Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thunk.

Một người phụ nữ trung niên cùng cậu bé đang hối hả chạy tránh đi cơn mưa không cẩn thận mà bị ngã. Trong không trung, đồ vật trên chiếc khay lớn cô cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

"Ôi chúa ơi. Mình nên làm sao đây?"

"Chúa ơi. Cái này thì sao!"

Đó là một mớ hỗn độn. Người phụ nữ trung niên rùng mình nhặt lên đồ đạc rơi tứ tung. Cậu bé, nhô lên một nửa bên cạnh bà ấy, mở to đôi mắt vàng to tròn của mình. Như thể bất ngờ trước bộ trang phục đã lấm lem bùn đất của mình, cậu bé chết lặng và bắt đầu khóc.

"T-Thiếu gia, cậu có sao không?"

Một lúc sau, người phụ nữ trung niên cố nhấc cậu bé lên, nhưng cậu không thể đứng vững. Có vẻ như cậu bé ấy bị thương đâu đó. Cô gái tóc đỏ không thể lặng đứng mà quan sát được nữa.

"Hai người không sao chứ?"

"Chà, tôi ổn, nhưng tôi không biết phải làm gì với những thứ quý giá này..."

"Hãy để tôi giúp."

"Ôi trời ôi trời. Quý cô thật tốt bụng. Cám ơn rất nhiều."

Cô gái mái tóc đỏ cởi chiếc tạp dề bọc lấy thân hình đang run rẩy của cậu bé. Bên cạnh cậu bé là mảnh vụn bánh hay thứ gì đó vương vãi khắp nền. Cô bất ngờ thốt lên.

"Macarons."

Trông chúng thật giống. Những mẩu bánh đó là món ăn nhẹ có hình dáng tròn như vầng trăng, nhiều màu sắc và có thể tan chảy ngay trong miệng.

Đó là một món ăn nhẹ mang tên macaron mà Nữ công tước xứ Armada không bao giờ bỏ qua vào giờ uống trà.

Cô cũng từng học qua khóa nướng bánh ngọt khi còn làm việc trong bếp, đặc biệt là những chiếc bánh macaron cô làm rất ngon nên rất được giới quý tộc ưa chuộng.

Cô cần phải nhanh chóng xử lý chúng. Những chiếc bánh macaron hơi vỡ bên trong nhanh chóng được xếp lên khay. Bây giờ, chỉ có vỏ ngoài của giấy gói bị ướt, nhưng nếu để một thời gian nữa, nước sẽ ngấm vào trong và có lẽ chúng sẽ phải bị vứt đi. Cô nhanh tay xử lý một cách máy móc. Người phụ nữ trung niên tròn xoe mắt chứng kiến cảnh những động tác ngón tay gọn gàng và chính xác của cô gái trước mắt.

Cô gái tóc đỏ bình tĩnh hoàn thành xong hết việc. Cô chỉ tay về phía Cung điện Hoàng gia.

"Có một cái cây lớn bên kia cầu. Bà sẽ ổn nếu qua đó trú mưa."

"Cảm ơn quý cô rất nhiều."

"Không sao đâu. Tiểu nữ nghĩ tốt hơn hết quý bà nên đi thật nhanh vì đứa trẻ có thể sẽ bị cảm lạnh."

Người phụ nữ trung niên vội vàng đứng dậy có chút loạng choạng. Bà ấy ngạc nhiên, vì đôi chân  run lên lẩy bẩy.

"Hãy để tôi giúp bà."

Cô gái một tay cầm chiếc khay, một tay giúp đỡ hai người. Cô cùng hai người họ bước tới phía Hoàng cung.

Họ tránh mưa dưới gốc một cây sồi to lớn. Cô gái lau đi nước mắt cho cậu bé.

"Chúa ơi. Tôi không thích điều này! "

Cô gái nhanh chóng tìm lại thăng bằng nhưng người phụ nữ trung niên đã giậm chân mình lên chiếc bánh macaron đang vương vãi lộn xộn dưới chân đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu được nữa. Bà ấy cắn móng tay.

"Nếu chúng ta không thể giao chúng đúng giờ uống trà, Công chúa Điện hạ Ashley chắc chắn sẽ phát điên lên mất..."

"Xin lỗi, nhưng mà có chuyện gì sao?"

"Tôi còn quá nhiều việc phải làm, thậm chí tôi còn không biết nên bắt đầu từ đâu! Không còn đủ người trong cửa hàng thậm chí hôm nay đến cậu trai hay giao hàng cũng xin nghỉ, thế nên tôi đã một mình mà vội vàng ...Tôi quá mệt mỏi rồi! Giờ tôi phải trở lại cửa hàng và mang mẻ bánh macaron mới, nhưng không còn đủ thời gian nữa!"

Dường như không còn thời gian cho chuyến đi vòng nữa.

Cô gái vội hỏi, tự hỏi liệu mình có thể giúp ích được gì không.

"Thứ lỗi, cho hỏi cửa hàng nằm ở đâu?"

"Nó là Liduré, ở giữa thủ đô. Từ đây mất 30 phút...Tôi phát điên lên mất! "

Liệu cô có thể nói cho bà ấy biết con đường tắt mà cô ấy lén thấy trên bản đồ bí mật của Hoàng cung không? Cô gái đau đầu suy nghĩ.

"Ôi trời. Tôi thậm chí còn không thể đủ tiền trả cho khóa huấn luyện hiệp sĩ của con trai mình...Chết mất..."

Người phụ nữ trung niên tuyệt vọng rơi nước mắt. Cô ấy trượt tay thật không đúng lúc.

"Thưa bà, con đường này sẽ mất 15 phút để đi cả về."

"Huh?"

"Nếu bà đi theo hướng này, bà sẽ thấy rằng nó được nối trực tiếp giữa con hẻm sau của trung tâm thủ đô. Có một cánh cửa bị đóng lại, nhưng nó sẽ mở được ra chỉ với chút lực đẩy."

Chỉ là đối với cô, một người đã đến trước đó.

Việc quan sát an ninh nghiêm ngặt thông qua bản đồ lối đi bí mật rất quan trọng, nhưng cô chắcrằng sẽ không có vấn đề gì nếu tiết lộ một chút bởi vì con đường tắt mà cô vừa nói không kết nối trực tiếp với bên trong Hoàng cung.

"Nhưng... xin đừng cho ai biết về sự tồn tại của con đường này. Làm ơn."

"N-nó có thật không?"

Người phụ nữ trung niên không khỏi nghi ngờ về con đường tắt mà mình nghe thấy lần đầu trong đời. Cô hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng cô gái trước mắt xác minh điều đó với một giọng dõng dạc. Dường như đó không phải là lời nói dối tự buột miệng ra.

"Được rồi. Cảm ơn cô, cảm ơn rất nhiều."

Bà nắm tay cô gái và cúi đầu liên tục. Cô gái cười dịu dàng.

"Nào, đừng chậm trễ."

"Hah, nhưng Thiếu gia Setchen bị thương ngay mắt cá chân..."

Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên người phụ nữ. Đôi mắt vàng sáng của cậu lo lắng và bối rối.

"Tôi bị thương ở mắt cá chân...?"

"Cậu có thể chạy theo chứ?"

"...Không."

Cô gái có thể trông đứa trẻ trong một thời gian ngắn. Cô gái cúi xuống để tầm mắt của mình với với cậu bé ngang nhau.

"Thiếu gia, tôi có thể kể cho cậu nghe một câu chuyện thú vị trong lúc chúng ta chờ đợi chứ?"

"Một câu chuyện thú vị."

"Vâng, đó là câu chuyện về vị anh hùng chiến tranh, ngài Bá tước Dratius-nim."

"Thật ngớ ngẩn. Tôi đã nghe  những câu chuyện về Bá tước Dratius-nim. "

"Hah. Tôi không nghĩ vậy đâu. "

Cô lấy một cuốn sách ra khỏi hành lý của mình. Tựa truyện là 'Bá tước Dratius, Người anh hùng tỏa sáng lục địa - Câu chuyện thứ hai.' Nó có một tấm bìa da mới, sạch sẽ hơn.

"Ta-da!"

"Wow! Thật không thể tin được! Cô có chắc đó là phần tiếp theo của câu chuyện Bá tước Dratius-nim không?"

Setchen hạnh phúc như đứa trẻ nhận được món quà bất ngờ. Cô gái đưa cho cậu bé cuốn sách và nhìn vào người phụ nữ trung niên.

Nhanh lên.

Cô gái ra hiệu với người phụ nữ nhưng có vẻ bà ấy còn khá do dự. Bà bất đắc dĩ phải để Thiếu gia lại với một cô gái mà mình chưa từng gặp qua lần nào.

Cô gái dường đọc được suy nghĩ của bà đã lấy một thứ gì đó trong chiếc túi và đưa cho bà ấy. Đó là một tấm bảng bằng gỗ chứng minh địa vị của công dân. Sau khi nhận được tấm thẻ, người phụ nữ trung niên vội vã chạy .

Setchen quên mất thời gian mà đắm chìm trong cuốn sách. Tựa vào gốc cây, cậu bé úp mặt vào cuốn sách đến mức mũi cậu chạm sát vào những trang sách. Cậu gần như bị hút vào cuốn sách không lối thoát.

"Wow. Thật tuyệt. Thật ngầu làm sao!"

"Nó vui chứ?"

"Có!"

Tại sao cô lại cảm thấy có chút tự hào nhỉ? Cô gái tóc đỏ ngồi cạnh mỉm cười. Cô đặt một bàn tay lên mái tóc đã ướt của cậu bé. Nó có màu ánh vàng, nhưng sẫm hơn Hizen một chút.

"Ahhh... Bá tước Dratius-nim... Em ước mình có thể thấy ngài ấy ít nhất một lần trong đời trước khi chết!"

Setchen, người đang đọc sách, run rẩy. Cậu bé phấn khích đến nỗi những giọt nước rơi khỏi lọn tóc của mình như mạng nhện. Cô gái hỏi, vuốt mái tóc rối bù của cậu vào nếp.

"Thiếu gia Setchen. Cậu hẳn là rất thích Bá tước Dratius-nim."

"Tất nhiên! Mẹ em, hay thậm chí là tất cả những người trong Đế quốc đều không thể sánh được với những thành tích của ngài ấy."

"Đúng... Đúng vậy..."

"Chị biết gì không? Thực ra, em thấy ấn tượng nhất với tập một, trang 198. Trận trên sông Kegaron chống lại Đế chế Kessen rất xuất sắc! Và cả ở trang 300, dòng thứ ba... "

Cậu thực sự là một fan hâm mộ lớn của anh ấy. Setchen nói chuyện đến không thở được. Cô gái tóc đỏ nhìn anh với ánh mắt trìu mến.

Setchen không ngừng nói, nắm chặt tay. Hình ảnh cậu bé nói chuyện không khỏi trùng lặp với một ai đó.

[Tôi thực sự thích anh ấy.]

[Ai? Tôi à?]

[Không không! Không phải ngài Neren-nim, mà là Bá tước Dratius-nim!]

[Ôi không. Thật buồn khi nghe điều đó...]

[Neren-nim, ngài biết đấy. Tôi đã rất thích câu chuyện đầu tiên. Bá tước Dratius-nim quá ngầu đến nỗi tôi không tài nào có thể tập trung vào công việc của mình.]

[Ồ. Nhiều như vậy sao?]

[Tất nhiên, Bá tước Dratius-nim là người đàn ông chính trực và tuyệt vời nhất trên thế giới!]

Cô gái thích Hizen Ben Dratius. Nó giống như một tình yêu đơn phương say đắm hơn là đơn giản chỉ là thích anh ta. Đó là một cảm giác choáng váng mà cô đã ấp ủ từ rất lâu. Bất cứ khi nào cô nghĩ đến anh, nó sẽ vực dậy tinh thần của cô, và cô có thể sẽ chịu đựng được một ngày vất vả cỡ nào đi nữa. Anh chính là anh hùng của cuộc đời cô.

"... Noona?" [1]

"Oh chị xin lỗi."

Bị phân tâm bởi tiếng gọi của Setchen, cô gái cười ngượng. Cô cảm thấy thật hối hận vì lần mắc sai lầm trong lần gặp đầu tiên quý giá của mình.

Cô gái do dự quay đầu về phía Hoàng cung. Bá tước Dratius vẫn còn ở bên trong.

Anh ấy đã hết giận chưa? Cô không thể ngừng lo lắng về anh. Cô chẳng thể nhìn thẳng vào Cung điện Hoàng gia, có lẽ vì sự áy náy. Cô chỉ nhẹ nhàng liếc qua nó.

Từng chút một, trời dần tạnh mưa. Một cầu vồng hiện rõ trên mái nhà ướt đẫm của Cung điện Hoàng gia. Cô mở to đôi mắt. Neren cũng từng rất thích cầu vồng, anh từng nói rằng cầu vồng sau cơn mưa có nghĩa là hy vọng.

Đối với cô gái sau khi trải qua nhiều thứ, chiếc cầu vồng đó như là sự động viên của Neren. Vai cô hạ thấp xuống một chút. Dù cho đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Noona, Noona."

"Gì cơ?"

Cô gái quay đầu lại vì tiếng gọi của Setchen. Cuốn sách được gập lại gọn gàng như thể cậu đã đọc hết nó.

Setchen hỏi với đôi mắt vàng lấp lánh của mình, giọng cũng đột nhiên trở nên lễ phép.

"Noona, làm thế nào chị có được cuốn sách này? Đây là cuốn sách mà đến mẹ em cũng không thể nào mà tìm thấy! "

"Ồ, nó không phải là cuốn sách của ."

"Vậy thì là cuốn sách của ai?"

Dưới tiêu đề của cuốn sách mà Setchen đang cầm trên tay, có cái tên "Neren D. Armada". Anh là tác giả và chủ sở hữu của cuốn sách. Cô gái nở một nụ cười luyến tiếc.

"Bạn của chị đã nhờ chị giữ nó."

"Nhờ?"

"Đúng. Đó là một lời hứa rằng cuốn sách sẽ được truyền lại cho Bá tước Dratius-nim khi thời cơ đến."

"Noona, Noona. Vậy, chị có thể gặp Bá tước Dratius-nim?"

"Chà...việc đó..."

"Và em có thể gặp chị! Noona, vậy, làm ơn xin hãy chữ ký của ngài ấy cho em!"

"Gì?"

"Chị cần bao nhiêu? Nếu là tiền, em sẽ cho chị bất cứ thứ gì chị muốn! "

Setchen dường như đã sẵn sàng để đưa ra một quyết định tùy ý. Một thứ gì đó từ trong túi anh ta bật ra: đó là một đồng tiền vàng sáng chói. Xấu hổ, cô gái xua tay vội vàng.

"Không, đó không phải là vấn đề về tiền..."

"Đi mà em sẽ làm bất cứ điều gì chị yêu cầu em làm mà!"

Cuối cùng, Setchen ngã sõng soài trên mặt đất. Đây là một cảnh mà bất cứ người nào trông thấy cũng biết cậu bé đang giở trò.

Cho dù cậu bé không phải là quý tộc, nhưng cậu vẫn là một thiếu gia quý báu từ khi sinh ra. Cậu là cậu con trai duy nhất của gia tộc, cũng không phải là người có thể nằm trên những chiếc ga trải giường rẻ tiền chứ đừng nói đến nằm dưới đất. Nhưng bây giờ cậu đã tuyệt vọng đến mức không còn quan tâm đến những thứ như vậy.

"Noona, ước mơ của em là trở thành một hiệp sĩ. Thực ra, em đã đến đây mà mẹ không hề hay biết."

"Gì cơ?"

Setchen nắm lấy tà váy dài của cô gái. Rồi cậu bé thì thầm như thể đang tỏ tình.

"Em muốn trở thành một hiệp sĩ như Bá tước Dratius-nim, nhưng mẹ em muốn em phải thừa kế cửa hàng hơn làm một hiệp sĩ..."

"Này, trước tiên đứng dậy trước đi."

"Em định sẽ xin Bá tước Dratius-nim chữ ký nếu em tình cờ có thể gặp  ấy trên đường đi giao hàng cho Công chúa Ashley... Waa..."

"Woo, đừng khóc mà."

"Nhưng bây giờ những chiếc bánh macaron đã vỡ vụn và thậm chí em còn không thể vào được... Đã thế em còn bị thương ở mắt cá chân, em thậm chí cũng không thể lẻn vào Hoàng cung để tìm ngài Bá tước..."

Trái tim cô gái mềm yếu đi khi thấy nước mắt đọng lại trong đôi mắt vàng tuyệt đẹp của cậu. Cô không thể chịu đựng được vẻ mặt đáng thương của cậu.

"Nó không chỉ phụ thuộc vào em. Không có cách nào để chị có thể giúp được em... "

"Chị cao hơn em gấp năm lần! Hôm nay nếu về nhà, mẹ chắc chắn sẽ mắng nhiếc em. Em sẽ bị cấm túc sau đó! Em thậm chí sẽ không thể ra ngoài chơi được nữa! "

"Đúng vậy, nhưng... Người ngoài không thể nào mà vào được Hoàng cung..."

"Chị có thể ngụy trang cho mình! Cửa hàng nhà em cũng có rất nhiều đơn hàng đến Hoàng Cung. Em sẽ lấy cho chị một chiếc tạp dề để chị có thể cải trang thành một trong những nhân viên của nhà em! "

Cô nên làm gì đây? Cô gái đau đầu suy nghĩ, lần lượt nhìn vào sách và hành lý của mình. Cô cần phải ở lại kinh đô và vào Hoàng cung một lần nữa để cố gắng thuyết phục anh ta.

Nếu vậy thì gợi ý của cậu bé cũng không quá tệ.

"Ồ, Thiếu gia Setchen!"

"Thiếu gia!"

Hai người phụ nữ với chiếc ô xanh lá lao vào từ xa. Họ nhìn thấy Setchen ngồi trên mặt đất và nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh cậu.

"Không, quý cô! Ngươi đã làm gì với Thiếu gia của chúng tôi!"

"Trời ạ, Thiếu gia, ngài sẽ bị cảm lạnh mất! Cô ấy đã làm gì với cậu? Cậu có chắc là mình ổn không, Thiếu gia? "

"Các người ồn ào quá!"

Những người phụ nữ trung niên chùn lại trước câu trả lời của Setchen. Cậu hét lên đầy đe dọa.

"Dừng lại! Tôi muốn ở bên cạnh chị ấy. Đừng nói bất kì thứ gì với Noona! "

"...Gì cơ?"

Noona? Họ thấy nghi ngờ chính đôi tai của mình. Họ không thể nào hình dung ra được tình hình.

Họ nhìn nhau và nhìn mọi thứ xung quanh.

Sau đó, cô gái đứng dậy. Cô gái xấu hổ nhìn vào họ và nói.

"Thưa bà, bà nói rằng bên bà không có đủ người làm việc ở Liduré."

"Vâng, vâng. Đúng vậy, nhưng... "

"Bà có cần một người nhanh nhẹn, khỏe mạnh, chăm chỉ, người hiểu rõ về Cung điện và người giỏi làm bánh macaron không?"

"Tất nhiên là chúng tôi cần một người như vậy, nhưng tôi không thể tin rằng sẽ có một nhân viên nào hoàn hảo đến vậy..."

Cô gái rạng rỡ với sự tự tin. Cô nói với một giọng dõng dạc.

"Hãy thuê tôi."

Phấp phới.

Những trang sách bị xé toạc bởi cơn gió mạnh đang bay lên không trung. Cô có thể nhìn thấy rõ dòng chữ viết đẹp đẽ trên đó.

'Leasis thân mến, anh hùng của câu chuyện thứ hai.'

----------------------------------------

Ghi chú:

[1] Noona có nghĩa là 'chị gái'. Nó chỉ có thể được sử dụng bởi con trai / đàn ông để xưng hô với một cô gái / phụ nữ lớn tuổi hơn. Nó không nhất thiết ngụ ý rằng họ đến từ cùng một gia đình, nhưng cho thấy rằng họ có mối quan hệ thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro