Chương 4: Anh Đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Anh Đào



Hôm sau, tại phía tây ngoại ô thành phố S, học viện nước hoa Grasses.

Cái tên "Grasses" là lấy tên của một thị trấn nhỏ phía nam nước Pháp dưới chân núi Alps, học viện có lịch sử lâu đời, nó được thành lập tại Paris vào thế kỷ 20 bởi thế hệ đầu tiên của người khổng lồ nước hoa Pháp Belle.

Đây là chi nhánh tại Trung quốc nằm ở ngoại ô thành phố S, trường học được tân trang lại từ tòa nhà trường học bị bỏ hoang của Trung Hoa Dân Quốc vào đầu những năm 90, hiện tại là trường học về nước hoa nổi tiếng nhất châu Á.

Là một trường nước hoa hạng nhất, Grasses cũng rất quan tâm đến giảng viên.

Số lượng giảng viên dạy học so với số lượng sinh viên gần như là 1:1, mà hầu hết trong số họ là những bậc thầy nổi tiếng trong ngành nước hoa, chuyên gia thực hành nước hoa cao cấp.

Đương nhiên, có thể hình dung rằng việc mời rất nhiều bậc thầy nước hoa nổi tiếng thế giới bay nửa vòng trái đất tới để truyền thụ kinh nghiệm quý báu, làm cho học phí cũng rất cao.

"...Giết người à."

Hàn Phục cúi đầu đếm rõ ràng từng số không trên tờ thu phí, chặn ngang kéo lấy Bùi Chẩn: "Chẩn Chẩn chúng ta đi, nơi này quả thật quá đen(1) đi."

Nữ giáo viên phụ trách thu lệ phí "..."

Bùi Chẩn: "Cậu bình thường chút đi."

Hàn Phục vẫn tiếp tục: "Nhiều tiền như vậy, chúng ta lấy ở đâu ra? Bình thường ở nhà, toàn bộ đều là tôi trộm xe điện nuôi anh. Tôi lại phải trộm bao nhiêu chiếc xe điện mới đủ? Ôi!"

Bùi Chẩn ép lại gân xanh đang thi nhau nổi lên, kéo đến một bên cắn răng nói: "Kích động cái gì? Khách điếm còn đen hơn! Cái học phí này chẳng lẽ còn đắt hơn cậu được?"

"?"

Người trẻ tuổi nghiêng đầu, một mặt hoài nghi cuộc đời, quả thật vậy, thực tế, không bằng phí bao dưỡng đắt đỏ của mình?

"Chẩn Chẩn, cho nên...tôi rất là đắt sao?"

Bùi Chẩn "..."

Kỳ thật, bây giờ giá cả thị trường nuôi vịt vốn rất cao.

Tuổi trẻ, vóc người đẹp, sẽ làm người khác ưa thích, nam thanh niên thể lực tốt, dù là dáng dấp có bình thường một chút, một tháng ít nhất cũng có thể bán ra hai ba vạn. Mà loại giống Hàn Phục này nhan sắc đỉnh cao cùng trình độ nghiệp vụ có giá trị, nếu không phải không có kinh nghiệm lại ngốc ngốc dễ bị lừa, giá bán tối thiểu có thể gấp ba lần.

Nhưng mà, Hàn Phục hiển nhiên hoàn toàn không có ý thức được mình bán thua lỗ, còn vẻ mặt thành thật bất an: "Nếu là đắt anh nhất định phải nói với tôi! Không, không phải, học phí ba tháng này, trước tiên anh hãy trừ trong tiền lương của tôi đi!"

"..." Một con vịt chất lượng chuyên nghiệp.

Mặc dù đem câu nói phía trên này lý giải thành "chân thành ca ngợi" có thể sẽ có vẻ hơi kỳ quái, nhưng xem ra Bùi Chẩn chính là nghĩ như thế.

Vịt nhỏ chuyên nghiệp lấy tiền dỗ cho kim chủ vui vẻ, Hàn Phục quả thật không nên quá rõ ràng việc lúc nào nên nói cái gì, làm cái gì, để có thể lừa được kim chủ tâm trạng vui vẻ bay bổng.

"Nếu cậu đã chủ động đến thế, vậy thì tôi sẽ khấu trừ?"

"Ừm!" Suốt mười mấy giây, đôi mắt đen sáng ngời lộ ra mười vạn phần chân thành, Bùi Chẩn dứt khoát không thể tìm được nửa phần do dự sơ hở.

Giống như là, cậu ta đi theo hắn...thật sự không phải là vì tiền, mà là một loại tâm tư vừa bí ẩn mà cũng vừa lãng mạn nào đó.

Bùi Chẩn thở dài, cảm giác như thể cảm xúc của việc nhiều năm khổ sở kiềm chế nay được cho ăn đến no bụng, ngọt ngào, toàn thân nhẹ nhàng thoải mái.

...

Đương nhiên, vào thời điểm này, kim chủ cũng phải biết cách chấp nhận.

Chiếc nhẫn ngọc màu đen lóe lên, đưa tay vò rối mái tóc mềm mại của tiểu lang: "Đùa cậu thôi, chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã quy định rồi sao? Ít nhất về phương diện tiền bạc tuyệt đối sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi. Được rồi, một chút nữa trở về trong thành phố, thuận tiện đi mua cho cậu cái kính mát mà lần trước cậu thích."

Được hầu hạ đến hài lòng, nên lập tức rõ ràng ban thưởng, làm một kim chủ tốt bụng.

Trong cửa sổ thu phí, âm thanh máy đánh chữ ngừng lại, nữ giáo viên: "Khục...Tiên sinh, còn cần bảo sao thẻ căn cước của học viên báo danh nữa."

Hàn Phục một giây căng thẳng: "Báo cái tên thôi mà, cũng không cần phải dùng đến thẻ căn cước chứ?"

Bùi Chẩn "..."

Vẻ mặt khó chịu không tình nguyện đưa tới, lén lén lút lút quay mặt trước xuống dưới là tình huống như thế nào?

Có gian trá.

...

Hàn Phục: "Chẩn Chẩn, anh đừng cười!"

"Ừm." Bùi Chẩn cố gắng giữ mình là một người cao ngạo lạnh lùng nói: "Cho nên, cha mẹ cậu...chắc là vô cùng muốn một cô con gái?"

Ở cùng nhau một tháng, hắn chưa từng kiểm tra qua thẻ căn cước của Hàn Phục.

Nghĩ lại quả thật cũng chủ quan, đem một người không quen không biết về nhà, cái gì cũng không hỏi cứ vậy mà nuôi dưỡng, hoàn toàn không có suy nghĩ qua nếu gặp phải tên biến thái sát nhân cuồng, kẻ cướp, côn đồ đang bỏ trốn hay các loại rủi ro nguy hiểm khác.

Có thể thấy được một ông già trống rỗng và cô đơn đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp dịu dàng đến mức như nào.

Bây giờ, rốt cuộc cũng thấy được thẻ căn cước của tiểu lang. Phát âm quả thật không có chênh lệch, nhưng mà là...Hàn "Phức".

"..."

"..."

Chữ "Phức", ý chỉ hương thơm nồng đậm.

Cũng có câu thơ, "Thu sương trọng, chân châu lạc tụ lộ triêm phức" (Mùa thu sương giá nặng nề, trân châu rơi trên từng nhánh cỏ), chữ phức trong này chỉ "tiểu thảo". Mặc kệ là loại ý tứ nào, trong các từ điển bách khoa đều có chú thích một cái đuôi nhỏ, "dùng.nhiều.cho.tên.nữ"

Bùi Chẩn có thể tưởng tượng được cặp vợ chồng nào đó đã buồn đến thế nào. Đau buồn phẫn nộ ôm con trai đang khóc rống, hướng về phía một cái lắc nhỏ màu hồng, chiếc váy công chúa tay áo bồng bềnh cùng một con búp bê mà lực bất tòng tâm.

Hàn Phục: "Không phải như thế!"

"Chỉ là khi đăng ký hộ khẩu nhân viên công tác uống say viết sai tên cho tôi! Về sau muốn đi đổi lại, nhưng lại vì bận bịu mà quên mất...Chẩn Chẩn, thật không phải là như anh nghĩ đâu! Anh nghĩ xem, bình thường có cha mẹ nào lại lấy loạn tên cho con trai mình như vậy!"

Bùi Chẩn: "Ừ!"

Hàn Phục "..."

Bùi Chẩn: "Được! Được rồi tôi không cười nữa! Cậu làm gì vậy, mau buông tôi xuống, ở giữa nơi công cộng mọi người đều đang nhìn cậu muốn làm gì vậy?"

"..."

Sau khi từ tháp đồng hồ của học viện đi ra ngoài, bên ngoài là một sân cỏ xanh mướt. Bây giờ chính là cuối mùa xuân, những cây đào nằm ở hai bên đường, cùng một vài bông hoa đào hồng phấn rơi xuống đất.

Bùi Chẩn sửa sang lại cà vạt mới vừa rồi bị vò nhàu, xoay người nhặt lên một đóa hoa rơi từ dưới đất, hướng về phía Hàn Phục trong đầu bắt đầu so sánh.

Dưới ánh mặt trời, cậu thanh niên ngốc nghếch nhưng lại rực rỡ cùng ngọt ngào trên đầu là những cánh hoa đào rơi.

Đơn giản mà lại vô cùng tương xứng.

Vẫn luôn cảm thấy cái chữ "Phục" kia quá mức chững chạc trịnh trọng. Trong Mộ Dung Phục, Lý Phục hình tượng của anh chàng độc ác kiêu ngạo và ám ảnh thực sự không phù hợp với tiểu lang rực rỡ ngây thơ ngốc nghếch ngọt ngào của anh.

Vừa vặn...Phức lại có ý là bông hoa ngọn cỏ nhỏ bé.

"Hàn Tiểu Hoa."

Tiểu lang xù lông tại chỗ.

Bùi Chẩn vô cùng đắc ý. Cả ngày cứ "Chẩn Chẩn" này "Chẩn Chẩn" kia gọi tới gọi lui, có dọa trừ tiền cũng không đổi. Được thôi, về sau tôi là Chẩn Chẩn thì cậu là Tiểu Hoa, cái này gọi là lấy độc trị độc.

...

Đây nên là một buổi chiều bình thường, ra ngoài chầm chậm dắt chó đi dạo mà tận hưởng một buổi chiều đẹp trời.

Bùi Chẩn gần đây đã tập thành thói quen này, mua được một chút ngọt ngào lại chỉ cần ăn không ngồi rồi việc gì cũng không cần làm.

Chỉ muốn nói rằng bàn tay nhỏ đang đổ mồ hôi, khóe mắt lại dừng lại tại bóng người phía sau lưng tiểu lang.

Giữa những cơn gió nhẹ tháng năm khẽ lướt qua, người kia khoác một chiếc áo ka-ki mỏng màu bạc.

Tiếc là không phải là quá cao gầy, nhưng tỷ lệ cơ thể rất tốt. Làn da trắng đến trong suốt, mái tóc màu hạt dẻ dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, xa xa vừa nhìn đã biết là một người rất đẹp.

Hàn Phục bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Bùi Chẩn, thuận theo đường nhìn của hắn nhìn sang, tuổi trẻ chính là luôn không giữ được bình tĩnh, ngay sau đó liền cáu kỉnh.

"Chẩn Chẩn, hắn là ai vậy?"

Không phải là Dịch Trường Tình.

Mặc dù cùng là màu tóc nâu, nhưng Hàn Phục đã gặp qua Dịch Trường Tình. Ngược lại cậu thà rằng người kia là Dịch Trường Tình, bởi vì chàng trai mà Bùi Chẩn đang nhìn chằm chằm này so với Dịch Trường Tình còn đẹp hơn.

Sống mũi cao, mắt xanh màu đá quý, khuôn mặt lai điển hình, càng tới gần, lại càng có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan tuấn tú. Dòng máu lai thật đáng sợ, được trời ban cho nhan sắc quá cao.

Không vui.

...

Kỳ thật, Bùi Chẩn nhìn chằm chằm thanh niên người lai kia, không phải bởi vì người đó quá đẹp.

Bọn họ trước kia từng quen biết, không chỉ vậy mà còn có mâu thuẫn, có thể nói là có thù có oán nhìn thấy nhau liền cảm thấy ngứa mắt.

Nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của Hàn Phục, lại muốn trêu đùa một chút.

"Kia là Liszt, cậu không biết sao?"

"Chưa từng nghe qua, ai vậy?" Giữa ban ngày ban mặt, tiểu lang không vui trực tiếp hóa thân thành bạch tuộc, cả một người sống sờ sờ ghé vào trên vai Bùi Chẩn: "Chẩn Chẩn, cuối cùng anh còn có bao nhiêu người như thế này mà tôi chưa từng nghe qua, một người bạn tuấn tú lịch sự?"

Còn có bao nhiêu? Cậu mới quen biết tôi được bao nhiêu ngày...

"Liszt Campbell." Hắn tiếp tục giải thích, "Tiểu thiếu gia của RaSPberry."

Hàn Phục rốt cục cũng phản ứng kịp.

RaSPberry Nam Việt Quất? Thương hiệu xa xỉ của Anh?

...

Bàn đến nguồn gốc của nước hoa, mặc dù có thể ngược dòng vài nghìn năm trước tìm hiểu đến nền văn minh cổ đại của các quốc gia Ai Cập, Ấn Độ, Trung Quốc, Hi Lạp, nhưng trong thế giới này, không thể nghi ngờ nước Pháp mới là trung tâm của ngành công nghiệp nước hoa.

Thị trấn nhỏ Grasses của nước Pháp xem như là thủ đô nước hoa của thế giới, dẫn đến việc hiện nay nửa trong số mười thương hiệu nước hoa hàng đầu trên thế giới đều là của Pháp.

Năm nhãn hiệu còn lại, trước mắt ba cái tại Italya, một cái tại Mỹ, và một cái tại Anh, RaSPberry Nam Việt Quất, được coi là "Kho báu của nước Anh" là doanh nghiệp nước hoa gia đình lâu đời.

Người đứng đầu hiện tại của RaSPberry là Vincent Campbell, một người đàn ông thời thượng ở tuổi 70.

Người này chỉ có duy nhất một cô con gái bảo bối, ở tuổi đôi mươi gả cho một anh luật sư Hoa Kiều tuổi trẻ tài cao, sinh ra một cậu con trai bảo bối người lai. Tên tiếng Trung là Liszt (người cha họ Lý), tên tiếng Anh cũng là Liszt.

"Thiếu gia Liszt của RaSPberry, công nhận là thế hệ trẻ tuổi tài hoa nhất, là một người điều chế nước hoa ưu tú."

Bùi Chẩn che giấu cảm xúc, tiếp tục dát vàng lên kẻ thù của mình: "Tại thời điểm cậu ta 15 tuổi, liền được Library bình chọn là một trong mười nước hoa hàng đầu, cũng lấy được thành tích hạng tư, thiếu chút nữa là đã lên đỉnh cung điện. Năm ngoái, lấy thành tích đặc biệt ưu tú thi vào Cambrige."

"Cậu nhìn người ta xem, điều kiện, gia cảnh tốt như vậy lại còn vẫn hết lòng cố gắng. Nhìn lại cậu, có phải lên lấy người ta làm gương không?"

...

"...Còn tưởng rằng, chỉ cần phải xử lý một mình họ Dịch."

Trong tiếng gió lướt qua, Hàn Phục thấp giọng nói gì đó, Bùi Chẩn không nghe rõ.

Xoay người sang chỗ khác, chỉ bắt gặp tiểu lang buông thõng hai vai, đôi mắt đen luôn luôn đẹp đẽ ảm đạm đi nhiều.

Người mình thích ở trước mặt nói người khác ưu tú, có tài hoa, mà ưu tú kia lại là sự thật không thể chối cãi, Hàn Phục đem loại thương tâm kia, tủi thân, lại còn phải dùng cả hành động để nói lên được tiếng lòng mình.

"..." Khiến cho người nào đó trở tay không kịp.

Diễn, đều là diễn!

Quả thật cũng rất cảm thấy có lỗi, nhưng lại không cách nào ngăn cản tội ác sinh sôi nơi đáy lòng.

Đầu ngón tay ấm áp, làm cho gương mặt có chút ngứa. Trong tầm mắt nhất thời chỉ có Hàn Phục, vô thanh vô sắc, cùng với đôi môi cong gợi cả: "Chẩn Chẩn, tôi sẽ thật cố gắng, anh chờ tôi một chút có được không?"

"Anh không nên nhìn tới cậu ta nữa, chờ tôi một chút có được hay không? Tôi về sau nhất định sẽ tốt hơn cậu ta, tôi cam đoan."

Mặc kệ là thật hay là diễn, Bùi Chẩn cũng đều hối hận.

Tiểu lang khả ái đến như vậy, hắn tại sao lại tràn đầy ác ý, tại sao lại bắt cậu ấy cùng đại thiếu gia gia cảnh tốt kia so đo? Hàn Phục không có khả năng có được tinh hoa giáo dục từ nhỏ như Liszt, lại không được tận hưởng những điều tốt đẹp sinh ra đã sẵn có, so sánh như thế này cơ bản là không công bằng.

Nhưng mà, để Bùi tổng dỗ dành người khác là không thể nào, đời này đều là không thể.

Làm sao bây giờ? Đợi chút nữa phát một phong bao đỏ coi như là đền bù một chút?

Đang suy nghĩ, đằng sau lưng vang lên âm thanh nho nhỏ là lạ, phát âm tiếng Trung không chuẩn.

"Pei?"
.

.

.

(1)Ý chỉ việc làm ăn phi pháp lừa lọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro