Phiên ngoại T

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất hay, mình đọc 2 lần bản convert mà lúc edit còn xúc động muốn chết!!

……………….

Phiên ngoại T: Ta không quay đầu ( nhất )

Lần đầu tiên Tạ Lục tiếp xúc với súng là mùa hè năm 10 tuổi.

Nghỉ hè, ba cả ngày lo việc quán, mẹ thì cả ngày chẳng thấy mặt, như mọi năm cậu được đưa về nhà quê nội, đến khi khai giảng thì có người rước về.

Nhưng khoảng thời gian ở quê là lúc vui nhất của cậu. ở quê có tôm tép, có trứng chim còn có ông nội từ sáng đến tối chơi với tôi. Ở quê tuy nghèo nhưng mỗi bữa cậu đều ăn no nê; Buổi tối hai ông cháu nằm trên giường trúc, Tạ Lục kể cho ông nội  nghe những câu chuyện lịch sử về những người anh hùng mà cậu đọc được trong sách vở, ông nội sẽ vui vẻ mà khen cậu có trí nhớ thật tốt, rất thông minh và có chí khí.

Chỉ trừ những lời ra tiếng vào ở dưới quê làm cậu không vui.

"Tạ Lục, Tạ Lục. Ba họ Tạ, mẹ họ Lục. Đáng tiếc, cha không có bản lãnh kiếm tiền, làm mẹ mỗi ngày đều ra ngoài  trộm người”

“Cứ được nghỉ là bị ném về quê”

...

Một buổi sáng, nắng ấm, ông nội kêu "Lục lục, hôm nay ông nội dẫn cháu đi săn thú”

Tạ Lục bình thường là một đứa trẻ ít nói, vừa nghe thấy lời này của ông, cậu ngay lập tức đứng lên “Là dùng súng thật sao ông?”

Nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, ông nội cười "Tiểu tử ngốc, súng thật đâu mà ra, súng hơi này cũng không khác mấy đâu”

Thế cũng đủ là Tạ Lục vui vẻ. Trước kia thấy ông nội đeo súng sau lưng đi săn, nhưng tuổi còn nhỏ nên ông không dẫn cậu đi. Hôm nay rốt cục cũng có thể thử nghiệm.

Kết quả lần đi săn này lại làm cho ông nội ngạc nhiên.

Trên núi có rất nhiều chim rừng.

Trừ lần đầu không có kiến thức cơ bản nên thất bại. Sau đó ông nội chỉ cho cậu một chút, Tạ Lục có thể bắn như một thợ săn lão luyện…

10 phát súng có thể trúng ít nhất 8 phát.

"Lục Lục nhà ta đúng là tay súng thần nha!” Ông nội rất vui vẻ, ông vốn là một thợ săn xuất sắc, cũng mặc kệ tuổi Tạ Lục còn nhỏ và là lần đầu bắn súng ông vẫn đem bí quyết và kinh nghiệm nói cho cậu.

Tạ Lục rất yên tĩnh lắng nghe.

Đến lúc xuống núi, cậu có thể bắn trúng đầu chim rừng.

Tối muộn, hai ông cháu như thường ngày, nằm trên giường trúc, ông nội rất nghiêm túc và vui vẻ mà nói với cậu "Lục lục, lần này ông nội đưa cháu trở về, sẽ nói với cha mẹ cháu cho cháu đi tập bắn. Lão Triệu ở đầu thôn đó, cũng có đứa cháu tập bắn ở trường thể thao, sau này học tốt có thể làm bộ đội, cảnh sát, tham gia olympic, cả đời sẽ không cần lo lắng nữa”

Tạ Lục lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: "Ông nội, thật sao? Ông sẽ nói với ba mẹ cháu sao?”

"Đương nhiên là thật , ông nội cam đoan với cháu."

Đêm đó, Tạ Lục mất ngủ .trong đầu toàn hình ảnh cậu cầm súng, đứng trên đài nhận huy chương vàng olympic.

Một thiếu niên 10 tuổi, kỳ thật còn không rõ mục tiêu của đời mình là gì. Nhưng khi đã có ước mơ, trong thời gian ngắn có thể thiêu đốt tất cả nhiệt huyết và khát vọng của cậu ta…

Cứ ngỡ ước muốn đó dễ dàng thực hiện được nhưng lại bị bàn tay vô hình đánh nát.

Cam đoan của ông nội thất bại.

Lúc ông đưa Tạ Lục về thành phố, ba cậu đang ở tiệm cơm lác đác vài người ra vào, ông ấy đang tính sổ sách. Ông nội để Tạ Lục  ngồi một bên, ông cùng cha Tạ Lục  nói chuyện.

Kết quả không lâu sau nghe thấy tiếng ba quát ông nội “Con làm gì có tiền cho nó đi học trường năng khiếu? Có thể học chữ là tốt lắm rồi! Con còn chờ nó tốt nghiệp trung học thì cho nó tiếp quản quán này!”

“Nhưng Lục Lục có thiên phú…”

“Ba đừng quản chuyện này nữa, nó là con trai con…”

"Con cũng biết nó là con trai của con sao, đây là chuyện cả đời của nó đó”

"Ba, chuyện này tuyệt đối không thể, ba đi về nhanh đi, muộn xe”

...

Tạ Lục  nhớ mãi ngày này, từ cửa sổ lầu hai của tiệm cơm, nhìn dáng ông nội dưới bóng chiều tà, càng đi càng xa. Lưng ông như nặng trĩu, lúc tới thì một tay dắt Tạ Lục  một tay cầm 1 con gà và rất nhiều đồ ăn. Còn bây giờ, hai tay trống không, dáng đi lầm lũi, Tạ Lục cảm thấy ông già đi rất nhiều.

Ông nội đến trạm xe buýt, xe chưa tới. Ông chờ chừng 1 giờ, Tạ Lục cũng nhìn ông 1 giờ.

Người chờ xe càng lúc càng nhiều, xe cuối cùng cũng tới. Tạ Lục nhìn ông bước lên xe, sau khi bị một đám người chen lấn xô đẩy ông mới lên được. Trên xe nhét đầy khách, Tạ Lục cũng không thể nhìn thấy ông đâu nữa.

Nghỉ hè và nghỉ đông mấy năm sau đó, Tạ Lục vẫn về quê với ông. Nhưng hai ông cháu không ai nhắc đến chuyện bắn súng nữa. Chỉ có một lần, lúc Tạ Lục đang nhóm bếp nấu cơm thì thấy cây súng cũ mà ông yêu quý chị chặt làm hai ném cùng chỗ đống củi.

Tạ Lục nhìn “thi thể” cây súng rất lâu, cuối cùng ném nó vào bếp, đốt cháy.

Tạ Lục  cũng không ngừng lại nhiệt tiền đối với súng.

Ông nội bán trứng gà cho cậu tiền tiêu vặt, một phân tiền cậu cũng không sài; Tiền ăn trưa ba cho ít đến thảm thương cậu cũng không dùng, đói thì uống nước.

Đến khi đủ 40 khối, liền đi chợ mua một cây súng đồ chơi. Bắn ra đạn nhựa. Tạ Lục vốn có thiên phú về súng, nên có thể dùng cây súng giả đó luyện tập, ngắm vô cùng chuẩn.

Sau đó cậu đều ở trên lầu hai, bắn thịt treo phơi khô, cây ớt, cọng cỏ của hàng xóm. Cuối tuần thì cầm súng nhựa lên núi, đạn nhựa không bắn được động vật thì bắn lá cây, con kiến, bọ rùa đốm.

Có một lần, cậu cầm “bản thiết kế” súng của mình ra cửa hàn ren, muốn làm một cây súng giống vậy. Nhưng người thợ xua tay cự tuyệt “cậu nhóc này, gan to thật. Ai dám làm súng cho cháu? Cái này trộm ở đâu? Đi đi!”

Lần thứ hai, Tạ Lục rút kinh nghiệm. Cậu lấy lính kiện của súng bỏ vào mấy thứ thông thường, rồi đến tiệm rèn làm. Tiền này cậu tích lũy gần một năm. Mấy tháng sau rốt cục cậu cũng có cây súng đầu tiên của mình. Đạn chì, bắn không chết người nhưng đủ làm người ta bị thương, bắn chim thú thì càng không có vấn đề. Lần đầu tiên cậu nổ súng là bắn chim trĩ trên núi, cảm giác xúc động vui sướng kiềm chế bao lâu nay cũng được phóng thích.

Này là bí mật của cậu, cậu không nói với ai, cả ông nội cũng không biết. Chỉ là cậu về nhà ngày càng trễ, thường xuyên trốn học, hai ngày cuối tuần đều ở trên núi- dù sao cũng không có người quan tâm. Những thứ cậu săn bắn được thì bán cho nhà hàng trong nội thành, đổi lấy tiền để chi tiêu hằng ngày.

Một thiếu niên 15, 16 tuổi lại sống như một người thợ săn, dần dần xung quanh ngọn núi đó cậu cũng có chút danh tiếng, vì những con mồi cậu bắn, đều bắn trúng mắt.

Đây chính là điều mà một tay súng thần mới làm được.

Tạ Lục cũng có một loại cảm giác.

Mỗi khi cậu từ trong núi đi ra, quay lại thành phố, về nhà, đến trường. Cảm thấy xa lạ. nhưng cậu cũng rõ, bản thân mình không thể dựa vào việc săn bắn mà sống cả đời, quán nhỏ mà ba cậu hao tốn nửa đời người còn trông cậy cậu tiếp quản.

Con đường phía trước, cậu không biết đi như thế nào.

Năm 14 tuổi, ông nội mất, vì bệnh. Vì sợ cậu thương tâm, cho đến khi bệnh tình nguy kịch, nằm bất động trên giường, ông mới cho người báo cho cha con cậu.

Hai cha con đi suốt đêm để về quê, nhìn ông nội trên giường bệnh mà khóc. Ông nội cười, nắm tay Tạ Lục nói “Cháu ngoan, phải sống thật tốt, ông nội trên trời sẽ luôn dõi theo cháu”

Tạ Lục khóc đến không nói ra lời.

Ông nội gọi ba cậu đến, chỉ ngăn tủ bên cạnh “ở đó có gần 1 vạn, con đồng ý với ba, cho Tạ Lục đi học bắn súng, nếu không ba chết không nhắm mắt.

Ba đi qua, cầm tiền tới, đếm đếm chảy nước mắt mà gật đầu “Vâng ạ”

Theo nguyện vọng của ông nội, thi thể của ông hỏa táng ba ngày sau đó.

Người ở quê đều tôn trọng thổ táng, tạ lão gia nhiều năm trước là ngoại lệ duy nhất. Không cần người khác nói cậu cũng biết ông nổi muốn hỏa táng là tiết kiệm tiền cho cậu đi học bắn súng ở trường năng khiếu.

Nửa tháng sau, Tạ Lục tốt nghiệp sơ , trường thể thao ở tỉnh cũng chiêu sinh, cậu là một trong ba người được nhận cho bộ môn bắn súng.

Tạ Lục muốn nói chuyện ghi danh, nhưng lúc này ba đang lo cho tiệm ăn đến sứt đầu mẻ trán, mỗi lần cậu mở miệng định nói thì ba đã khoát tay nói “Chờ ba rảnh rồi nói”

Tạ Lục sợ trễ nên tự mình đi báo danh, kiểm tra sức khỏe, thi viết… cho đến cuộc thi bắn cuối cùng.

Trường thể thao này đứng đầu tỉnh, cho nên cuộc thi bắn này rất đông người xem. Tạ Lục ngồi ở vị trí của thí sinh, bên cạnh không phải là học sinh tiêu biểu của trường thể thao ở thành phố thì cũng là quán quân của cuộc thi bắn thiếu niên toàn quốc. Chỉ có mình cậu, khi thầy giáo kêu tên, biểu tình có chút nghi ngờ “Tạ Lục? Không có bất kỳ kinh nghiệm và thành tích gì?”

"Không có." Cậu đáp, đây là lần đầu tiên trong đời, lòng bàn tay toát mồ hôi, cảm giác cũng luống cuống.

Tạ Lục tham gia ngắn ngủn mấy chục phút, thi hút rất nhiều huấn luận viên khoa bắn sung của trường thể thao đến xem. Thậm chí, hiệu trường cũng nghe tin mà tới, nhìn thanh niên tướng mạo tuấn tú, kỹ thuật bắn súng cũng lạ.

"Bia di động, 30 mét! Thi sinh bắt đầu bắn tự do”

"10 điểm, 10 điểm, 10 điểm..."

"Lui về phía sau 30 mét!"

"10 điểm, 9. 97 điểm, 10 điểm,..."

"Đổi bia di động!"

"10 điểm, 10 điểm, 10 điểm,..."

Cuộc thi kết thúc, Tạ Lục bỏ súng xuống xoay người, lúc giám khảo công bố thành tích, toàn trường bắn yên tĩnh không tiếng động, hiệu trưởng tay gõ nhịp “Gửi thư trúng tuyển cho cậu bé, tâm lý này, kỹ thuật này,… tên tiểu tử này tôi nhất định phải có”

Tạ Lục mang kết quả của cuộc thi về nhà. Trên đường cậu đã tính, như số tiền mà giáo viên báo thì với số tiền của nội để lại, vừa đủ cho cậu đóng hai năm học phí và sinh hoạt phí; Còn một năm học phí và các chi phí khác cậu có thể tự nghĩ cách.

Tạ Lục  15 tuổi, lần đầu cảm thấy mình đã rất gần với ước mơ.

Cũng là ước mơ của ông nội.

Nhưng cũng vào ngày này, cậu cảm nhận được nỗi đau mà giấc mơ bị phá nát.

Cậu đưa giấy báo trúng tuyển cho ba, ba trầm mặc thật lâu.

Tạ Lục nói “Tiền ông nội cho con học bắn, con nhất định phải lấy”

Ba cậu như phát điên.

Ông xé giấy báo trúng tuyển, Tạ Lục kinh hãi lập tức bổ nhào qua nhưng chỉ giành lại được những mảnh vụn. sau đó ba cậu vô cùng tức giận, mang biểu tình quẫn bách mà nhìn cậu. Ông ấy đập bàn một cái vô tình nói “Tao đã nới, mày tốt nghiệp xong thì tới quán giúp tao. Lúc ông nội mày chết mơ mơ hồ hồ làm gì biết được cái gì nữa. Mày có biết nuôi một đứa trẻ học trường năng khiếu tốn bao nhiêu tiền không? Tiền của ông nội mày để lại tao đã trả tiền thuê nhà, tao nuôi mày cũng không cần tiền hay sao? Học bắn? Mày có thế tin tức nói không, quán quân Olympic không phải đều không có cơm ăn đó sao, còn phải làm việc trong nhà tắm công cộng? Mày cũng đừng mơ mộng nữa!”

Tạ Lục không hiểu, tại sao ba mình lại tức giận? ông hận con trai mình sao?

Không, bình thường ông ấy đã vậy, đối với bất kỳ ai cũng nóng giận-từ ngày Tạ Lục hiểu chuyện đã biết.

Tạ Lục nhặt những mảnh giấy vụn trên mặt đất lên, đứng lên “ông không cho tôi tiền, tôi tự mình đi làm công kiếm tiền đi học trường thể thao. Từ nay về sau, tôi và ông cũng không có quan hệ gì nữa”

" Trường thể thao cmn" ông ta một cước đá vào người cậu, làm cậu té xuống đất “Ta không cho phép! Còn dám đoạn tuyệt quan hệ với tao? Hộ khẩu của mày trong tay tao, mày muốn học gì là do tao định đoạt. tao không cho mày đi học, trường nào dám nhận mày? Bọn họ dám không? Còn chưa qua ai nói nhà trường bức học sinh đi học!”

Tạ Lục trầm mặc rất lâu, từ trên mặt đất đứng lên, lên lầu . Ba cậu cho rằng cậu đã sợ, cũng không quản cậu, tiếp tục ngồi xuống tính sổ sách.

Một lát sau, Tạ Lục lưng đeo ba lô, đầu đội mũ lưỡi trai đi xuống.

Ba cậu cũng không nhìn cậu.

Ba cậu không biết rằng, lần rời đi này, con trai sẽ không trở về nữa.

-----

 Tạ Lục sống trong núi 3 tháng.

Dưới ánh nắng giữa trưa, cậu ngồi cánh dòng suối, đang làm sạch con chim trĩ mới bắt được, bên cạnh còn có 2 miếng măng- đây là bữa tối của cậu hôm nay.

Một người đàn ông đi từ trong rừng đi ra, phía sau còn có hai người đàn ông cao to khác.

Chỉ là, thần sắc khác nhau, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần thẫm màu, rất trẻ. Trên mặt có nét cười, nhìn qua như một công tử nhà giàu đi du lịch.

Hắn ngồi xổm bên cạnh Tạ Lục, dùng ngón tay thon dài trắng trẻo gẩy gẩy con chim trĩ đã chết, hỏi “Cậu chính là Tạ Lục? là Tạ Lục có tài năng hiếm có nổi bật ở cuộc thi tuyển vào trường thể thao, sau đó đột nhiên biến mất, bây giờ sống trong núi?”

Hắn nhìn súng sau lưng Tạ Lục “Cho tôi xem thương pháp (có thể hiểu là kỹ thuật bắn) của cậu”

Tạ Lục im lặng chốc lát, tay trái còn cầm con chim trĩ vàng, đột nhiên đừng súng phía sau lưng vung mạnh, nâng họng súng, ngón tay để ở cò súng. Một loạt động tác liền mạch, nhanh chóng, khóe mắt nhìn năm nhân đang ngồi, một chút cũng không hoảng, hai người đàn ông đứng sau anh ta thì biến sắc, nhanh chóng lấy súng bên hông ra nhắm vào Tạ Lục .

Tạ Lục chưa từng nhìn thấy loại súng này, thân súng đen mà sáng.

Là súng thật

Tạ Lục không để ý hai cây súng đang chĩa vào mình, ngửa đầu nhìn trời, nhấp tay, bóp cò.

Từ trên đầu, một con chim bói cá rớt xuống. Vừa hay rớt giữa người đàn ông kia và Tạ Lục

Tạ Lục đeo lại súng vào lưng, tiếp tục xử lý con chim trĩ vàng. Hài người vệ sĩ kia cũng chậm rãi đem súng thu lại.

“Tạ Lục, đi theo tôi đi”

Tạ Lục ngẩng đầu “Anh là ai? Vì sao phải theo anh?”

Người đàn ông kia cười, giơ tay về phía một trong hai người vệ sĩ, người vệ sĩ rút cây súng ở bên hông ra, đưa cho anh ta. Anh ra giơ tay, cây súng nặng trịch đặt trên ngực Tạ Lục

“Sau lưng cậu, căn bản không phải súng. Cuộc sống bây giờ của cậu cũng không phải là cái cậu phải trải qua” anh ta nói tiếp “Người có tài năng phải có cuộc sống của một người tài giỏi nên có. Tôi có thể cho cậu một cuộc sống như vậy”

Tạ Lục cũng đứng lên: "Sao tôi có thể tin anh?”

Người đàn ông kia im lặng chốc lát, chậm rãi cười “Bởi vì tôi có thể hiểu cậu, cậu cùng thế giới bình thường này không hợp.-loại nhiệt tình với ước mơ và muốn tìm kiếm con đường của mình. Bởi vì năng lực cũng bởi vì sức hút đầy thuyết phục đó.

Theo tôi đi, Tạ Lục. Bởi vì chỉ có ở chỗ tôi, cậu mới có thể tồn tài, được chấp nhận, và vĩnh viễn sẽ không bị người ta phụ bạc. Bây giờ cậu 15 tuổi, tôi hứa với cậu, trong 5 năm, tôi sẽ làm cho cậu trở thành xạ thủ vĩ đại nhất. đương nhiên, là xạ thủ chỉ thuộc về một mình tôi”

-------------------------------------------------------------

Phiên ngoạiT :  Ta không quay đầu ( nhị )

“Về sau kêu cậu là T”

“Có ý nghĩ gì?”

“Cậu muốn nó có ý nghĩa gì cũng được, nhưng cũng có thể chẳng có bất cứ một ý nghĩa gì. Chỉ đơn giản nó là cậu, T”

Tạ Lục- bây giờ phải gọi là T. Anh ta cảm thấy, cậu ta có suy nghĩ và tư tưởng thâm sâu hơn bất kỳ ai.

Cậu ta với hình ảnh tên tội phạm hung ác vô cùng bất đồng

Cho nên, nếu như nói cậu ta giết người, chắc sẽ không có ai tin

T theo anh ta 8 năm, từ năm 15 đến năm 23 tuổi.

Nhưng chỉ có ba năm đầu cậu ở bên cạnh anh ta.

Bởi vì cuối năm 3, có chuyện lớn xảy ra

Khoảng thời gian này, cũng là lần đầu tiên T gây án. Cậu là một sát thủ chuyên nghiệp, nên khi gây án cũng rất phong cách: Kế hoạch chu đáo chặt chẽ, thiện sát nhân tâm, tâm ngoan thủ lạt, không để lại bất kỳ dấu vết nào

8 người luân phiên làm nhiệm vụ, đều không để lại bất kỳ dấu vết nào, cảnh sát gọi họ là “Tội phạm hoàn mỹ”. Nhưng T hiểu rõ, những gì cậu học được chỉ là cọng lông miếng da.

Cậu cũng chưa từng hỏi vì sao phải giết những người này

Anh ta nói giết cậu liền đi giết

Trong một buổi tối nọ, có người khiêu khích nói “T tuy rằng thương pháp của cậu tốt, nhưng lại quá nhàm chán đi. Trốn ở xa, nhắm bắn, chết, xong, chẳng vui chút nào. Tôi thích ở cùng với con mồi, nói chuyện với cô ta, tăm cho cô ta, ngửi từng tấc thân thể của cô ta, nhìn trong mắt cô ta có thật nhiều thật nhiều sợ hãi, tôi chơi đùa cô ta một chút rồi giết chết cô ta. Tiểu tử cậu muốn thử một chút không?”

T không cần nghĩ đã trả lời “Không muốn”

Bên cạnh có người nhẹ cười, lúc này T thấy có người đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cậu.

T không nhìn ra ánh mắt của anh ta là thương tiếc, không chịu nổi, hay là thương hại.

T biết rõ, bàn tay dính máu này mỗi tối quấy nhiễu giấc ngủ của cậu, sẽ cùng cậu đến suốt đời

Không ai nghĩ tới, trong vòng một năm này, tổ chức của bọn họ lại bị phanh phui, thất bại thảm hại.

Mà T cũng bởi vì vụ án đầu tiên cậu nhận mà bị cảnh sát truy đuổi.

Nên nói, dù tội phạm có gây án hoàn mỹ thế nào cũng sẽ có lúc gặp được đối thủ.

Cũng tại lúc này, T lần đầu nhìn thấy hai người kia. Hai người đều là thần thám trẻ tuổi, nghe nói bọn họ yêu nhau.

Mà khi gặp lại, bọn họ gần như là hai cỗ thi thể chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

...

Sau đó, trong vụ án này, T bị cho là người đứng đầu tổ chức, đã giải tán tất cả, lui vào mai danh ẩn tích.

Tất cả mọi người trong tổ chức đó, chỉ cần là còn sống thì sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình.

“Xin lỗi, T” người kia nói “Hứa với cậu 5 năm, lại chỉ có thể cho cậu 3 năm”

Nhưng T chỉ cười “Cuộc đời của tôi, đều nghe anh”

Người kia gật gật đầu, không nhìn cậu nữa. Một mình nhìn ánh ta dương ngoài cửa sổ. T biết, vụ án này, tổn thất rất nhiều, không chỉ có Hàn Trầm và bạn gái của anh ta mà còn có người đàn ông trước mặt này.

Sau khi rời khỏi anh ta, T không có khả năng làm việc khác, chỉ có thể giết người.

Cậu bắt đầu thu nhận một vài ủy thác giết thuê, danh tiếng và tiền bạc ngày càng tăng. Chỉ là. Tuy đã rời khỏi người kia, nhưng T vẫn đem nửa số tiền mình kiếm được gủi cho anh ta. Cậu tin rằng, nếu là người khác, họ cũng sẽ làm như thế.

Người cần giết ngày càng nhiều, giá cả cũng càng lúc càng tăng cao. Trong giấc mơ, hai bàn tay lại càng đau đớn hơn. Có lúc, nửa đêm tỉnh dậy, tay nắm súng bên cạnh lại không biết đã bắn đi đâu.

Cậu cũng có trở về thăm cha, cửa hàng mặt tiền ngày xưa giờ đã không còn, chỉ có một ông chút hơn 40 tuổi, lại nhìn già như 60, cầm chổi quét rác trên đường. chỉ là, tính nóng giận như trước đây vẫn thế. Người đi đường đi qua ném một mẩu giấy lộn cũng sẽ bị ông ấy trừng mắt. Nhưng chỉ là trừng mắt cũng không dám cùng người ta nói này nọ.

T đi đến trước mặt ông ta.

Là một sát thủ, cậu am hiểu ngụy trang. Giờ đây, cậu đội một cái mũ lưỡi trai, kéo thật thấp, râu mép đầy cằm, màu da cũng thay đổi. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể đoán được cậu là một thanh niên thanh tú.

Nhưng mà ba cậu lại không nhận ra. Ông ấy chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi nói nhỏ “Nhường đường một chút, quét rác đây!”

T lui qua một bên

Cậu cúi đầu nhìn bộ dáng quét rác của ông ấy, giống như bóng lưng ông nội vậy.

T ném một cái túi nặng trịch bên chân ông ấy, bên trong có đủ tiền mặt để ông ấy có thể sống sung túc xả đời.

Ông ấy kinh ngạc ngẩng đầu “Này anh, túi của cậu…”

T xoay người rời đi. Vừa đi được một đoạn ngắn, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói, chậm rãi, kích động, khàn khàn “Cậu có phải… là Lục Lục nhà tôi không?’

T tăng tốc bước chân, không hề quay đầu lại nhìn.

Ba, cuộc sống của con, không còn là người mà ba có thể chấp nhận.

Từ lúc người không chấp nhận… hiểu con.

Năm cuối cùng, T mất ngủ nghiêm trọng. thường xuyên mở mắt cho đến khi trời sáng, sau đó mới ngủ được một hai giờ, nhưng tới thời gian nhất định sẽ tỉnh dậy, mỗi ngày đều như vậy.

Cậu xem sách, biết triệu chứng này gọi là ‘chứng u uất’

Nhưng tâm tình cậu rất bình tĩnh. Cậu nghĩ, giống như có người nói, -con người sống là để thiêu đốt chính mình. (có thể hiểu như: sống càng lâu thì tội ác gây ra càng nhiều). Mà cậu, giết quá nhiều người, đốt cháy quá nhanh, tro bụi tích lũy trong lòng ngày càng dày, dày đến mức không phủi đi được. Cậu đã không còn thuộc về thế giới này (?)

Nhiệm vụ cuối cùng, cậu thất thủ.

Là do tinh thần quá hoảng loạn hay có thể do bên cạnh mục tiêu có một đứa bé 5 tuổi, nên cậu ba lần kéo súng, nhưng cũng để xuống ba lần.

Cuối cùng, trong lúc rời khỏi tòa nhà cao tầng, cậu có chút thất thần thì bị camera quay được. Tuy đã ngụy trang, nhưng cũng đủ để cậu lọt vào vòng truy đuổi của cảnh sát. Cuối cùng, trúng hai phát súng, phải trốn vào rừng.

Rừng là nơi cậu rất quen thuộc. Cậu dùng dao đã tiệt trùng qua lửa để lấy viên đạn ra. Sau đó chạy vào trong núi sâu, chạy suốt 11 ngày.

Rốt cục cũng cắt đuôi được cảnh sát, tinh lực của cậu cũng cạn kiệt, chẳng biết từ khi nào cậu đã tiến vào biên giới tỉnh K, địa hình rừng núi hoang dã cưc kỳ nguy hiểm.

Đêm hôm sau, cậu sẩy chân rơi xuống vách núi, hôn mê bất tỉnh, cây súng mang theo bên mình cũng rơi vào dòng suối.

Sốt cao và chân đau nhức, cậu mơ thấy có vô số cánh tay từ dưới vách đá kéo cậu xuống.

Cậu nghĩ, cứ chết như vậy, cũng tốt.

Có người nói, con người chúng ta, dù có là người tạo ra cả thế giới, nhưng lúc chết đi cũng như một kẻ vô danh.

Lúc tỉnh dậy, cậu thấy một ngọn đèn.

Nhà gỗ là loại nhà phổ thông ở nông thôn, như nơi mà cậu ở khi còn bé, sơ sài nhưng sạch sẽ. Một ông lão, ngồi dưới ánh đèn, đưa lưng về phía cậu, đang may vá quần áo của cậu.

Nhìn cảnh này, T khóc

"Ông nội... Ông nội..." cậu kêu

Ông lão quay lại

Không phải khuôn mặt quen thuộc, chỉ là một lão nông dân bình thương. So với hình ảnh ông nội trong ký ức của cậu thì ông lão này càng gầy yếu, lưng còng hơn, càng già hơn.

Nhưng nụ cười này lại rất giống một người.

“Cháu trai…” ông lão đi tới trước mặt cậu “Cháu rơi từ trên núi xuống, gẫy chân, ông nội cõng cháu về. Đừng lo, đã bôi thuốc rồi, sẽ nhanh khỏi thôi”

T không có bất kỳ biểu tình gì “Tại sao ông lại cứu cháu?”

Ông lão lặng đi một chút, không biết nghĩ cái gì, cũng không trả lời cậu.

“Ông họ Quách. Cháu kêu ông nội là được” ông lão nói.

Ông Quách mỗi ngày đều rất vội vàng. Gà gáy tiếng đầu tiên ông đã dậy, đi tưới nước cho nửa mẫu ruộng sau nhà, rồi bón phân, sau đó trở về làm bữa sáng. Ông phải làm bữa sáng cho cả nhà. T từ cửa sổ của căn phòng có thể thấy mấy căn nhà nhỏ gạch đỏ khác, như ông lão nói, ông lão ở với con trai và mấy người cháu.

Bây giờ có thêm T, ông Quách mỗi ngày phải làm nhiều hơn một chút. Nhưng trong núi rừng cằn cỗi này có lúc còn không đủ ăn, ông lão thường đem cơm còn dư cho T, còn mình chỉ ăn bát cải, cười nói  “Ông già như vậy, ăn cũng không được nhiều. Cháu còn phải dưỡng bệnh, ăn nhiều một chút”

T cũng không cự tuyệt, cúi đầu há to ăn sạch. Là một sát thủ, cậu biết rõ tình hình của mình bây giờ, lực chiến đấu của cậu là không, điều này làm cậu thiếu cảm giác an toàn. Nếu không nhanh chóng khôi phục thể lực, cậu sẽ giống như ngọn đèn trước gió.

ở được mấy ngày, T cảm thấy gia đình này có chút khác thường.

Nhưng trụ mấy thiên, T liền phát hiện này cái gia tộc khác thường.

Ví như, người cháu của ông Quách đã lớn rồi lại không cưới vợ.

Ví như, ông Quách không hề cho người trong nhà biết về sự tồn tại của T trong nhà. Giống như sợ hãi cái gì đó, hoặc như ông đang bảo vệ cậu. Ông Quách cho cậu ở trong căn phòng nhỏ, nếu có người tới, sẽ bảo cậu nằm lên giường rồi lập tức lấy cái chiếu cỏ che lại. Chờ người đi mới lấy ra.

Ông không nói, cậu cũng không hỏi.

Bình thường, một già một trẻ, hai người cũng rất ít nói chuyện. Ông Quách như không thích nói chuyện, đến đêm thì lấy cái ghế ngồi ngay cửa phòng, nhìn trăng dưới dòng suối đến ngây người. T cũng nhìn theo một hồi, không thấy gì, trong ánh sáng của trăng mà ngủ.

Chứng mất ngủ của cậu đã tốt hơn. Ngày nào cũng phải có ông quách gọi cậu mới dậy. vừa mở mắt liền nhìn thấy ông lão khuôn mặt tươi tắn, tay bưng tô cháo nóng hổi đưa qua.

Ngẫu nhiên, cũng sẽ nói chuyện. ông Quách hỏi: "Cháu trai, cháu làm nghề gì?”

T đáp: "Cháu làm IT."

Thấy ông Quách không nói, cậu giải thích “Là máy tính”

ông quách rõ ràng : "Nga nga nga —— trước kia có nghe người ta nói qua, thật giỏi” Dừng một chút lại nói, "Trong núi này có nhiều lang sói, dã thú, cháu đi “dã ngoại” ở đây sao? Sau này đứng tới đây nữa, kiếm chỗ nào đẹp mà đi”

T nhìn ông, nghĩ tới hồi sáng qua khe cửa sổ, thấy cảnh gia đình nông dân hiền lành, không nói.

Sát thủ, đối với vài chuyện có sự nhạy cảm.

Vết thương trên đùi T vẫn chưa khỏi, có một ngày, ông nội bưng chén canh gà tới cho cậu, bên trong có mấy miếng thịt. nhìn qua thì thấy là đầu gà, mông gà, cổ gà… T nhận lấy, một hơi uống sạch. Lần đầu tiên nói với ông “cảm ơn”

Ông Quách cười .

Kết quả, đêm hôm đó, T nằm một mình trong phòng nhỏ, thì nghe thấy có tiếng quát mắng của một người đàn ông ở bên ngoài “Ông già kia! Chỉ có một con gà đẻ trứng, ông lại làm thịt nó. Não ông bị bệnh rồi hả! Ông già lẩm cẩm này!”

Sau đó nghe thấy tiếng của ông Quách “Ông thấy lão lục thân thể không tốt, chỉ muốn bồi bổ cho nó…a…” (lão lục chắc là đứa cháu, ko phải T)

Sau đó tiếng đấm đá không ngừng vang lên “Lão già! Lão bất tử! Tôi thấy chắc ông ăn rồi chứ gì? Đầu gà đâu? Mông gà đâu? Có phải lão ăn rồi không?”

Tiếng ông Quách thở gấp truyền tới “Là ta ăn, ta ăn…’

Tay T đặt bên giường, nắm thành quyền, sau đó từ từ buông ra.

Tối muộn ông Quách nằm trong phòng nhỏ, tiếng ho là T lo lắng. Trời vừa sáng mới nghe thấy ông.

"Bọn họ không phải con cháu ông sao?” T không nhịn được hỏi “Sao lại đối với ông như vậy?”

ông Quách trầm mặc lúc lâu mới nói “Cháu à, cháu nói xem nếu nhân tâm bị bụi bẩn che kín thì làm gì để sạch”

T không đáp.

Một lát sau, cậu nói: "Chờ vết thương của cháu tốt hơn, cháu và ông vào thành phố. Cháu mua cho ông một căn nhà, tìm người giúp việc, sẽ chăm sóc tốt cho ông”

ông Quách lắc đầu: "Ông muốn chết ở đây”

vài ngày sau, cô gái tên Cố Nhiên bị bọn cháu của ông lão bắt về.

Ngày đó mưa lớn, từ sáng tới tối. T lúc này đã có thể ngồi dậy, nhưng không thể đi. Cậu ngồi trên giường gỗ, nghe tiếng cách vách truyền tới, đám nông dân kia không ngừng cười vang.

Mà ông Quách vẫn đang nấu cơm, hâm rượu. Lão tam trở về ném cho ông lão hai khúc thịt và thức ăn, là dùng tiền của cô gái kia xuống chân núi mua được.

Khi thức ăn làm xong, bưng ra thì ông Quách cũng không còn sức, ngồi trên bậc cửa, bỗng nhiên ông lão rơi lệ.

“Lần này là một cô gái rất trẻ” ông nói với T “Nghiệp chướng!”

T trầm mặc một lúc hỏi “Bọn họ sẽ làm gì?”

Tiếng ông Quách có chút run rẩy “Sẽ bị ném vào nước cho đến khi chết cóng sau đó đợi có người tới, vớt thi thể lên”

T tưởng tượng, liền rõ ràng, không nói nữa.

Cuộc sống sát thủ, cậu đã sớm coi mạng người như rơm rác. Trong giấc mơ có thể lo lắng sợ hãi, nhưng tỉnh lại vẫn sẽ lạnh lùng vô tình. Cô gái kia rơi vào tay đám người này , chính là số mạng của cô ta. Có liên quan gì đến cậu?

Lúc này, ông Quách bỗng nhiên đứng dậy, đi đến cạnh bếp, cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn

T thấy mặt ông say đến đỏ bừng, không nói. Nếu như vậy cso thể làm cho ông cảm thấy tốt hơn thì cứ uống đi.

Ai biết, uống được một nửa, ông lão bỗng đứng lên.

“Ta đi tìm bọn họ” ông Quách nén lệ nói “Không thể để bọn họ giết cô gái này, nếu bọn chúng không thả người, ta sẽ xuống núi báo công an”

T nâng mắt nhìn ông “Ông không thể đi”

Ông lão đã kéo cửa đi ra ngoài.

T muốn đứng lên, nhưng động tác quá gấp nên lại té xuống giường “Ông nội Quách! Ông đi sẽ không thể về được” cậu gầm nhẹ

Ông lão đã đi

Ngày hôm đó, từ sáng đến tối cũng không thấy ông lão quay về.

T vẫn ngồi trên giường chờ

Cho đến khoảng 8-9 giờ tối, mới nghe tiếng chân bên ngoài, sau đó có vật gì nặng nề rơi xuống đất. một giọng nói say ngà ngà mắng “Lão già đó cuối cùng cũng chết”

T ngồi đó, tiếp tục chờ.

Đến 3 giờ đêm, là lúc người ta ngủ say nhất. Cậu cầm cây gỗ gần giường làm gậy chống, chậm rãi đứng dậy.

Cậu biết không thể ở lại nơi này, ông Quách đã chết, ngày mai sẽ có người đến vơ vét xem có gì giá trị không, hoặc sẽ một mồi lửa, thiêu cháy tất cả, sạch sẽ.

Tuy rằng vết thương trên đùi chưa lành, vết thương do bị bắn cũng chưa khỏi, đi bộ làm toàn thân đều đau. Nhưng với thân thủ của một sát thủ, cậu vẫn có thể đi ra cánh đồng bên cạnh mà không gây tiếng động.

Trong sân là một mảng hỗn độn, tất cả ngổn ngang lộn xộn, mọi người đền say đến bất tỉnh nhân sự. ở tiền viện còn hai người tỉnh, đang ngồi hút thuốc lá, là con trai và đứa cháu lớn của ông Quách

"Ngày mai đem đứa con gái kia ném chỗ nào?”

“Sau núi có con suối, ở đó nước lạnh, hai ngày này còn có sạt núi”

“Được”

...

T vượt qua bọn họ, không tốn quá nhiều khí lực, thì ở một căn nhà củi thấy một cô gái bị dây xích khóa lại.

Cô gái này thực sự còn rất trẻ, cũng rất đẹp, làn da trắng nõn. Chỉ là bây giờ nhìn giống như một con rối gỗ, quỳ rạp trên mặt đất. không có khí lực. Thấy T đi tới, cô ta trừng mắt lên rồi lại nhắm mắt lại.

Thấy cô ta, T cảm thấy như không còn là chính mình

T đi đến trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn.

“Hôm nay có người vì cô mà chết”

Cố Nhiên một lần nữa mở to mắt, biểu tình có chút hốt hoảng: "Là ông lão kia..."

T chậm rãi nói: "Ta hôm nay không thể cứu được cô. Nếu như cô có nguyện vọng gì, nói ra, ta sẽ vì ông mà hoàn thành cho cô”

Tôi thiếu ông một mạng. Bây giờ ông vì cứu cô mà mất mạng.

Như vậy ta cũng sẽ vì cô, vượt lửa qua sông cũng không tiếc.

Tiếng của Cố Nhiên rất nhẹ: "Anh có thể báo thù cho tôi không?”

“Có thể, chỉ cần cho ta tên”

Cố Nhiên nâng mắt nhìn cậu một cái.

T bảo trì trầm mặc.

Trong căn phòng củi âm u, không khí ẩm ướt. hai con người vốn vĩnh viễn không thể gặp nhau, bởi vì sự lương thiện nhỏ bé trong thế giới đầy tội ác mà thỏa thuận.

"Nhạc Lạc Hà." Cố Nhiên nhẹ giọng nói, "Cô ta trộm la bà và bản đồ của tôi”

"Kha Phàm, Phương Tự, Nhan nhĩ... cưỡng gian tôi."

"Lý Minh Nguyệt, Trương Mộ Hàm, Nhạc Lạc Hà... Bọn họ ở bụi cỏ nhìn thấy”

"Tôn giáo sư... Cự tuyệt, không cho tôi theo về lều trại”

"Cuối cùng... Còn có bọn người đó. Tôi hy vọng, bọn họ đều chết hết, một người cũng không chừa”

...

"Một lời đã định."

"Một lời đã định."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro