Chương 42-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42 Hồng nhan tri kỷ ( tam )

Tiếng vang ngày càng lớn và dày đặc. có thể nhận ra, trên đỉnh núi là một trận trực thăng. Hàng loạt đèn pha từ máy bay chiếu vào trong núi.

"Anh nói đúng” T nói “Thân thủ đã lợi hại hơn 5 năm trước nhiều”

Hàn Trầm vừa muốn nói, khóe mắt nhìn thấy Cẩm Hi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng lung lay sắp ngã. Trong lòng anh căng thẳng, một tay giữ súng, tay kia vươn qua kéo cô vào lồng ngực.

Có lẽ là vừa rồi cùng T đánh nhau, làm động tới vết thương, Cẩm Hi vừa nói xong thì cảm thấy ngực và bụng co thắt, đau đớn kịch liệt. Cảm nhận được tay Hàn Trầm đang ôm eo cô, cô dựa vào ngực anh, ngửi mùi hương của anh, ý thức bắt đầu mê man. Cô dùng sức cắn môi, làm bản thân tỉnh táo lại

"Xuất huyết nội." T lại nói , "Cô ấy thay anh chắn một gậy của Kha Phàm."

Hàn Trầm không nói gì.

Cẩm Hi cảm thấy tay anh siết eo cô chặt hơn, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Một mảnh tối đen, nó làm tim cô run lên, cười cười nhẹ nói “Tôi không sao”

Hơi thở anh phun lên mặt cô, không nói. Hai người ngẩng đầu nhìn T.

Lúc này, ba máy bay trực thăng đang bay trên đỉnh núi, mấy ánh đèn pha chiếu vào đỉnh núi bằng phẳng. Gió làm bụi bay mù mịt, cây cối lung lay. Từ trên trực thăng có mấy chiếc thang dây được thả xuống, cảnh sát võ trang nhanh chóng leo xuống. Những chiếc máy bay cũng khó khăn để có thể xác định được vị trí của Hàn Trầm.

"Bỏ vũ khí xuống! ngay lập tức bỏ vũ khí xuống!" tiếng của Tần Văn Lang từ loa truyền tới, "Nếu không lập tức nổ súng!"

"bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó, tôi là người bắt đầu” T nhind bọn họ, đèn chiếu lên thân thể hăn, chói mắt mà thảm đạm. hắn bống nhiên lộ ra nụ cười bình tĩnh “Ta là một trong những sát thủ liên hoàn của vụ án năm năm trước, thực xin lỗi”

Cẩm Hi cùng Hàn Trầm đồng thời ngẩn ra.

Đột nhiên thấy T cực nhanh giơ súng lên, nhắm ngay ngực trái của mình. Tay Hàn Trầm đang giữ eo cô đột nhiên buông, chạy về phía T.

Không kịp!

"Phanh!"

Lồng ngực T nháy mắt tuôn ra vết máu, viên đạn đã bắn xuyên tim. Hàn Trầm chỉ bắt được cổ áo của hắn, súng trong tay hắn đã rơi trên mặt đất.

Cẩm Hi mất đi nơi chống đỡ, ngay lập tức cũng té lăn trên mặt đất, trước mắt biến thành một mảnh đen. Nhưng cô vẫn lờ mờ thấy sắc mặt xanh xao của Hàn Trầm, anh nắm cổ áo của T, nghiêm nghị gào lên “Cô ấy ở đâu? Vị hôn thê của tao ở đâu?”

Cô ấy ở đâu?

"Ta không thể nói." T chỉ nói ra bốn chữ, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mà Cẩm Hi nhìn Hàn Trầm nháy mắt thân thể cứng đờ, chỉ cảm giác một cổ đau đớn kinh khủng ập vào lồng ngực. ức chế khó chịu. Trước mắt cô càng mơ hồ hơn, nhưng biểu tình lúc nãy của Hàn Trầm, cố chấp đến cực điểm, lại vẫn xoay vòng trong tâm trí cô.

Nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt, mang theo bi thương không rõ lý do. Cô chật vật từ mặt đất đứng lên, nhưng lại một lần nữa ngã xuống.

Bốn phương tám hướng vang lên rất nhiều tiếng bước chân, có rất nhiều người chạy về phía bọn họ. Cẩm Hi lần nữa đứng lên, miễn cưỡng mới đứng vững được, "Oa" liền nôn ra một ngụm máu lớn.

Chu Tiểu Triện từ trong đám người chạy tới, mắt tối đen, thấy Bạch Cẩm Hi lưng đưa về phía Hàn Trầm đi về phía trước, bộ dáng có chút hốt hoảng, trước ngực là một vùng máu. Chu Tiểu Triện bị dọa cho hồn phi phách tán: "Tiểu Bạch!" ba bước thành hai bước chạy nhanh tới ôm lấy cô.

"Tiểu Triện..." nước mắt Cẩm Hi lại rơi xuống, duỗi tay ôm chặt cậu ta.

Lúc này đột nhiên cảm giác hai cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cô, như muốn kéo cô trở về vòng tay quen thuốc. Cẩm Hi đẩy ra “Đừng đụng vào tôi” đầu óc hỗn loạn, nháy mắt một loạt hình ảnh lướt qua trong đầu cô- anh ngồi sau bức bình phong, mùi khói bao quanh, kỳ ảo. Trong bóng tối, anh nhìn cô, rất gần, tay cầm dao ép lên cổ cô. Anh đứng dưới ánh đèn, bên bờ sông, hút thuốc, nhìn cô cười. Anh ôm cô đặt lên cây, nói với cô dù có chuyện gì cũng không được xuống. Còn có, anh đứng cạnh cô thấp giọng nói: Đây mới là hồng nhan tri kỷ của Hàn Trầm…

Nỗi bi thương  nháy mắt nuốt chửng ý chỉ của cô. Khóe môi cô lộ ra tia cười trào phúng rồi trước mắt tối om, ngã vào ngực Chu Tiểu Triện.

——

Một đêm này, ý thức của Cẩm Hi vẫn mơ mơ hồ hồ.

Trong Mơ hồ, cô nghe thấy tiếng cánh quạt quay, tiếng người bên cạnh đi tới đi lui. Cô bị người náo đó đặt lên nơi bằng phẳng, trong tai là tiếng gió và xóc nảy.

Ngực và bụng đau đớn không chịu được, cô không  muốn ngủ. Nhưng lại không thể mở mắt được.

"Đau..." cô nhẹ giọng nói, "Tiểu Triện, tôi đau quá."

Trong Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người cầm tay cô, sau đó có vật gì đó mềm mại ấm áp kề sát mu bàn tay cô.

Cũng cảm thấy có người vẫn luôn nhìn mình chăm chú.

"Tiểu Triện..." cô nói trong vô thức “Cậu nói xem… sao tôi lại xui như vậy chứ… ba mẹ mất, chỉ còn lại một mình tôi… không có tới một người họ hàng thân thích…”

Người này vẫn không nhúc nhích nghe cô nói.

“Tôi thích người bạn trai kia như vậy…” nước mắt cô rớt xuống “Anh ấy lại bỏ tôi kết hôn với người khác… bây giờ tôi thích anh ấy, anh ấy lại có vị hôn thê.. anh ta có… vị hôn thê…”

"Tiểu Triện, tôi muốn về Giang Thành… tôi muốn trở về Giang Thành, tôi không muốn gặp lại hắn… không muốn…”

“Sao tôi lại xui như vậy… tôi không muốn..”

“Không thích anh ta… không muốn thích anh ta…”

"Không thích tôi?” giọng nói trầm thấp. Mang theo sát ý cũng mang theo quyến luyến và ôn nhu.

Cảm giác ấm áp ở mu bàn tay đột ngột biến mất.

Một giây sau lại áp lên miệng cô.

Vị thuốc lá quen thuộc, nó làm cô không thở được. anh hôn rất gấp, dùng rất nhiều lực. Đầu lưỡi không chút lưu tình mà cạy mở đôi môi lạnh buốt của cô, như muốn truy đuổi lưỡi cô, cánh mút, quấn quanh không cho cô chút không gian để hít thở.

Trong miệng cô còn có  vị máu tanh, quyện cùng hơi thở của anh tạo ra mùi vị ngọt ngào mà cay đắng. Nước mắt cô rơi xuống, sau đó anh hôn càng hung hăng hơn, cơ hồ ngậm chặt môi miệng cô, càng hôn càng sâu.

Cảm xúc vốn được kiềm chế giờ như muốn nổ tung ra. Cô hoảng hốt mở mắt, thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng càng ủy khuất, vươn tay muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn, toàn thân không thể dùng lực.

...

"Làm cái gì vậy?" cô nghe có người ở bên cạnh hô, "Đồng chí cảnh sát à, anh không thể hôn vào lúc này được, cô ấy đang bị thương đó!”

Sau đó cảm thấy thân thể động, hai tay Hàn Trầm đang ôm cô bỗng buông ra, nhưng nháy mắt lại ôm lại.

“Kéo cũng không ra” có người nói.

...

Hàn Trầm, Hàn Trầm.

Vì sao cái tên này lại quen thuộc như khắc cốt ghi tâm?

Vì sao không thể cự tuyệt nụ hôn của anh?

Cũng giống như không thể cự tuyệt khát vọng truy tìm những ký ức đã mất

--------------

part sau là phiên ngoại của T, rất dài, khi nào edit xong mình up luôn thành 1 part.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro