Chương 3: Hoa nhài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Hoa nhài.




Khi Bùi Chẩn còn bé, ở quê nhà có một thầy bói nổi tiếng.

Từng khẳng khái khẳng định, nói anh là mệnh phú quý một triệu người mới có một, sau khi lớn lên sự nghiệp nhất định sẽ có thành tựu, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng lại không nói cho anh biết, sau này giữa "vinh hoa phú quý" sẽ có lúc từ trên ngựa cao ngã xuống, chân gãy mắt mù đến bước đường cùng thiếu chút nữa là cái mạng nhỏ cũng chẳng còn. Không biết là không tính ra được, hay là có tính ra được nhưng lại không nói cho anh.

Dù sao sau đó, Bùi Chẩn cũng không tin vào số mệnh.

Xui xẻo là, vào một ngày nọ khi đi ra đường lại bị lão lừa đảo lúc trước quấn lấy, một mực chắc chắn rằng anh sẽ phạm phải tội chết người, không sống được qua năm nay, nhất định phải dùng năm mươi đồng để nghịch thiên cải mệnh, làm cho anh tức giận...

Về sau nghĩ lại, cũng xem như là gặp dữ hóa lành.

Nếu không phải do vài câu phán không có chuyên môn của lão lừa đảo khiến anh đối với nhân sinh đào núi lấp biển suy nghĩ triết học, bao nuôi một tiểu lang chỉ sợ những chuyện kia cũng chỉ có thể là ngẫm lại mà thôi, không trở thành sự thật được.

Ngày đó về nhà, Bùi Chẩn cẩn thận nghĩ, trên đời này có rất nhiều chuyện vốn là không chắc chắn.

Ngộ nhỡ, chỉ là ngộ nhỡ, thật sự sẽ không còn mấy năm để sống, cả một đời trôi qua lại không có một ai yêu thương, chẳng phải là rất không đáng?

Nghĩ như vậy, quả quyết đem chuyện "Để cho mình thoải mái" xem như "Sự chăm sóc trước lúc chết", nghiêm túc đưa điều này vào danh sách những việc quan trọng.

Rất nhanh, một Hàn Phục vừa đẹp trai lại rất biết nghe lời được đưa vào cửa, từ đó mở ra cuộc sống mỗi ngày ôm một cái, vuốt vuốt mái tóc mềm, tinh thần tràn đầy kiếm tiền nuôi dưỡng một một chú sói nhỏ đáng yêu, cuộc sống hạnh phúc.

Dùng tiền tìm một chàng trai vừa dễ nhìn lại vừa biết nghe lời cùng ăn cơm, cùng lảm nhảm chuyện phiếm, cùng làm vài chuyện...Mục đích của Bùi Chẩn vốn chỉ đơn giản như vậy.

Chưa bao giờ hy vọng xa vời bất kỳ chuyện gì không thiết thực, ví dụ như, đem giao dịch sắc tiền trở thành tình yêu thật sự.

Ví dụ như chuyện, lại một lần nữa tay nắm tay tạo ra một huyền thoại trong ngành công nghiệp điều chế nước hoa, dùng thực lực nghiền nát "Kim bài điều chế nước hoa" vong ân phụ nghĩa năm đó, sau đó vênh vang đắc ý mình có được một tiểu lang mới trẻ tuổi tốt đẹp, làm cho người kia tức giận đến sôi người...

...

Hàn Phục có thiên bẩm điều chế nước hoa, chuyện này đối với Bùi Chẩn hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Ngày ấy, Bùi Chẩn ở trong nhà ấm điều chế ra một loại nước hoa mới, Hàn Phục như thường lệ ở bên cạnh anh, thuận tiện giúp anh bận bịu điều chỉnh các lọ tinh dầu.

Tiểu lang quá gọn gàng lại có chút ám ảnh cưỡng chế.

Chỉ cần nhìn thấy bình bình lọ lọ, liền sẽ tự động dựa theo nhãn hiệu phân loại, mặt chính hướng ra ngoài đem bọn chúng sắp xếp thành dáng vẻ ngay ngắn trong quân đội. Đương nhiên việc này đối với Bùi Chẩn không thích sắp xếp mà nói giống như một đại ân.

"Hàn Phục."

"Ừm?"

"Giúp tôi quyết định mùi hương một chút."

"A, nhanh như vậy đã xong rồi sao?"

Bùi Chẩn gật gật đầu, trong tay cầm ống nghiệm, đung đưa mấy mililit chất lỏng màu hổ phách. Tiểu lang xích lại, ánh sáng trong mắt lóe lên: "Thật là đẹp."

...Đúng là đẹp mắt.

Cậu cười lên dáng vẻ lại càng đẹp mắt.

Khẽ giật mình, phát hiện ra mình vậy mà lại sững người, trấn định lại sau vài giây: "Ngạc nhiên cái gì, cũng không phải trước đây chưa từng nhìn thấy."

"Dù đã nhìn qua thì đây vẫn là đẹp nhất, Chẩn Chẩn làm nước hoa, màu sắc lúc nào cũng đặc biệt mộng ảo. Mùi hương cũng rất phong phú, đặc biệt nhất, hoàn toàn đánh bại hết tất cả các thương hiệu lớn trên thế giới."

Tiểu lang theo thường lệ mỗi ngày sẽ khích lệ chủ nhân một trăm lần, nhắm mắt tiến lại gần, lại hít một hơi. Một bên mặt đang say mê suy nghĩ rất gợi cảm.

"Đầu tiên là của tinh dầu hoa cam, cây húng quế, hương chanh, bên trong là hương gỗ hoa lê cùng hoa nhài, cuối cùng là lấy nhựa hương trầm làm chủ, a, hương thơm có chút bí ẩn này là gì? Rất quen..., a, là anh dùng nước hoa quế ngâm với nhựa cây mật Nhi Lạp phải không!"

"..."

"Chẩn Chẩn, thật sự không phải bởi vì thích anh nên mới khen anh, cái này mùi trái cây ngọt ngào nhưng lại không ngán, cũng không khoa trương lại đặc biệt khiêm tốn, hương nhựa cây mật Nhi Lạp còn cố ý tăng cường thêm một chút ít thần khí, từ nữ sinh đến các đại tỷ khí chất đều có thể dùng! Là vô cùng đặc biệt! Dự định sẽ sản xuất sao? Nhất định là có thể bán chạy!"

"..."

"Làm sao vậy, sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy? Có phải do bận rộn cả buổi nên mệt mỏi không? Muốn hôn sao?"

Bùi Chẩn: "Làm sao cậu biết?"

Giây kế tiếp, ống nghiệm trong tay liền bị đặt trở lại kệ, eo bị ôm chặt.

Mặt Bùi Chẩn nóng lên, tức giận mà huých khuỷu tay: "Cậu làm gì vậy! Ý của tôi là...làm sao mà cậu biết tôi dùng những hương liệu kia?"

"Có thể đoán được mà." Hàn Phục đang đầy nhiệt tình, bị đánh một cái mặt liền ỉu xìu tủi thân, "Người bình thường đều có thể đoán được mà, không phải sao?"

Đương.Nhiên.Không.Thể!

...

Trên thế giới này, đối với một người bình thường mà nói, có thể phân biệt được ước chừng hơn bốn nghìn loại mùi hương. Mà đối với những đầu bếp chuyên nghiệp và những người điều chế nước hoa, khả năng phân biệt hương là hơn mười nghìn trở lên.

"Tỷ lệ nhận biết mùi hương" có nguyên tắc phân chia cao thấp nghiêm ngặt, trong ngành lấy chín nghìn là điểm giới hạn.

Từ điểm giới hạn trở xuống, cho dù là chênh lệch từ một nghìn tới tám nghìn, cũng đều thuộc vào loại không có khả năng thiên bẩm đặc biệt. Từ chín nghìn trở lên, mới chính thức tiến vào phân cấp khả năng thính giác đặc biệt "Cấp độ mùi hương". Chiếu theo quy ước quốc tế, mỗi lần tăng lên một ngàn mùi hương, cấp độ mùi hương lại tăng thêm một bậc.

Cấp độ mùi hương của Bùi Chẩn là ở trung cấp, ước chừng có thể phân biệt 12600 loại mùi hương khác nhau.

Ở trong ngành này vạn người mới có được một người ở cấp bậc cực phẩm thiên phú.

Nhiều bậc thầy nước hoa nổi tiếng trên thế giới, ví dụ như chuyên gia nước hoa hiện tại của thương hiệu nước hoa xa xỉ Italia CiCi, Alexandre Alegre, cùng với cựu chuyên gia của thương hiệu nước hoa ở Anh Ra SPberry, Vincent Campbell, dữ liệu về cấp độ mùi hương cũng chỉ ở cấp 4 mà thôi, về mức độ phân loại mùi hương còn kém hơn Bùi Chẩn vài trăm loại.

Đương nhiên, cũng không phải là không có tồn tại người cấp cao hơn Bùi Chẩn.

Vì dụ như, vị trưởng phòng điều chế nước hoa mới của Belle Dịch Trường Tình...tiểu Bạch Lang đã trưởng thành kia, là người phân biệt được 12900 hương có cấp độ mùi hương cấp bốn, bởi vì đã gần tới cấp năm mà danh tiếng mới càng vang xa.

...

Mà, "Cấp độ mùi hương" là một khái niệm, giống như Hàn Phục có thể từ hỗn hợp các mùi hương trong nước hoa nhìn ra được "phân giải chính xác cấu tạo" những nguyên liệu, thì lại hoàn toàn là một trình độ khác.

Có thể so với việc ném ra một đống các nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp chuyên nghiệp có thể nhận ra không ít, nhưng nếu yêu cầu nhắm mắt lại từ món ăn của một vị đầu bếp khác mà phân biệt ra toàn bộ các nguyên liệu, khả năng là rất đau đầu cũng chưa chắc đã phân biệt được hết.

Bùi Chẩn tự hỏi chính mình những điều này, trong ngành đại đa số những người điều chế và bình phẩm nước hoa đều không làm được.

Cho nên, sự nhận diện chính xác của cậu ta không phải là sự ngẫu nhiên...

...

Kết quả khảo nghiệm của Hàn Phục là 14200 loại, cấp độ sáu.

Bùi Chẩn mãnh liệt hoài nghi máy móc có phải bị hỏng hay không, lại thử một lần, lần thứ hai kết quả chính xác là 14300.

"..." Không thể nào.

Trong truyền thuyết, gần một trăm năm trước, đỉnh cao của ngành công nghiệp người sáng lập Belle, người Pháp, Merovy, cùng với người đã cùng ông cạnh tranh cả đời, quý công tử Eugene Aldo người Nga, mới ở cấp độ sáu.

Mà ánh hào quang của nhà điều chế nước hoa vĩ đại nhất thời đại ấy lại không có người kế nghiệp.

Trên thị trường hiện nay, mặc dù lưu hành vô cùng nhiều các nhãn hiệu nước hoa, nhưng hầu hết đầu là dựa vào vốn, thương hiệu cùng nhiều năm kinh nghiệm. Có thể tới mức của Bùi Chẩn, chuyên gia nước hoa có cấp bậc mùi hương thiên phú, căn bản là không có nhiều.

Cấp độ mùi hương cấp năm đã rất lâu rồi không có.

Cấp độ sáu vài chục năm gần đây cũng chưa từng nghe thấy.

...

Từ ngày đó trở đi, Hàn Phục trong mắt Bùi Chẩn, liền không phải chỉ còn là một người biết làm cơm, cả ngày chỉ biết ở bên cạnh hắn nói vài lời ngọt ngào dỗ dành, mà cậu ta quả thật là một viên ngọc thô quý hiếm.

Chỉ cần thêm chút gọt dũa, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Bên trong hợp đồng bao dưỡng viết rõ, điều kiện tiên quyết không thể từ chối, đó là tiểu lang đối với chủ nhân nên "Muốn gì được nấy". Đương nhiên, "muốn gì được nấy" trong giao dịch sắc tiền có ý tứ gì, đoán chừng đại đa số mọi người nhìn thấy đều sẽ cười mà không nói gì.

Lúc đầu Bùi Chẩn đúng là "có ý tứ kia", chỉ là chưa có biến suy nghĩ thành hành động.

Bây giờ lại cảm thấy, may mắn là chưa hành động!

Khó có thể tìm được người có tư chất như vậy, lấy ra làm ấm giường quả thật là không biết trọng dụng nhân tài, thật là đáng tiếc.

Anh quyết tâm phải bồi dưỡng Hàn Phục.

Tự tay vun trồng ra được huyền thoại trong ngành điều chế nước hoa tương lai, đem Hàn Phục lên đỉnh cao còn dễ hơn cả Dịch Trường Tình, lại thêm một kiệt tác nước hoa, được tổ chức phê bình nước hoa quốc tế Library đề cử, thu nhận sử dụng.

...

"Bộ sưu tập cung điện" của Library, là một trong những giải thưởng quan trọng nhất mỗi năm trong ngành công nghiệp nước hoa, được công nhận là "Oscar nước hoa".

Từng có lúc, Bùi Chẩn cũng đã từng mộng tưởng.

Đáng tiếc vận khí quá kém, nhãn hiệu kinh doanh độc lập tự mình tốn rất nhiều công sức bị hủy, mình cũng vì oan khuất mà bị "trục xuất" khỏi ngành. Sau khi gây dựng lại cơ nghiệp chỉ có thể tạo ra một thương hiệu nhỏ, cũng không còn được phép dùng nhãn hiệu độc lập không có cách nào tiến công vào thị trường chính thống.

Tưởng rằng cả đời này chỉ có thể dừng bước tại đây.

Nhưng vận mệnh hóa ra lại là phong thủy lưu chuyển. Hiện tại, lại để cho anh tìm được tiểu lang Hàn Phục.

...

Bùi Chẩn luôn cảm thấy, nếu như Dịch Trường Tình trong vòng bốn năm ngắn ngủi có thể dễ dàng bước vào "cung điện", như vậy Hàn Phục với tư chất hơn người, nói không chừng thành tựu có thể đến càng nhanh, tiến được càng xa.

Đầy ắp lý tưởng.

Nhưng thực tại là, dù có thiên phú tới đâu, Hàn Phục chẳng qua mới chỉ tiếp xúc với việc điều chế nước hoa chưa tới một tháng, yêu cầu cấp bách là phải học một cách có hệ thống tất cả các kiến thức cơ bản lại từ đầu.

Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho hoàn chỉnh, lập tức giúp cậu ta liên hệ với học viện chuyên môn điều chế nước hoa.

"...Tôi không muốn đi."

Bùi Chẩn vẻ mặt trở nên giống như tội phạm giết người: "Không phải hôm qua cậu đã đồng ý với tôi sao?"

Hàn Phục: "Anh, nếu là anh dạy thì tôi đương nhiên nguyện ý học. Nhưng cái học viện gì kia, nó thế nhưng lại phải mất một giờ đi xe ra vùng ngoại thành, là ngoại thành đó! Qua bên đó đi học, tôi làm thế nào có thể gấp gáp trở về làm bữa tối dinh dưỡng cho anh?"

"..." Ông chủ tội phạm giết người sắc mặt hơi nguôi giận.

"Cậu về sau, đều không cần lại giúp tôi giặt quần áo nấu cơm. Những việc đó có thể tìm người giúp việc đến làm, cậu từ hôm nay trở đi, chỉ cần đem toàn bộ tinh thần và thể lực đặt ở..."

"Người giúp việc?" Hàn Phục nghe xong liền gấp gáp, "Chẩn Chẩn, người giúp việc sao được! Người giúp việc có thể giống như tôi biết được anh bị dị ứng với loại nước giặt nào? Có thể giống như tôi cân nhắc phối hợp dinh dưỡng, cân đối đồ ăn cho anh? Có thể giống như tôi lật sách cho anh để anh chịu uống thuốc bổ sao?"

Bùi Chẩn "..."

Khác biệt giữa người với người, sao lại có thể lớn đến như vậy.

Cùng là thanh niên nghèo khổ, cùng là gặp được anh trong lúc đang thức đêm làm thêm, gian nan mưu sinh.

Còn nhớ rõ năm đó lúc anh đưa Dịch Trường Tình đi học, người kia trong mắt kích động sáng như sao, đó là do sợ nghèo, sau khi vất vả muốn chết lại vớ được ngọn cỏ cứu mạng thay đổi cuộc đời, không thể che giấu được vui mừng.

Trái lại Hàn Phục nhà anh...

Cơ hội tốt đưa đến trước mặt, trong đầu vẫn còn nghĩ đến "Làm xong công việc của mình" "Dụng tâm hầu hạ chủ nhân"?!

Đau lòng.

Thành thật như vậy, về sau...nếu bị người khác bắt nạt thì có phải sẽ rất thảm?

Thở dài, bàn tay mang theo chiếc nhẫn ngọc màu đen nhẹ tay chạm lên đầu người trẻ tuổi, giống như trưởng bối nói lời thật lòng: "Cậu, cậu chưa có học đại học, lại không thành thạo một nghề nào, chẳng lẽ muốn cả đời để cho người ta nuôi? Bây giờ vẫn còn trẻ, có thể dùng nhan sắc xem như là cơm ăn, về sau lớn tuổi rồi thì trông cậy vào cái gì?"

"Không nói những điều khác, nói luôn bây giờ nhỡ đâu ngày nào đó tôi chán cậu, không muốn nuôi cậu, cậu phải làm sao? Nghe lời, quan trọng là nhân lúc có điều kiện hãy vì tiền đồ của mình mà cân nhắc, tích lũy chút tiền, học một ít kỹ năng, đừng mỗi ngày trước mắt chỉ mong an nhàn, được ngày nào hay ngày ấy."

"..." Hàn Phục một chút cũng không quan tâm đến những lời tận tình khuyên bảo của anh.

Ngược lại lại giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân đá đi, ánh mắt tối sầm lại, lộ ra biểu cảm tủi thân đến tột cùng, cùng với nốt ruồi lệ, khuôn mặt rưng rưng muốn khóc hiệu quả trực tiếp đến mức cao nhất.

"Về sau chán thì sẽ không nuôi tôi nữa? Nếu tôi không dễ nhìn, anh sẽ không cần tôi nữa?"

Bùi Chẩn "..."

"Sao có thể như vậy! Cho dù là có nuôi thú cưng, cũng không thể nói lúc lớn lên, bộ dáng không đáng yêu thì sẽ ném đi?"

"Không phải..." Bùi Chẩn hoàn toàn bất lực trước logic này, đành phải đổi thành một lời giải thích thuyết phục dễ hiểu hơn, "Điều chế nước hoa dù sao cũng coi như là cánh cửa mưu sinh. Huống hồ với thiên phú của cậu, nói không chừng còn có cơ hội một bước lên mây, đến lúc đó nhân sinh hoàn toàn thay đổi, không cần nhìn sắc mặt người khác."

Hàn Phục lại vẫn chỉ lắc đầu, còn lắc hiên ngang lẫm liệt: "Chẩn Chẩn, nhân sinh của tôi không cần thay đổi gì cả, tôi nguyện cả đời ở bên cạnh chăm sóc anh, nhìn sắc mặt anh."

"..." Trái tim Bùi Chẩn nghẹn lại.

Đương nhiên, ngay cả trái tim nghẹn đến như thế nào cũng vẫn có chút ngọt ngào,..Quả nhiên là một loại thể nghiệm nhân sinh quỷ dị lại diệu kỳ.

Rất muốn sờ sờ vẻ mặt thành thật của tiểu lang trước mặt, hỏi một chút trong đầu cậu đến cùng là nghĩ cái gì.

Cứ chuyên nghiệp lại chân thành đến như vậy, vạn nhất đến lúc kim chủ tưởng thật, không nỡ thả người đi thì phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro