, sau khi trả hết nợ. Số tiền còn lại trong tay anh ta đều đắp vào bệnh viện, về sau anh ta dựa vào việc gây quỹ và làm việc bán thời gian trên mạng để kiếm sống. Có tiền thì đến bệnh viện,không có tiền thì đành ở nhà."

  Tề Dực hỏi tiếp : "Anh ta làm việc gì bán thời gian?"

  "Game bắn súng, luận án cùng đồ án tốt nghiệp, lồng tiếng cho sách nói." Khương Hiểu Du tiếp tục: " Đánh giá từ giấy tờ luận văn và hồ sơ trò chuyện của anh ta gần đây, lối tư duy của anh ta bắt đầu có chút lộn xộn. Vào cuối năm ngoái, nhưng không rõ ràng, có lẽ gần đây bệnh tình của anh ta đã trở nên trầm trọng hơn. "

  "Bác sĩ ở bệnh viện thế nào?"

  "Em cũng không biết." Khương Hiểu Du lắc đầu:"Tối quá sau khi đám La Vưu Dũng đến bệnh viện, em liền về nhà. Em thấy ở nhà thu thập thông tin trên mạng sẽ có ích hơn việc ở lại đó."

  Tề Dực đồng ý: "Đúng vậy, cho dù cô có muốn ra ngoài làm việc, thì cũng đừng đánh mất điểm mạnh của bản thân."

  Nói xong, anh nhắm mắt lại, tập trung tổng hợp những thông tin có được từ Khương Hiểu Du, dần dần hình thành trong đầu một bức chân dung nhân cách toàn diện và rõ ràng hơn.

  Khương Hiểu Du thấy anh đang suy nghĩ sâu xa, liền ngồi sang một bên chơi điện thoại di động, không làm phiền anh.

  Rất nhanh, Tề Dực lại mở mắt ra: “Còn một điều nữa, vụ án Uông Tàng Phong có tiến triển gì mới không?”

  Vụ án này tuy đã được văn phòng thành phố tiếp quản nhưng anh phải tìm ra cách để thăm dò tiến độ.

  "Đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng. Toàn bộ trại tạm giam đều được khám xét một lượt từ trên xuống dưới, tạm thời không có tin tức gì." Khương Hiểu Du nói: “Việc lớn như vậy không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Có thể phải mất một thời gian, một hai tháng."

  "Được." Tề Dực nhìn thời gian cũng không còn sớm, đã sắp đến giờ, đứng dậy nói: "Anh không trì hoãn thời gian làm việc của em nữa,cứ vậy đi. Nếu có việc anh sẽ gọi cho em trên WeChat."

(Bắt đầu từ giờ tui sẽ đổi xứng hô từ Tôi + cô sang Anh + em cho nó thân một chút)

  Khương Hiểu Du cũng đứng lên: "Được, em luôn ở đây, nếu có bất kỳ tin tức gì em sẽ báo cho anh."

  "Ừm, buổi trưa anh sẽ đãi em trà sữa. "

  "Được."

  Tề Dực ôm mặt, nói nhiều lời như vậy, vết thương đau muốn chết.

  Đi bộ đến bãi đậu xe, Lão Trì bọn họ đã đợi sẵn trên xe. Vì đang áp giải một nghi phạm nên lần này họ lái một  chiếc xe áp giải đặc biệt của đơn vị,với tài xế là người lái xe chuyên dụng. Bọn họ chỉ cần ngồi phía sau nhìn chằm chằm vào Cao Ất Hằng.

  Tề Dực nhắm mắt nghỉ ngơi, Cao Ất Hằng dọc đường đi cứ lẩm bẩm, nghe không rõ hắn đang nói gì.

  Chẳng bao lâu, xe cảnh sát đã đến Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Thành phố. Đưa Cao Ất Hằng đi giám định trạng thái tâm thần và giám định năng lực hình sự để xác nhận mức độ khuyết tật tâm thần của anh ta.

  Sau gần một ngày làm việc, trung tâm đưa ra ý kiến ​​thẩm định: Cao Ất Hằng quả thực bị bệnh tâm thần phân liệt và thiểu năng trí tuệ cấp độ 4. Hiện anh ta được giảm nhẹ trách nhiệm hình sự.

  Trung tâm chưa đưa ra ý kiến , cần thu thập thêm thông tin để điều tra. Đề nghị đưa anh ta nhập viện,tạm giam trong phòng bệnh.

  Bác sĩ giám định là một ông già hơn năm mươi tuổi ,ngồi sau bàn giải thích tình trạng của Cao Ất Hằng cho ba người họ.

  Lão Trì: "Bác sĩ, ông có thể xác định liệu anh ta có đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự vào ngày 8/4 hay không?

  Lão giả chặc lưỡi,sờ sờ sợi tóc thưa thớt của mình: "Những thông tin hữu ích mà chúng tôi có thể tham khảo hiện nay còn hạn chế nên khó có thể nói rõ. Nhưng dựa trên lời kể của bác sĩ và hồ sơ vụ án tại bệnh viện Đông Lan, cá nhân tôi có xu hướng tin rằng tình trạng của Cao Ất Hằng vào thời điểm đó hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm hình sự, bệnh tình của anh ta chuyển biến nghiêm trọng trong một hoặc hai ngày qua."

  Nhưng đối với Tề Dực mà nói. Anh cảm thấy một bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường như vậy, việc có đủ khả năng chịu trách nhiệm hình sự hay không không còn quan trọng nữa,Cao Ất Hằng có thể không thể sống sót cho đến phiên tòa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro