27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~

Ngay khi Jungkook đỗ xe vào bãi, tôi nhanh chóng bước xuống xe trước anh. Bởi nếu không, chúng tôi sẽ bước đi cùng nhau khi mà hiện giờ, tôi đang cố gắng bước tiếp và quên đi thứ tình cảm đối với Jungkook. Đau đớn làm sao khi chỉ một mình tôi là người muốn giữ anh lại bên mình.

"Về câu hỏi của anh tối qua...Em sẽ cố." Tôi nói trong khi không nhìn vào anh và rồi rời đi nhanh nhất có thể.

"Cảm ơn em.." Jungkook lầm bầm trong khi nhìn tôi bước đi đến khi chỉ còn là một đốm nhỏ và rồi biến mất khỏi tầm mắt anh.

Anh ngồi lại trong xe một lúc lâu, nghĩ về việc anh đã làm có là một sự lựa chọn đúng đắn ? 

*Li dị có thực sự là cách tốt nhất không?*

Trong khi đó, tôi đi thẳng vào văn phòng của bố, mong muốn kết thúc mọi chuyện.

"Appa.." tôi đẩy cửa bước vào và thấy ông đang nói chuyện điện thoại.

"Taehee-yah, bố đang bận. À tiện thể, đưa cái này cho Jungkook hộ bố ,được chứ?" Ông truyền tay tôi một tập file đen trước khi vội vàng bước ra ngoài , để lại tôi một mình trong văn phòng của bố. 

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đợi một thời điểm khác tốt hơn để nói với ông về chuyện đó. Tôi bước vào thang máy với vẻ vô hồn và nhấn tầng 5, nơi làm việc của Jungkook.

Khi tôi di chuyển đến trước cửa văn phòng, tôi quyết định hé mở để xem anh đang ở một mình hay không.

May thay tôi đã làm vậy, bởi qua khoảng cửa nhỏ ấy, tôi có thể thấy rõ Areum đang vuốt tóc Jungkook trong khi anh ngồi làm việc.

Nản chí trước cảnh tượng đau lòng ấy, tôi khép cửa lại và đá mạnh vào cánh cửa trước khi bước đi.

Cả hai người giật mình trước tiếng động lớn ngoài cửa. Areum lập tức lùi ra khỏi Jungkook, sợ rằng ai đó có thể nhìn thấy họ. 

"Cái gì thế?" Cô cau mày khó chịu và chạy ra chỗ cửa để kiểm tra nhưng vẫn không thấy ai ở bên ngoài.

Cô bỗng nổi da gà về việc đó.

Trong khi đó tôi đã ở trong phòng làm việc của mình, cố gắng để thở đều lại sau khi chạy đi nhanh nhất có thể để không bị bắt được. Tôi nằm sụp xuống bàn, vừa cảm thấy nhẹ cả người lại vừa kiệt sức. Không lâu sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Jungkook. 

*Anh ấy đã nhìn thấy mình?!* tôi nghĩ trong sự hoang mang, vẫn thở mạnh.

Trước khi trả lời cuộc gọi, tôi hít một hơi thật sâu trước.

"Ne?"

"Cái file đen đấy đâu? Bố cô bảo mang nó cho tôi, đúng chứ?"

"À..đúng thế. Em sẽ tới ngay." Tôi nói và nhanh chóng cúp máy.

- Phòng làm việc của Jungkook-

"Đây." tôi truyền tay anh tập file với vẻ mặt bình tĩnh, như thể tôi chưa làm chuyện gì trước đó. 

Anh ngước lên nhìn tôi và từ từ đưa tay ra rồi đột nhiên, anh vồ lấy tay tôi thay vì tập file. Tôi thở hổn hển và cảm thấy shock trước sự đụng chạm bất ngờ ấy.

"Là cô phải không? Người đã đá vào cánh cửa khi đó." Jungkook nhếch mép trong khi tôi cố gắng để lấp liếm.

"Anh đang nói cái gì thế." Lần đầu tiên, tôi giật tay ra khỏi anh một cách thô bạo. 

"Nói thật đi." Anh nói, không từ bỏ ý định.

"Em không hiểu anh nói cái gì." 

"Tôi nhìn thấy cô nhìn trộm rồi, pabo (đồ ngốc ạ)." Anh cười khúc khích và khiến mặt tôi đỏ bừng trong xấu hổ. Anh đã biết sự thật từ trước và vì thế nói dối trong trường hợp này cũng là vô dụng.

Tôi quay đầu định bước ra khỏi căn phòng để thoát khỏi tình thế lúc này nhưng rồi anh nói một điều khiến cả người tôi như sững lại.

"Không hôn tạm biệt chồng em à?" Jungkook hỏi một cách bất ngờ. Những câu từ như ngẫu nhiên thốt ra khỏi miệng anh. 

"Hỏi Areum ấy, BẠN GÁI của anh." tôi nhấn mạnh hai chữ 'bạn gái' trước khi xông ra khỏi văn phòng, để lại Jungkook không thốt nên lời.

"Mình chỉ muốn đùa chút thôi mà. Sao mà cô ta đột nhiên nổi giận như thế chứ?" Jungkook lẩm bẩm một mình và tiếp tục quay lại làm việc. Nhưng sau đó anh nhận ra cả hai chúng tôi sẽ sớm phải li dị một ngày nào đó, và rồi anh sẽ không còn được chọc ghẹo tôi như trước nữa.

Vào thời điểm đó, tôi vẫn đứng bên ngoài, dựa lưng vào cánh cửa.

*Đừng làm em thêm hi vọng nữa, pabo* 














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro