Có thể không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lâm Mặc "

" ......"

"Mặc Mặc"

"......"

"Hoàng Kỳ Lâm!"

"......"

Tim Lâm Mặc khẽ run lên khi nghe Lưu Chương gọi tên thật của cậu, có lẽ anh không còn đủ kiên nhẫn

Lưu Chương vừa dứt lời, trong lòng cũng liền xáo trộn, anh biết anh vừa gọi tên thật của Lâm Mặc . . . nhưng không giống như mọi lúc

Lưu Chương lần đầu tiên nhận ra, cũng là hoài nghi mạnh mẽ
Là hắn thay đổi? Hay là tình yêu của cả hai đã thay đổi?

Trước đây anh thường gọi cái tên này một cách yêu chiều, trong những hơn hoan ái cao trào giữa hai người, khi cả hai như hoà làm một, khi anh cảm thấy nhất định muốn đem cả đời của mình trói chặt cùng một chỗ với Lâm Mặc, đời này của Lưu Chương chỉ có độc nhất Lâm Mặc. Nhưng hiện tại, anh lo rằng Lâm Mặc nhận ra sự thay đổi nhỏ này, anh sợ sai lầm lại càng sai lầm làm tổn thương Lâm Mặc...

Lâm Mặc vẫn giữ im lặng, vờ như đang ngủ, nhưng không ngừng day dứt suy nghĩ

Chẳng phải mấy ngày trước cậu luôn là người muốn tìm Lưu Chương nói chuyện sao?
Vì cớ gì bây giờ Lưu Chương chủ động tìm đến, cậu lại không muốn đối mặt với anh, thậm chí ngay lúc này đây, Lâm Mặc mong Lưu Chương từ bỏ nhẫn nại mau chóng rời đi hoặc có thể . . .
Cho cậu một tia hy vọng cuối cùng,
cho cậu một lần nữa buông bỏ tôn nghiêm của chính mình nắm lấy sợi dây tình cảm yếu ớt mong manh này, cho cậu một cái ôm ân cần quan tâm mà cậu luôn chờ đợi

Cả hai đều giữ im lặng, Lưu Chương vẫn ngồi bên giường, ánh mắt nặng trĩu đặt trên lưng Lâm Mặc, chờ đợi nhưng cũng lo sợ. Nếu Lâm Mặc không có phản ứng,không muốn nói chuyện vào hôm nay, liệu tối nay anh có thể ở lại bên cạnh Lâm Mặc không?

Nhưng nếu Lâm Mặc lên tiếng, anh nên nói gì?
Tiếp tục câu chuyện mà hơn một tuần vừa qua anh và Lâm Mặc, cùng nhau chơi trò "kẻ trốn người tìm" ?

Lưu Chương nhớ Lâm Mặc đến phát điên, những ngày phải trốn nhũi qua đêm ở văn phòng công ty, có hay không những điều anh luôn né tránh không muốn đối mặt, tất thảy đều không quan trọng bằng Lâm Mặc.

Nỗi nhớ nhung và tình yêu nếu đủ lớn, sẽ chiến thắng nỗi sợ bên trong mình, cho dù nỗi sợ ấy cũng là do tình yêu mang đến

Người ta nói tình yêu là vạn năng, nó khiến người đang yêu trở nên đau khổ và dù đau khổ, vẫn tiếp tục yêu.

Lưu Chương trong những ngày vừa qua cũng đã hiểu , bản thân anh cần Lâm Mặc đến nhường nào, sau những ngày giờ làm việc điên cuồng, những bữa tiệc mừng triền miên cùng với đối tác
Thời khắc có thể buông bỏ hết tất cả những điều đó sau lưng và quay về nhà, anh chỉ muốn nhìn thấy Lâm Mặc, nhìn Lâm Mặc đang ngủ say, nhìn thấy Lâm Mặc vẫn luôn bình an, chỉ từng đó, đã là hạnh phúc mà cả đời Lưu Chương mong muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro