Chương 9 : Câu chuyện của kí ức. (2/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dậy đi...

Một giọng nói nhỏ nhẹ cứ thể vang lên trong đầu Eun, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp mà to lớn đang lay nhẹ người cô. Eun mở mắt, người con trai đó xuất hiện trước mắt với nụ cười dễ thương.

- Dậy đi muộn rồi. – Jun vuốt nhẹ mái tóc bù xù của Eun. – Chuông báo thức của cô đã kêu được một lúc rồi mà cô không dậy tắt, tôi phải vào đấy.

- Tôi xin lỗi...tôi không ngờ mình lại ngủ say vậy. – Eun ngồi thẳng dậy rồi dụi mắt, giọng nói cô đầy mệt mỏi. – Mấy giờ rồi, hôm nay anh phải đến công ty đúng không?

- Cô mệt à?

Giọng Jun đầy lo lắng, anh đặt nhẹ tay lên trán cô để kiểm tra thân nhiệt. Eun hơi lùi lại, hít một hơi thật sâu để lấy hết năng lượng, đứng dậy ra khỏi giường.

- Tôi không sao đâu, phải chuẩn bị để đưa anh đi lấy quần áo nữa chứ. – Cô cố mỉm cười, tỏ ra mình rất khỏe mạnh.

- Không sao, tôi tự đi cũng được mà, tôi biết lái xe mà Eun. – Jun đi theo cô, nói với lại đầy lo lắng. – Hôm qua cô về nhà muộn đấy, cô nên đi ngủ tiếp đi.

- Đã bảo là tôi không sao mà.

Eun vẫn mỉm cười, nhưng Jun biết cô đang cảm thấy khó chịu trong người như thế nào, mặc dù vậy anh cũng biết rằng không có cách nào ngăn được cô gái bướng bỉnh này.

- Được rồi, cô chuẩn bị đi. Tôi sẽ xuống bếp làm đồ ăn sáng và nước quả cho cô, mong rằng cô sẽ khỏe hơn sau đó.

Xong bữa sáng, Eun lái xe đưa Jun đến phòng thử đồ, nơi bộ com lê đắt tiền của anh đang chờ đợi ở đó đúng như lời của phu nhân. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến nhận chức, nhưng không phải là một cậu thực tập sinh mà là giám đốc điều hành dự án khách sạn khu ngoại ô, dự án mà vốn thuộc về Ji Young. Mặc dù ai trong tập đoàn biết rằng thời điểm này rồi cũng sẽ đến, khi phu nhân Park bắt đầu đưa con trai bà lên ngai vàng, nhưng việc dìm tiểu thư Ji Young xuống để tạo cơ hội cho anh thì nằm ngoài dự đoán.

Jun mặc chiếc áo vét vào, màu xanh navy quyến rũ, anh không biết rằng ngoài màu đen, anh cũng khá hợp với áo vét màu khác. Tấm rèm được mở ra, Jun ngại ngùng chỉnh lại mái tóc của mình, gượng cười với Eun.

- Trông tôi như thế nào?

- Rất ra dáng giám đốc thưa cậu chủ. – Eun trêu chọc.

Cô tiến lại gần với chiếc cà vạt trên tay, hơi kiễng lên để đeo vào cho anh. Trên người cô cũng vào một bộ suit gọn gàng với sơ mi trắng và quần áo vét đen, đây là lần đầu tiên Jun thấy cô mặc quần áo chỉnh tề như vậy chứ không phải áo phông quần bò như bình thường, anh cảm thấy có chút lạ lẫm trong người.

- Khoản này thì tôi không biết làm thật. – Anh bối rối, nhìn chăm chút từng ngón tay của Eun đang thắt cà vạt cho anh.

- Tôi cũng vừa lên mạng tìm hiểu ngày hôm qua thôi mà. – Eun lại trêu chọc, may mắn thay cô vẫn có sức để bày mấy trò đùa như này.

- Vậy thì may mắn rồi.

Jun mỉm cười, một nụ cười tinh nghịch khá hút hồn. Eun cảm thấy hơi khó chịu trong người, cô lùi lại vài bước. Thắt xong cà vát cô tiến lại phía chiếc gương cuối phòng, lấy từ trong túi chiếc buộc tóc, buộc thật cao mái tóc của mình.

- Sao tự nhiên hôm nay phải mặc suit vậy? – Anh tiến lại phía cô.

- Hôm nay tôi phải canh chừng với đội bảo vệ của phu nhân Park mà, vậy nên phải mặc đồng phục giống họ.

- Công phu nhỉ...cho một đứa ngậm thìa bạc như tôi.

Anh dựa lưng vào tường, nhìn cô với vẻ mặt thản nhiên mặc dù cô biết anh đang cảm thấy không thoải mái chút nào với mọi việc đang diễn ra xung quanh mình. Eun thắt chặt chiếc đuôi ngựa của mình, quay lại nhìn anh.

- Vậy thì ngày hôm nay anh phải chứng tỏ cho họ rằng chỉ có kim cương mới ngậm được thìa bạc rồi. – Cô bước lại gần, giơ tay phải mình ra trước mặt anh.

- Cô có biết là câu đấy không có ý nghĩa gì không.

Jun bật cười trêu chọc, nhưng rồi đưa tay trái mình ra, nắm lấy tay cô rồi cùng cô đi ra chiếc xe của họ. Chiếc xe lăn bánh chỉ một lúc thôi đã đến công ty, Eun dừng xe trước sảnh tòa nhà, rất nhiều những chàng trai to cao trong bộ quần áo giống y hệt cô đang đứng đo, với tai nghe vào bộ đàm.

- Dừng xe đây là được rồi, tôi sẽ tự đi vào.

Jun cởi dây an toàn rồi bước ra khỏi xe, thư kí Lee cùng hai người đàn ông nữa đã đứng sẵn đó, như chuẩn bị đưa anh vào trong. Eun cũng xuống xe, cô bối rối nhìn theo bóng hình đó, không hiểu vì sao cô hơi lo lắng.

- Làm tốt nhé! Xong việc tôi sẽ ở đây đợi. – Cô hơi to tiếng.

Anh quay đầu lại, gật đầu vài cái rồi vẫy tay tạm biệt cô, ra hiệu cô hãy về xe ngồi và yên tâm, rồi cứ vậy đi vào bên trong tòa nhà.

Eun đứng đó một lúc, dựa lưng vào cửa xe đầy mệt mỏi, cô vẫn nghĩ rằng mình sẽ không cảm thấy khỏe hơn chút nào nếu cứ đứng ngoài thời tiết mùa đông lạnh lẽo như thế này, nhưng không hiểu sao cô không cảm thấy yên tâm lắm. Chợt điện thoại cô đổ chuông, là cuộc gọi của Hyuk, cô vội gạt nhận điện thoại.

- Alo, tiền bối?

- Cô đang đâu rồi? – Giọng Hyuk vọng lại từ bên kia điện thoại, khá bình thường so với những gì cô suy đoán.

- Hôm nay là ngày nhận chức của cậu chủ, tôi đang đứng canh bên ngoài với một đống những tên cảnh vệ khác, toàn đàn ông thôi. – Eun nhẹ thở dài.

- Đó không phải là chuyện bình thường sao? Nhân viên cảnh vệ là đàn ông? – Hyuk bật cười, cô không ngờ anh đã vui hơn để buông những câu trêu đùa.

- Thật sự tôi đang rất mệt mỏi nên tôi không nghĩ mình sẽ hùa vào với trò đùa nhạt nhẽo của tiền bối đâu ạ.

Cô bật cười theo, một số tên cảnh vệ nhìn cô ngờ vực, họ đều đứng ngay thẳng trước cổng, có mỗi cô là ngả nghiên cạnh chiếc xe, chẳng mảy may với những gì diễn ra xung quanh.

- Thế còn...cô ấy... – Hyuk dừng một chút rồi hơi hạ giọng, anh nhận ra mình không nên hỏi câu đó với giọng điệu lo lắng nhưng đã quá muộn.

- Tiền bối đừng lo, tôi sẽ ở đây bảo vệ cả hai.

Đang nói chuyện thì ánh mắt của Eun chợt lướt qua một bóng dáng kì lạ đang đi đến cổng ra vào, nói gì đó với tên cảnh vệ to con nhất, cô nghĩ đó là tên đầu đàn trong đội bảo vệ của phu nhân.

- Tiền bối chờ em chút nhé. – Cô hạ điện thoại xuống rồi tiến lại gần.

- Có chuyển phát nhanh cho phu nhân Park. – Một giọng nói của người phụ nữ đang đội chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống, bên tay cầm một thùng cát tông.

- Vào đi. – Tên cảnh vệ chính chẳng mảy may quan tâm, ra hiệu mở cửa cho lũ đầy tớ.

- Bình tĩnh, giao hàng gì vậy. – Eun tiến lại gần, ngăn tên cảnh vệ lại. – Phu nhân có nói gì về việc nhận giao hàng đâu?

- Đó không phải là việc của cô tân binh. – Tên cảnh vệ chính to giọng. – Cô không biết lần trước phu nhân to tiếng như thế nào khi chúng tôi không nhận đồ giao hàng à? Về lại vị trí của mình đi.

- Lần trước là lần trước, lần này chưa rõ ràng mà sao anh đã cho vào?

Tên cảnh vệ không quan tâm đến lời của Eun, cứ vậy cho người giao hàng đi vào không chần chứ, rồi bước đi mặc kệ cô ở đó.

- Có chuyện gì vậy? – Hyuk vội hỏi từ đầu điện thoại bên kia.

- Tôi nghĩ tôi phải đi rồi, tiền bối. – Eun dập máy, mặc kệ cho tiếng gọi với lại của Hyuk. – Em thấy có gì đó cộm cộm trong túi áo khoác của cô ta...

***

Căn phòng được mở ra, Jun bước vào trong bộ quần ảo chỉnh tề, cúi chào trước dãy bàn dài những giám đốc và nhà đầu tư của tập đoàn. Phu nhân Park trong bộ váy bó ren trắng, mỉm cười đầy tự hào, nói dõng dạc từ phía cuối dãy bàn.

- Chắc hẳn mọi người đều biết hôm nay là ngày nhận chức đầu tiên của giám đốc điều hành bộ phận 3 tập đoàn J.Es chúng ta. Dù sao cũng đã có rất nhiều lời bàn tán qua lại, sao hôm nay chúng ta không tự mắt kiểm định chứ. – Bà hướng ánh mắt mình về phía anh, một ánh mắt đầy tự tin rằng con trai bà sẽ làm được. – Giảm đốc Jun, liệu chúng ta có thể bắt đầu.

- Vâng, xin chào mọi người, lần đầu gặp mặt tôi là Shin Jun. – Một tràng vỗ tay dài. – Cũng như những lời đồn gần đây thì đúng, tôi là con trai út của chủ tịch Shin, và cũng là đứa con ngậm chiếc thìa bạc cho chiếc ghế chủ tịch. Mặc dù vậy tôi đâu có thể nhận trước ghế với tình trạng trì trệ của tập đoàn hiện nay, đúng không?

Jun lướt mắt xung quanh căn phòng một lượt, anh có thể nhận ra một nửa số người ở đây qua tivi và báo chí, họ đều là những người quyền lực và có tầm ảnh hưởng lớn, anh nhìn thấy cả Ji Young, người đang nở một nụ cười khó hiểu. Nhưng tất cả những điều này không còn anh run sợ, vì anh đã chuẩn bị cho thời điểm này từ rất lâu rồi.

Anh hít một hơi thật sâu, tiến lại phía trung tâm căn phòng trước chiếc bàn họp dài, chống nhẹ hai tay xuống bàn.

- Như kế hoạch, khách sạn sắp tới ở khu vực ngoại ô thành phố sẽ là một khách sạn cho giới chính trị, cũng như hầu hết những khách sạn khác của tập đoàn. Nhưng tất cả mọi người ở đây có lẽ đã quên một điều rằng, lượng thu nhập nhiều và thường xuyên nhất của chúng ta đến từ những khách tiêu dùng bình thường. Giới chính trị có thể mang lại sự lâu dài và đảm bảo nhưng không thường xuyên, và đó chính là lí do vì sao bộ phận 3 của tập đoàn, quản lí khách sạn và khu nghỉ dưỡng là bộ phận mang lại ít thu nhập nhất.

Jun đứng thẳng dậy, đặt hai tay sau lưng một cách nghiêm túc, không hiểu vì sao trong giây phút đó anh nhớ lại hình ảnh mình hồi bé. Khi anh vẫn hay mặc bộ com lê nhỏ mẹ mua cho, đi lại trước gương với bộ dạng nghiêm túc, giả bộ như một ngài chủ tịch, như bố anh.

- Vậy nên, với khách sạn sắp tới khu ngoại ô thành phố này, tôi muốn xây dựng một khách sạn giống khu nghỉ dưỡng hơn, một nơi mà bất kì người dân nào cũng có thể chọn một cuối tuần, hoặc ngày lễ để nghỉ ngơi. Đồng thời chúng ta sẽ phát triển những khu di tích xung quanh, mọi người cũng biết gần đấy có ngôi làng cổ truyển. Như vậy chúng ta vừa có thể giữ được giá trị lịch sử mà vừa có thể phát triển du lịch. – Jun từ tốn nói tiếp. – Nếu dự án lần này thành công, tôi mong rằng những khách sạn hiện tại hoặc trong tương lai sẽ được tu sửa và nâng cấp để phát triển du lịch nhiều hơn nữa.

Jun kết thúc bài nói của mình, anh đứng yên đó như muốn tận hưởng cảm giác này thêm cho đến khi một tràng pháo tay được nổ ra, những nụ cười tự hào và mãn nguyện như đang khen ngợi anh. Jun bật cười, cúi đầu cảm ơn.

Cuộc họp kết thúc sau vài bài phát biểu về dự án sắp tới của bộ phận 1 và 2, cuộc họp đầu tiên của tập đoàn mà Jun được tham dự. Nghe theo lời phu nhân, anh nói chuyện và tiễn nhưng giám đốc và nhà đầu tư ra về, những cuộc nói chuyện kinh doanh không có hồi kết. Còn phu nhân Park thì đứng từ xa, với nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.

- Tôi không ngờ con trai bà lại có đầu óc và trái tim hơn bà đó. – Tiểu thư Ji Young bước về phía bà, vẫn nụ cười khó hiểu đó trên môi.

- Cô vẫn dám vác mặt đến sao? – Phu nhân Park bật cười khinh bỉ. – Nghe nói dạo này cô không có việc làm mà.

- Không đến mức thất nghiệp đâu thưa chủ tịch. – Cô lễ phép đáp lại, chứa đựng đầy sự mỉa mai trong đó. – Dù sao tôi cũng nên đến công ty để hủy đơn đặt những món hàng nội thất đắt đỏ cho khu nghỉ dưỡng của mình chứ.

- Không cần đâu, sáng nay tôi đã cho người nhận chúng và đặt thêm nữa với số lượng lớn rồi, Jun cần chúng cho khách sạn mà. – Phu nhân Park tiến lại gần cô, lướt những ngón tay thon dài của bà lên khuôn mặt lạnh đó khiến cô cảm thấy bẩn thỉu. – Vậy nên từ giờ cô không cần đến công ty nữa đâu, cứ ở nhà mặc những bộ quần áo đẹp, đi những đôi giày đẹp như búp bê và hẹn hò với đàn ông đi. Biết đâu đó lại là những điều cô giỏi.

Bà bật cười thỏa đáng, giờ đây bà cảm giác đúng như một người chiến thắng, nhưng điều bà vẫn không thể yên tâm nổi là nụ cười kia trên môi cô, nó vẫn không tắt, một sự tự tin kì quặc.

- Cảm ơn vì lời khuyên của phu nhân, giờ thì tôi phải đi rồi.

Tiểu thư Ji Young mỉm cười đáp lại, nhẹ cúi đầu rồi quay đi, bước đi thẳng. Lẽo đẽo theo cô là một cô thư kí khác, nói nhỏ nhẹ bên tai.

- Kế hoạch đã triển khai xong thưa tiểu thư. – Cô thư kí lên tiếng.

- Tốt. Cô ở lại đây lo liệu hết đi, tôi sẽ ra xe đợi. – Tiểu thư Ji Young bước đi, nở một nụ cười mãn nguyện.

Khác với không khí náo nhiệt trong hội trường, Jun tiễn những vị khác cuối cùng trước sảnh thang máy, vẫn nở một nụ cười thân thiện và lịch sự, tự hào rằng hôm nay anh đã làm rất tốt. Cửa thang máy vừa đóng thì một tiếng động mạnh phát ra từ phía đằng sau anh, anh giật mình quay đầu lại.

- Chạy đi...

Eun đứng đó, trước cánh cửa từ cầu thang thoát hiểm, thở hổn hển đầy mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt trắng bệch của cô.

- Eun...cô làm gì ở đây vậy. – Jun chậm rãi bước lại gần. – Cô vừa chạy từ tầng 1 lên tầng 8 đó sao?

- Đứng yên!

Một giọng nói lớn từ phía cửa kính đối diện họ, một cô gái với chiếc mũ lưỡi trai sụp, và khẩu súng trên tay, đang chĩa thẳng vào Eun. Eun đứng yên đó, không thể cử động, cơ thể cô không còn sức lực nào nữa, nhưng đáng sợ hơn là toàn người cô bắt đầu nóng lên, tim đập nhanh bất thường, cô cảm giác như mình không thở được nữa mà ngồi sụp xuống đất, mắt nhòe đi, một luồng kí ức chảy qua...

Jun cố bước lại gần, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng vì những hành động của Eun, như thể cô đang sợ hãi không thể bình tĩnh nổi. Nhưng mỗi cử động anh gây ra, người phụ nữ đó lại hét lên một cách rùng rợn.

- Cấm cử động. – Người phụ nữ đó hét. – Cử động là tôi sẽ bắt chết cô ta.

Những tiếng hét của người phụ nữ đó càng làm Eun cảm thấy run sợ hơn, cô cứ ngồi cứ vậy, đưa hai tay lên ôm đầu, run cầm cập, nhắm tịt mắt lại. Còn Jun thì hoàn toàn tuyệt vọng, anh chợt nhớ ra là căn phòng họp cách âm, và người phụ nữ kia chắc chắn cầm súng giảm thanh. Anh thở dài, thều thào lên tiếng.

- Cô muốn gì? Tôi có thể đưa có mọi thứ...làm ơn hãy bỏ súng xuống. – Trong suy nghĩ của Jun bây giờ chỉ là làm thế nào để tiến lại về phía Eun.

- Bảo cô ta im đi.

Người phụ nữ đó hất mặt về phía Eun, anh nhận ra rằng càng ngày tiếng thở của Eun càng to, chắc hẳn cô đang không thể tỉnh táo. Anh chỉ muốn lao ra ôm cô, nhưng anh không thể trong tình trạng này.

- Nói chuyện với tôi đây này, hãy để kệ cô ấy như vậy. – Jun cố làm dịu không khí. – Hãy đưa ra yêu cầu với tôi đi, cô muốn gì.

- Tôi đã bảo làm cô ta im đi mà!

Người phụ nữ đó hét to hơn rồi chĩa súng thẳng lên trần nhà, bắn vỡ móc treo chùm đèn pha lê, khiến chiếc đèn rơi xuống, hàng trăm mảnh pha lê vỡ ra, bắn khắp nơi, rơi lả tả trên sàn. Jun nhanh chóng chạy về phía Eun, kịp thời ôm lấy cô để những mảnh vỡ không bẳn vào, anh cảm thấy sự run rẩy và sợ hãi trên toàn cơ thể cô, nó càng mạnh hơn sau cú bắn.

- Tách nhau ra. – Người phụ nữ đó lại hét.

- Nếu muốn bắn... – Jun nhẹ thả Eun ra khỏi vòng tay mình ra, rồi đứng bật dậy, lên tiếng bằng giọng nói mạnh mẽ, pha chút sự giận dữ. – Thì bắn tôi đây này, đừng làm tổn hại đến cô ấy.

Người phụ nữ đó không nói gì, những ngón tay cô hơi cử động như muốn gạt bắn ngay lúc này.

- Bắn đi! – Jun gào lên.

Nhưng cô ta chưa kịp làm gì thì đội cảnh vệ đã vội chạy đến, theo sau là phu nhân Park, người đang ngỡ ngàng với hiện trường những gì vừa xảy ra. Những tên cảnh vệ to lớn kèm chặt người phụ nữ kia lại rồi lôi cô ta đi, số còn lại lao đến đỡ Eun dậy cũng Jun, anh cố ôm cô vào người để truyền cho cơ thể run sợ đó một chút hơi ấm nào đó của anh.

***

- Nhiệm vụ đã hoàn thành thưa tiểu thư, mặc dù quân chúng ta đã bị bắt nhưng việc đưa cô ấy ra cũng không khó khăn gì.

Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ đầu bên kia điện thoại của tiểu thư Ji Young, cô đang ngồi yên vị trên chiếc xe mui trần trắng của mình phía bãi đỗ xe tầng thượng, nơi mà chẳng ai có thể giám sát. Tiểu thư Ji Young mỉm cười mãn nguyện, vuốt lại mái tóc đang bị thổi bay rối bời của mình.

- Nhanh nhỉ, sao họ biết mà đến nhanh vậy? Rõ ràng là súng giảm thanh mà.

- Dạ, nghe nói là do báo động từ cô vệ sĩ đó. – Cô thư kí trả lời.

- Nhưng cô ấy đang bất động mà, không phải rất lạ sao. – Tiểu thư Ji Young vẫn mỉm cười, giọng nói cô nhẹ nhàng đến kì lạ. – Trừ khi cô ta có đồng bọn hoặc ai đó luôn theo dõi cô ta.

Thư kì đầu bên kia điện thoại không biết trả lời như thế nào, cứ thể ậm ừ bối rồi cho đến khi tiểu thư Ji Young bật cười, nói bằng giọng thoải mái hơn.

- Không sao, tốt lắm, cô cũng nên rút về và nghỉ ngơi đi. Hôm nay tôi sẽ tự lái xe về. Còn sáng mai...

Cô chưa kịp nói hết câu thì một bóng dáng bất ngờ nhảy xuống mui xe cô, gây ra một tiếng động mạnh. Anh ngồi vắt vẻo lên kính xe, ra hiệu cho cô tắt máy.

- Sao vậy tiểu thư. – Giọng cô thư kí từ đầu bên kia.

- Không có gì đâu, có gì tí tôi sẽ gọi lại sau.

Tiểu thư Ji Young vội dập máy, đút vào sâu túi rồi ngồi thẳng dậy, đối mặt với người đàn ông đó, người đàn ông mà cô luôn mong chờ. Anh đang mặc trên người một bộ quần áo đen từ giầy đến áo khoác, chiếc mũ đen che gần hết khuôn mặt điển trai đó...trừ đôi môi...

- Anh đang làm gì ở đây vậy...?

Chưa nói dứt lời, một khẩu súng đã được giơ ran gay trước mắt cô, Hyuk cầm chặt khẩu súng, trên khuôn mặt không một biểu cảm.

- Anh làm gì vậy? – Tiểu thư Ji young bối rối.

- Cô có sợ không? – Hyuk cất tiếng, giọng nói hoàn toàn lạnh lùng. – Tôi giơ súng thẳng vào cô như thế này, cô có sợ không?

- Anh nói gì vậy...anh sẽ không bao giờ bắn em mà. – Cô bắt đầu rơi run, đôi mắt nâu kia đang nhìn thẳng vào trái tim cô, cô nắm chặt hai bàn tay mình.

- Vậy tại sao cô lại cho người chĩa súng vào cô gái ấy? – Anh vẫn tiếp túc với giọng nói lạnh nhạt đó.

- Cô gái đó là ai vậy? – Cô bật cười, khuôn mặt có chút hoang mang. – Họ hàng à? Hay là em gái?

- Cô nghĩ việc trêu đùa với nỗi đau và cảm xúc của người khác là vui lắm sao? – Hyuk vẫn chưa hạ khẩu súng xuống.

- Không lẽ...là bạn gái sao?

Cô buông một câu nói chứa đầy sự tức giận, giờ ánh mắt cô không còn hoang mang sợ hãi nữa mà là một sự giận dữ, cô cắn chặt hai môi của mình.

- Trêu đùa với nỗi đau và cảm xúc của người khác? Giống như những gì anh đang làm với tôi sao? – Cô lớn giọng.

- Kết cục là cô muốn gì? Cô tham lam mong muốn quyền thừa kế đến vậy sao? Đến mức muốn giết cả những người vô tội?

- Tham lam? Sao lại có thể gọi tôi là tham lam với xấu xa khi tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về tôi? – Cô bắt đầu lớn giọng hơn nữa, Hyuk cảm nhận được sự run rẩy tức giận trong giọng nói đó. – Trước khi con mụ đó và thằng nhóc kia xuất hiện, những thứ đó hoàn toàn là của tôi! Tôi từ bỏ ước mơ của mình, ngày đêm học thật giỏi để đạt được điều này, chả nhẽ tôi không xứng đáng bằng nó?

- Thế chả nhẽ...tình yêu là không đủ sao? Tôi...là không đủ sao?

Hyuk hạ khẩu súng xuống, anh thở dài sau câu nói của mình, bây giờ đã quá muộn để hối hận cho bất cứ điều gì. Vì có lẽ anh đã cảm thấy yếu đuối sau khi nhìn thấy dòng nước mắt đang lăn trên má Ji Young.

- Nhưng...anh đâu phải là của tôi. – Giọng nói cô run rẩy, đẫm trong nước mắt. – Ngày hôm nay...anh còn bảo vệ thằng nhóc đấy mà? Vậy nên từ đầu có gì là của tôi đâu?

- Cô không hiểu tôi đang cố gắng làm điều gì sao? – Anh to giọng, đứng thẳng dậy trên mũi xe. – Cô chỉ có thể sống được, nếu thằng nhóc đó sống! Và tôi phải bảo vệ cô như thế nào nếu cô cứ tiếp tục muốn giết hại thằng bé đó?

- Nhưng nếu thằng nhóc đấy sống...thì tôi được gì? Đến lúc đấy...anh có đến bên tôi không?

Cô dừng lại một chút, hít một hơi thật sau, dòng nước mắt kia đã khiến mắt cô nhòe đi và chẳng nhìn rõ ra cái gì. Mặc dù vậy, cô vẫn nhìn thấy khuôn mặt anh, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, cố gắng in đậm hình ảnh đó vào trong kí ức của mình, cố gắng in đậm giọng nói đó vào trong trái tim mình.

- Sao anh không trả lời. – Cô thều thào trong hơi thở của mình.

Vẫn không một lời đáp, Hyuk chỉ đứng yên đó, nhìn cô thật lâu. Nhưng đó không phải là điều mà cô muốn, cô mở cửa xe rồi bước ra ngoài, không đủ tỉnh táo để giữ được thăng bằng. Rồi cô cảm thấy mình lại ấm áp trong vòng tay đó. Hyuk tiến lại rồi ôm cô vào lòng, một cái ôm chặt.

- Em không có ý giết họ...em thề...chỉ là muốn dọa cho chúng biết sợ em thôi...em xin lỗi. – Cô nói trong dòng nước mắt lã chã rơi, vùi khuôn mặt ướt nhẹp của mình vào vai của Hyuk.

- Hãy sống. Đó là điều duy nhất anh có thể nói với em.

Anh đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của cô, lau đi những giọt nước mắt rồi đặt lên đôi môi đó một nụ hôn nhẹ nhàng, như thế một lời tạm biệt. Rồi cứ vậy thả hai cánh tay mình ra, bước đi thật nhanh, bỏ lại cô ở đó với dòng nước mắt không ngừng rơi...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro