Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39:  Một bầy ngu xuẩn

Âm thanh này đứt quãng, nghe ra từ chỗ Lý Minh Nguyệt truyền tới. Đột nhiên, âm thanh đó biến mất, thay vào đó là tiếng thở hổn hển. Giống như thấy chuyện gì cự kỳ kinh khủng, sợ hãi, không dám động đậy.

Cẩm Hi không hề chần chờ, lấy đèn pin từ trong chăn ra, đột nhiên trong không gian tối đen một trận gió đánh úp về phía cô và Hàn Trầm.

Thời gian như ngừng lại, tiếng Lý Minh Nguyệt thở, hình như còn có tiếng chân bước đi, trên đầu vang lên tiếng va chạm lớn. Trước khi kịp suy nghĩ, thân thể Cẩm Hi đã hành động, dùng lưng mình ôm lấy đầu và thân thể Hàn Trầm.

"Oành!"

Tiếng gỗ nện vào thân thể phát ra tiếng vang nặng nề.

Người trên đầu chỉ dừng lại chốc lát, trong tối mịt tiếng gió lại vang lên, lại một gậy đập xuống. Cẩm Hi giãy dụa muốn ôm Hàn Trầm lăn đi, đột nhiên cảm thấy hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, cùng cô lăn một vòng, tốc độ cực nhanh, chớt mắt hai người đã lăn đến chân tường, ngừng lại.

"Phanh!" Gậy gỗ đập hụt, nên lên nền đất.

Hàn Trầm vừa rồi được ngủ, tinh thần tốt hơn rất nhiều. lúc nãy nằm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy trên thân mình bị ôm lấy, mơ mắt thì là một mảnh tối đen, chỉ có hơi thở của Bạch Cẩm Hi phà lên mặt. Mà cô như dùng hết sức bình sinh mà đẩy anh ra. Trong nháy mắt đó, anh cũng nghe thấy tiếng gió trên đầu. thế là lập tức phản ứng.

Dựa vào tường, anh ôm cô ngồi dậy, cô dựa vào lòng hắn không động đậy. Anh cảm nhận được toàn thân cô nóng như lửa, hiển nhiên phát sốt, cả người mềm nhũn như không xương.

Tim Hàn Trầm trong phút chốc mà tê rần, hai tay giữ tư thế ôm tô trong lòng, cho cô tựa vào vai, tay trái ấn gáy cô, ngón tay sáp nhập vào mái tóc cô.

Mà hai tay Cẩm Hi ấn vào lồng ngực anh, chậm rãi thở sâu, từ lúc bị đánh đã không thể thở được, bây giờ mới thở lại được.

Hai người đều không nói, cũng chẳng động đậy gì.

Trong tối mịt, có tiếng thở dốc, tiếng bước chân, tiếng vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất, tiếng gậy gỗ va chạm với mặt đất, còn có không ít tiếng người đứng dậy. trong phòng không có một ai lên tiếng, nhưng rõ ràng là một mảnh hỗn loạn.

Bóng tối che dấu những việc làm gian ác, và cả một hiện trường hỗn loạn.

Hàn Trầm chỉ trầm tĩnh suy nghĩ một giây

Buông cô ra, kéo tay cô đứng lên. Cẩm Hi mềm nhũn, không thể đứng, vịn vào bức tường bên cạnh mới giữ được thăng bằng. Trong bóng tối không thể nhìn thấy nhau, tay anh bóp nhẹ tay cô.

Cô không sao chứ?

Cẩm Hi nâng ngón cái lên, nhẹ nhàng áp vào ngón cái anh một cái.

Tôi không sao.

Anh lập tức dắt cô kề sát bức tường, không tiếng động mà đi thật nhanh

Rất nhanh đã đến cạnh cửa.

Hàn Trầm dùng sức kéo cô ra sau lưng, đặt cô giữa anh và bức tường. Sau đó, một tay lấy dao găm từ dưới giày, tay khác bật đèn.

"Tư tư" tiếng luồng điện mỏng manh "Loảng xoảng", cái gì đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Mà tất cả các tiếng động trong phòng, ngay khi nghe tiếng mở đèn, thì toàn bộ im bặt.

Đèn điện sáng lên.

Cẩm Hi nhìn một màn trước mắt, kinh ngạc đến ngây người. mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, trên mặt. Chỉ có Lý Minh Nguyệt nằm trên mặt đất bên cạnh cửa phòng, hai tay che cổ, trên cổ là một vết dao cắt dài, máu tươi phun ra như suối! thân thể cô ta nằm thẳng, mắt trừng trần nhà, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn.

"A a a ——" là Hà Tử vừa mới ngồi xuống, quay đầu thấy một màn này, như phát bệnh tâm thần mà kêu thảm thiết. Sắc mặt nháy mắt tái nhợt, lui về sau mấy bước, bắt lấy tay Trương Mộ Hàm đang đứng. Mà Trương Mộ Hàm, Phương Tự đứng cách Lý Minh Nguyệt gần nhất, máu tươi phun dính đầy trên người, sắc mặt khó xem lui về sau mấy bước.

Hàn Trầm và Cẩm Hi một bước dài vọt tới trước mặt Lý Minh Nguyệt. Hàn Trầm nắm quần áo bên cạnh, ngăn chặn cổ họng cô ta. Lại dùng lực ấn xuống, máu lập tức ướt đẫm quần áo trong tay anh, liên tục thấm ướt. Cẩm Hi nhìn Lý Minh Nguyệt vùng vẫy giãy dụa, lại cảm thấy thương tâm, đau lòng. Cô vừa muốn lấy một liến vải khác chắn lên, thì tay bị người khác cẩm lấy.

Là Lý Minh Nguyệt.

Hai mắt cô ta vô thần nhìn cô, tay nắm cũng không có lực, nhẹ nhàng kéo Bạch Cẩm Hi về phía mình

Cẩm Hi liền ứa nước mắt, cúi đầu tới gần. Nghe cô ta dùng âm thanh bé tí, rời rạc mà nói mấy chữ.

Cẩm Hi toàn thân hơi hơi cứng đờ, khẽ gật đầu.

Cổ Lý Minh Nguyệt vẫn còn chảy máu, tay lại chẫm rãi buông.

Sau đó hai mắt nhắm lại.

Tay chân Hàn Trầm và Cẩm Hi dính đầy máu, một lát sau, rốt cục vẫn buông Lý Minh Nguyệt ra.

Cẩm Hi nâng mắt nhìn lại, cách xác Lý Minh Nguyệt không xa có một con dao găm nằm trên mặt đất, hơn 1 mét nữa dưới chân tường là một thanh gỗ to.

Những người còn sống khác, 6 người, tất cả đều đứng xung quanh họ.

Dướ ánh đèn, khuôn mặt trắng nõn dính máu của Hàn Trầm toát ra từng trận hàn ý bức người. Anh chẫm rãi nhìn quanh một vòng, kéo Cẩm Hi đứng lên. Mắt Cẩm Hi cũng lạnh lẽo. Cô lại gần tai anh, thấp  giọng lập lại di ngôn vừa rồi của Lý Minh Nguyệt:

"Không chỉ có một người."

Lý Minh Nguyệt dùng sức lực cuối cùng nói với Cẩm Hi, giết cô , không chỉ có một người. trong bóng đen, có người giữ tay chân cô ta, che miệng, kéo đi mấy met. Cuối cùng, một dao cắt yết hầu?

Trên mặt Hàn Trầm không có nửa điểm biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu.

Lúc hai người thì thầm, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chăm chú bọn họ.

"Giết được vui lắm sao?" Hàn Trầm nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lướt qua mặt mỗi người, "Một đám ngu xuẩn."

khóe miệng Cẩm Hi nhếch lên, lộ ra tia cười châm chọc

Kha Phàm không còn ở bên cạnh chỗ của hắn mà đứng ở một góc cách xa đó hơn; Sắc mặt âm trầm, cũng không nhìn Hàn Trầm; Phương Tự và Trương Mộ Hàm đứng cạnh thi thể Lý Minh Nguyệt, cũng không nói ra tiếng; Hà Tử ôm tay Trương Mộ Hàm, nhìn mọi người, thần sắc sợ hãi mà nghi ngờ.

Du Xuyên, Tôn giáo sư trầm mặc đứng phía sau bọn họ.

Vẫn là Kha Phàm mở miệng trước, trên mặt hắn không nhìn ra biểu cảm gì, giọng nói lại khàn: "Hàn Trầm, mày có ý gì? Nói chúng tao giết người sao?”

Trương Mộ Hàm ngay lập tức tiếp nối: "Đúng vậy a, mày nói vớ nói vẩn cái gì? Cô.. Cô ta chắc chắn là bị cái biến thái sát thủ kia vào giết”

Những người khác đều không nói.

"Phải không?" ánh mắt Hàn Trầm dừng lại ở con dao găm trên mặt đất, giọng nói khinh mạn, "Không sao, sáng ngày mai cảnh sát đến, nghiệm dấu vân tay, liền biết hung thủ ——" anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Là người nào ."

Trong phòng càng tĩnh mịch

Rốt cục, có người động đậy.

Kha Phàm và Phương Tự liếc nhau, trao đổi ánh mắt. Sau đó, Phương Tự dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, xoay người, nhặt lên dao găm. Mà Kha Phàm, kéo gậy gỗ ở góc tường, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hàn Trầm và Cẩm Hi.

"Tiểu Du, việc này cùng cậu không quan hệ, đừng nhúng tay vào.” Kha Phàm mở miệng, "Tôn giáo sư, không muốn chết thì ngậm miệng."

Tiểu Du và Tôn giáo sư đều không nói gì, cũng không động đậy.

Hà Tử lại càng run, nắm chặt tay Trương Mộ Hàm, không dám lên tiếng.

Hàn Trầm đứng yên. Mà Cẩm Hi lẳng lặng nhìn hai người bọn họ.

Mấy giờ trước, bọn họ còn là đồng đội cùng tiến cùng lui, cùng sống cùng chết, chờ đợi ngày mai để được cứu.

Nhưng bây giờ, T còn chưa ra tay bọn họ đã xuống tay trước, tự giết hại đồng bọn của mình.

Cái gì đã che mắt bọn họ, làm bọn họ hoàn toàn thay đổi, trở nên đáng sợ như vậy?

Là dục vọng? Là sợ hãi? Là muốn che giấu tất cả những bí mật xấu xa? Sợ trời sáng, cảnh sát đến tội ác của mình sẽ bị vạch trần?

Đây mới là mục đich của T?

Đột nhiên, Cẩm Hi cảm giác đầu rất đau.

Cô  ôm đầu, lảo đảo lui về sau một bước

Vài hình ảnh rất mơ hồ hiện lên trong đầu.

Tảng đá lớn đẫm máu, thi thể phân thành từng mảnh nhỏ, tay đầy máu đỏ… Giống như huyết thi (thi thể đầy máu của Lý Minh Nguyệt) trước mắt, nhưng hình ảnh trong đầu càng khinh khủng hơn.

Nàng xoa xoa đầu. Chính mình khi nào nhìn thấy cảnh tượng này?

Nhưng hình ảnh đó hiện ra trong giây lát rồi lập tức biến mất, trước mắt trở nên rõ ràng hơn. Nhưng vẫn có chút mơ hồ, trán cũng nóng hơn.

Nàng lấy lại bình tĩnh, đè xuống nghi ngờ trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại.

"Trương Mộ Hàm, cậu còn đứng đó làm cái gì?" Phương Tự bỗng nhiên quát "Tới đây nhanh lên."

Hà Tử ngẩng đầu nhìn bạn trai, Trương Mộ Hàm mặt vừa xanh vừa trắng, chần chờ một chút, xoay người từ trong giày rút dao găm ra.

Hà Tử lập tức buông tay hắn ra, lùi lại mấy bước, chạm vào tường mới ngừng lại "Sao có thể? anh, anh vì cái gì? Bọn họ làm vì che dấu việc không bằng cầm thú trước kia, anh cũng không làm, sao lại giúp bọn họ?”

"Câm miệng!" Trương Mộ Hàm rống lên, lấy dao găm, đi qua cùng hai người kia đứng chung một chỗ, "Nếu như không giúp bọn họ, anh cũng phải chết”

Kha Phàm và Phương Tự đều không nói.

Cả phòng lâm vào không khí đáng sợ

Nhìn ba người bọn họ, Hàn Trầm và Cẩm Hi lại rất bình tĩnh, trao đổi ánh mắt. với thân thủ hai người bọn họ, cho dù hiện tại bị thương, đối phó với bọn họ vẫn dư dả.

Huồng hồ, T khẳng định sẽ không giúp ba người này.

Vừa muốn ra tay, lại nghe Hà Tử phía sau dùng ngữ khí, lời lẽ châm chọc cùng tuyệt vọng sợ hãi, run rẩy nói “Anh cũng phải chết? anh cũng chỉ nghĩ cho mình anh? Cho nên để giữ mạng của mình mà cùng bọn họ giết người? Nhan Nhĩ chết, bọn họ sợ ngày mai cảnh sát đến điều tra, cũng sẽ tra luôn việc năm trước đúng không? Ta cũng biết chuyện đó, cho nên người kế tiếp phải chết là tôi, đúng không?”

Trương Mộ Hàm mặt mày đỏ bừng, há miệng thở dốc, lại không nói thành lời.

"Điên rồi! Các ngươi đều điên hết rồi! tất cả đều không phải là người!" Hà Tử như điên khùng mà hét lên, rút dao găm trong ủng, xoay người kéo cửa chạy như điên vào trong đêm tối.

Tất cả mọi người thấy cô chạy mất, đều ngẩn ra. Lúc này Du Xuyên đứng cạnh cửa không nói tiếng nào cũng chạy ra, thoắt cái đã không còn nhìn thấy cậu ta.

Hai người bọn họ vừa chạy, Tôn giáo sư cung cất bước chạy .

Bước chân ba người ngày càng xa dần.

Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn Kha Phàm, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi.

Hàn Trầm liếc mắt ra hiệu cho Cẩm Hi.

Cẩm Hi hiểu ý, chậm rãi bước về phía cửa.

Trong ngọn núi bị cô lập này, ba người trước mặt dù có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Nhưng, việc khẩn cấp lúc này là không thể để cho T cùng hai người kia cũng một chỗ.

Một trận gió quét tới, Hàn Trầm đột nhiên ra quyền, làm ba người kia vô ý mà cùng lui về sau một bước. Cẩm Hi và Hàn Trầm lập tức xoay người, chạy ra ngoài

Sắc mặt Kha Phàm chỉ có thể dùng từ “vặn vẹo”để hình dung, hắn hung hăn trừng mắt nhìn Phương Tự và Trương Mộ Hàm “đuổi theo!” ba người cầm dao, đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro