Chương 2: Hương cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Hương cam



Trước đây, Bùi Chẩn cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm.

Chưa đến hai mươi tuổi, điều chế ra nước hoa đã được bậc thầy nổi tiếng thế giới khen ngợi, nhờ vậy tự mình tung ra dòng nước hoa mới lập tức trở nên nổi tiếng, thu về cả danh tiếng và tiền bạc.

Đáng tiếc những điều tốt đẹp thường không tồn tại lâu, đêm bão tuyết tại sân bay năm ấy gặp phải Dịch Trường Tình lập tức bắt đầu những tháng ngày xui xẻo của Bùi Chẩn. Bởi thế cho nên chỉ sau mấy năm cả tinh thần và thể xác đều bị tàn phá, trở nên tiều tụy.

May mắn thay, giữa lúc đang tổn hại chính mình nhất cũng đã kịp dừng lại.

Gần đây, cảm thấy như may mắn bị suy giảm đã dần dần tăng trở lại.

Doanh số bán hàng của công ty mới rất tốt, cuộc sống tạm ổn mỗi ngày trôi qua đều thoải mái, chủ yếu là lại nuôi dưỡng một tiểu lang mới Hàn Phục, vừa đẹp trai dễ thương lại vừa nhiệt tình, mỗi sáng sớm nhìn chăm chú mười phút là có thể nâng cao tinh thần lên một trăm lần, hiệu quả trị liệu đúng là tốt nhất.

Nói về ưu điểm, Hàn Phục không chỉ đẹp trai chân dài, mà còn rất ân cần, cơ thể lại còn rất ấm áp.

Ấm áp....

Ấm áp cái rắm!

Bùi Chẩn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ. Anh vậy mà đã một mình nửa đêm lang thang trên đường mười lăm phút, người nói tới đón vậy mà vẫn chưa thấy đâu?

"Bíp bíp..." Đúng lúc đó, một chiếc Land Rover sáng chói đột ngột rẽ vào góc phố, dừng lại đúng bên cạnh anh.

"Anh trai, đón xe sao?" Tài xế rất trẻ, một phần của gương mặt góc cạnh ẩn vào trong bóng tối.

Bùi Chẩn: "Cảm ơn, tôi không cần."

"Thật sự không cần sao? Giá của tôi rẻ hơn nhiều so với những chiếc taxi cao cấp khác, đảm bảo đưa đến tận cửa nhà, tuyệt đối không đi đường vòng."

Đùa à!

Bùi Chẩn: "Không cần, tôi có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không đi xe màu đen."

Tài xế chiếc xe đen gục trên tay lái, ha ha cười.

Bùi tổng lại bước về phía trước vài bước, chỉ một lát ngay phía sau anh, toàn bộ người bị bao lấy bởi một chiếc áo khoác dài màu xám. Đồng thời, cả cơ thể bị kéo về phía sau, rơi vào một vòng tay ấm áp và rắn chắc.

Phía sau vai dựa vào trước ngực và xương quai xanh của người kia, Bùi Chẩn rất cao, nhưng người này so với anh vẫn cao hơn một chút. Sự mê hoặc của nước hoa Cologne hương cam phảng phất trong không khí giá lạnh, giọng nói ấm áp phả vào lỗ tai.

"Coi như là đại hạ giá, khuyến mại thêm dịch vụ đưa người đến tận cửa phòng ngủ thì sao?"

"..."

"Sốt ruột chờ tôi? Vừa rồi trên đường kẹt xe, gọi điện thoại nhưng anh không nghe máy. Có lạnh không? Tức giận rồi?"

Bùi Chẩn: "Không."

"Không" rất miễn cưỡng, người sau lưng nở nụ cười, siết chặt cánh tay: "Thật sự là không tức giận? Vậy quay lại nhìn tôi một chút?"

Bùi Chẩn: "..."

Không muốn quay đầu lại.

Bởi vì rất rõ ràng, nếu như bây giờ quay đầu lại, sẽ lập tức đối diện với đôi mắt sáng rực, ấm áp, cũng sẽ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt kia.

Đây chính là thanh niên chất lượng cao mà anh đang bao dưỡng, Hàn Phục.

Dáng người đẹp lại rất cao, tướng mạo không chê vào đâu được, điểm chí mạng là bên gò má phải có một nốt ruồi lệ.

Tuy rằng bình thường lúc nào cũng bày ra nụ cười ngốc nghếch, nhưng mỗi khi nghiêm túc, liền có một loại biểu cảm không thể hiểu nổi giống như là 'yêu không hối hận' cùng với 'tủi thân muốn được coi trọng' rất thương cảm.

Ánh mắt này gần đây, thực sự càng ngày càng làm cho anh cảm thấy bối rối.

...

Hai mươi ba tuổi, chính là lúc người đàn ông vừa ngây ngô lại vừa chín chắn đó cũng là độ tuổi mê người nhất.

Hàn Phục hai mươi ba tuổi đứng dưới ánh trăng mờ ảo, tuấn tú, có chút vụng về, lại đầy mê hoặc, ánh mắt trong sáng ám áp, cả người đẹp đến nỗi làm cho kim chủ dường như cảm thấy có chút tội lỗi.

...Anh dùng tiền để mua, nhưng lại mua cả những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời cậu trai này...

Mà thanh niên ở tuổi này, thường không biết quý trọng bản thân.

Bởi vậy Hàn Phục vẫn còn đang rất cẩn thận thực hiện hợp đồng bán thân, ánh mắt hết sức dịu dàng bao trùm lên kim chủ của mình, tận chức tận trách dùng bàn tay ấm áp bao lấy gương mặt lạnh như băng của kim chủ.

"Chẩn Chẩn, anh nhìn anh xem, chân anh đã không tốt lại còn đi bộ xa như vậy, có mệt không? Ngón tay có bị đau không? Có muốn ôm một cái không?"

"Anh vừa uống rượu phải không? Bệnh còn chưa khỏi đã lại uống rượu, lúc trước đã hứa với tôi thế nào?"

"Lên xe trước đã, có nấu canh giải rượu cho anh, vẫn còn nóng đó."

Trước sau như một vẫn dịu dàng chăm sóc, cũng vẫn y như trước lúc nào cũng nói dông nói dài.

Bùi Chẩn tròn mắt.

Vốn là yêu cầu của anh không cao.

Có một cậu trai dễ nhìn bằng lòng nhận tiền ở bên anh, hằng ngày quan tâm qua loa có lệ tới anh là được.

Đây là dùng phí bao nuôi trung bình lại mua về được một người có giá trị hạng nhất, kỹ năng nội trợ tốt nhất, cộng thêm việc hành động hằng ngày luôn tình nồng ý đậm lại dịu dàng, đúng là một mỹ thiếu niên không gì sánh được.

Có hài lòng không? Đương nhiên là hài lòng.

Vậy có bất an không?

Mỗi ngày đều giống như đi trên đường nhặt được vài triệu, rất sợ có người tìm đến cửa đòi nợ.

Đang suy nghĩ, cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Cảnh vật trước mắt toàn bộ đảo lộn.

"Cậu sao thế, cậu sao lại..."

Rõ ràng mấy hôm trước vừa mới nghiêm túc trao đổi qua vấn đề này!

Không cho phép tùy tiện ở trên đường khiêng anh, không có việc gì cũng đừng đun bừa thuốc bắc, mà quan trọng nhất là "Chẩn Chẩn" rốt cuộc là cái quỷ gì?

Có thể gọi là ông chủ hoặc là Bùi thiếu, còn gọi "Chẩn Chẩn" nữa thì sẽ trừ tiền!

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Chẩn hai thước tám nằm trên chiếc giường King Size mở mắt, bị chú mèo lớn màu cam Chủ Tử đánh thức.

Nhẹ nhàng ôm lấy hít một hơi dài, Chủ Tử dãy dụa một hồi, lông đuôi đáng ghét cọ qua cọ lại mặt anh.

Lúc Chủ Tử chạy đi, trong không khí vẫn còn lưu lại một mùi hương ngọt ngào.

Là mùi nước hoa Cologne hương cam của Hàn Phục vẫn còn lưu lại.

Trộn lẫn với mùi trứng ốp la, còn có cả sữa yến mạch đầy hấp dẫn, làm dâng lên cảm giác đói bụng.

Mùi hương vẫn còn thoang thoảng xung quanh.

Tố cáo rằng người nào đó vừa làm xong bữa sáng lại trở lại nằm trên giường, lại còn nằm rất gần.

...

Cũng đã từng có lần như vậy.

Bùi Chẩn lúc đó thật ra là đã tỉnh, chỉ là lười mở mắt mà thôi.

Khi tiếng bước chân tới gần, bàn tay phải rơi ra ngoài chăn được nhẹ nhàng nâng lên, chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón áp út được hôn nhẹ, sau đó bàn tay lại được đặt trở lại trong chăn.

Hàn Phục thay anh chỉnh lại góc chăn, ngừng lại một chút, rồi cúi người hôn lên gương mặt anh.

Tiếng bước chân dần đi xa, Bùi Chẩn mở mắt, là tám giờ mười lăm phút. Trong hợp đồng bao dưỡng quy định kết thúc 'giờ làm việc' là chín giờ, vẫn còn bốn mươi lăm phút.

Mà ngày hôm nay lại còn sớm hơn, còn chưa tới bảy rưỡi.

...

Dựa vào việc "nhân viên tự nguyện tăng ca, cùng với thái độ nhiệt tình yêu thích công việc", Bùi Chẩn nghiêm túc suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng là một người đẹp trai nhiều tiền, chín chắn chững chạc, thấu tình đạt lý.

Đối với thanh niên trẻ tuổi ngây thơ, thiếu tiền cũng thiếu cả kinh nghiệm xã hội, cũng coi như là có chút thương cảm.

Cùng anh ở chung một chỗ, ngay từ đầu đương nhiên chỉ là vì tiền, có thể nói không hề có tương lai...

Thoáng cái cơn buồn ngủ một chút cũng không còn.

Kích động xoay người xuống giường. Đáng tiếc thị lực không tốt lắm, vô ý đụng phải chiếc gương lớn trong hành lang.

Có chút lúng túng.

Trong gương này là ai?

...

Những năm gần đây, vội vàng trốn nợ, bị đánh, vất vả cực khổ gây dựng lại cơ đồ, Bùi Chẩn thật sự không có tâm tình quan tâm đến ngoại hình.

Ấn tượng đối với ngoại hình của chính mình, vẫn là dừng lại ở hình ảnh nhiều năm trước khi mà sự nghiệp vẫn còn đang thành công, khoảng thời gian hăng hái nhất.

Khi đó anh một thân tây trang đẹp mắt, cài áo bằng vàng, mái tóc ngắn được cắt gọn tinh xảo. Vóc người cao gầy, ngũ quan tuấn tú, cả người hăng hái, từ đầu đến chân đều toát lên cảm giác tự tin phóng khoáng.

Nhìn vào gương, sẽ cảm thấy mình giống như Jack Sue(1).

Mà bây giờ, hình ảnh phản chiếu trong gương đã đập tan tất cả các loại ảo giác.

Những năm tháng tồi tệ đã bào mòn tất cả của một người đã từng rất đẹp trai, khóe mắt có một vết lõm sâu. Đôi mắt đã từng trầm tĩnh dịu dàng, đã mất đi vẻ tinh tế của mình, cảm giác có chút hung ác.

Ngày hôm qua sau khi về nhà, được hầu hạ tắm rửa xong đã là mười hai rưỡi, thật sự ngủ cũng chỉ có hơn một tiếng đồng hồ, vẫn chưa hồi phục được tinh thần, vẫn còn rất mệt mỏi uể oải.

Ha ha.

Lúc trước khi màu sắc hai mắt không giống nhau, bị người ta nói giống mèo Ba Tư.

Bây giờ mèo Ba Tư đã trở thành gấu trúc Ba Tư, chết tiệt còn chưa tới ba mươi trông đã như vậy, ai dám nói rằng bốn mươi mới nở hoa?

Lập tức ở tủ quần áo lấy ra áo sơ-mi đắt tiền và cà-vạt.

Người đẹp vì lụa, đạo lý này mãi mãi cũng không thay đổi.

Chải đầu, chăm chút kiểu tóc, hơi chút nhíu mày, hình ảnh người đàn ông tăm tối trong gương cuối cùng tạm thời cũng dễ nhìn hơn chút.

...

Cửa sổ của phòng ăn hướng ra ngoài sân.

Treo một chiếc chuông gió nhỏ, phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ.

Cánh cửa trượt mở ra, tiểu lang đã tự mình làm bữa sáng đặt ở trên bàn ăn. Sữa nóng và cơm rang trứng, bên trên đĩa trứng còn có rong biển và sốt cà chua làm thành hình mặt cười thẹn thùng.

Chỉ cần một khuôn mặt cười này, làm cho tình trạng lúc sáng sớm, sự căng thẳng u ám cũng trở nên dễ thương hơn.

Nhưng là trong lòng vẫn còn chút không thoải mái.

Thở dài ngồi xuống, nhai nhai nhai, cơm rang trứng ăn rất vừa miệng, uống cùng với sữa tươi bỏ thêm mật ong vô cùng ngon, trái tim nhức nhối liền được chữa trị.

Lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ.

Nhà kính trong sân được anh chuyên dùng để điều hương, gần đây thường bị Hàn Phục chiếm mất.

Tiểu lang tay mang găng tay cao su, mặc áo khoác trắng, khom người hết sức tập trung vào những chiếc bình thủy tinh. Một đôi chân dài thẳng tắp phi thường mê hoặc.

Thật tốt.

Gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời chiếu rọi, vừa có bữa sáng ngon miệng, lại có tiểu lang đẹp mắt để ngắm nhìn.

Quả nhiên, có tiền thì có thể mua được hạnh phúc.

...

Sau khi ăn xong liền tiến về phía nhà kính, chỉ thấy Hàn Phục toàn tâm toàn ý tập trung vào chiếc bình chịu nhiệt ánh mắt vô cùng nghiêm túc, rất giống với ánh mắt của chú mèo nhỏ màu cam nhìn chằm chằm vào con chuột điện tử.

Đến gần, nhịn không được "Hù" một tiếng.

Đồ chứa trong đáy cốc giống như một quả trứng gà sống, một thứ dính dính nhầy nhầy màu vàng nhạt lẫn với một mùi hương nồng nặc.

"Mới sáng sớm, đang làm canh trứng à?"

Kim chủ hàng ngày nói lời độc ác, Hàn Phục sớm đã quen, chỉ chỉ vào quyển sách [Phương pháp cơ bản điều chế nước hoa] trên bàn: "Rõ ràng là đều dựa theo từng bước viết trên đó, rốt cuộc là sai ở đâu? Vì sao mỗi lần làm đến đây đều bị kết tủa..."

Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua nhà kính, bốn mắt nhìn nhau.

Hàn Phục sửng sốt, ánh mắt đen kịt chậm rãi lộ ra biểu tình kinh ngạc rồi trở nên rực rỡ.

Bùi Chẩn run một cái, yên lặng nghĩ...Không phải là hơi quá rồi đấy chứ?

Anh vừa nhìn qua gương, rất rõ ràng hình dạng lúc này của mình, dù cho có mặc lên người trang phục sang trọng vừa vặn đến thế nào, cũng không thể nào giống được với mấy năm trước.

Bị một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt dịu dàng như đang thưởng thức, ngay cả khi biết rõ là người này chỉ làm việc vì tiền, trái tim cũng sẽ tan chảy cùng ấm áp.

Nỗ lực khắc phục biểu tình cứng ngắc, bày ra một cái nụ cười nhếch mép giống như bị chuột rút.

Lần này, Hàn Phục đến ngay cả bình thủy tinh cũng cầm không vững.

Liều mạng tháo găng tay ra, kéo qua kéo lại rất nhiều lần mới có thể tháo ra. Đưa tay qua rồi lại có chút do dự, giống như thể đứng trước mặt cậu không phải là kim chủ đại nhân, mà là một thứ trân bảo không dám tùy tiện động vào.

"..." Bùi Chẩn hoài nghi.

Đây có lẽ là khoản tiền đáng giá nhất trong cuộc đời anh.

Tiểu lang Hàn Phục, rất có lương tâm nghề nghiệp của một người được bao dưỡng!

Một vài ánh mắt, một vài hành động, đã có thể làm cho kim chủ đang chán ghét chính mình trong lòng lại tràn đầy tự tin.

Khiến cho anh dường như đã tin rằng mình đẹp trai đến mức hủy thiên diệt địa, không ai sánh bằng.

Về phần cảm giác khó chịu khi nhìn vào gương vừa rồi, hoàn toàn là bởi vì mình quá nghiêm khắc với bản thân, bởi vì tiêu chuẩn của mình rất cao, phải rồi!

(1)Jack Sue/ Kiệt Khắc Tô: Theo baike: từ này được tạo ra bởi các cư dân mạng Trung Quốc, dựa theo Mary Sue. Jack Sue, diễn viên hoàn hảo trong tiểu thuyết, là nam chính tự kỷ quá quan tâm đến vẻ ngoài chính mình, thông mình, đẹp trai, không gì là không làm được, đối xử với ngoài khác phái siêu tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro