###Em về em nào có hay (Ngoại truyện!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Phạm Hương's-


Tôi đứng ở sân bay Nội Bài, bất lực nhìn những bước chân em rời xa...

Vỏn vẹn hai mươi ngày em ở bên tôi, em có biết tôi đã yêu?

Lần đầu nhìn thấy em, một cô gái trong trẻo bước đi giữa những dãy nắng chiều hạ vàng Hà Nội. Chân tôi vô thức bước theo em, những bước chân quên lối về.

Trời đổ cơn mưa nhẹ, em vội vã chạy vào một mái hiên nhà hẹp, tôi đuổi theo vừa hay vài giọt mưa lất phất vương trên vai áo. Tôi trộm ngắm em... Giữa phố quen đường chiều, có làn gió thổi mát tim tôi!

Tôi đưa máy ảnh bấm vài kiểu trộm, em giật mình quay lại ngơ ngác. Tôi bắt chuyện, em trả lời dịu dàng... Một chất giọng miền Nam ngọt liệm... Hoá ra em là nắng phương Nam, một ngày tình cờ sưởi ấm trái tim tôi, trái tim giá băng bao ngày.

Phút đầu tiên... Em lắc đầu từ chối, cái gật đầu khẽ khàng làm tôi thất vọng, nhưng lại nhẹ nhàng như ngọn gió lướt qua... Tôi không để tâm, bước theo chân em trở về khách sạn nơi em ở. Tôi biết em từ đó!

Ngày thứ hai, tôi mạo muội điên cuồng, đứng đợi em dưới gốc cây bên ngoài khách sạn như một kẻ khờ. Lần đầu tiên tôi biết trồng cây si.

Tôi theo em một chiều buồn Hà Nội, em tìm đến hồ Tây, tôi giả vờ để em đụng trúng, và rồi công cuộc làm quen ấy thành công. Lòng tôi như mở hội.

Có điều em buồn quá! Một nỗi buồn khó tả, tôi ngắm sóng mắt em và biết mình chậm chân hơn người khác, có lẽ vậy!

Ở một hàng nước nhỏ dưới góc cây, ánh mắt em không đậu trên người tôi một loáng, tâm hồn em chặt chẽ, tôi có bao giờ bước vào được không? Lần đầu tôi biết tên em Trần Ngọc Lan Khuê!

Em coi tôi là kẻ lạ, lần thứ hai tôi tự đọc tên mình, tôi biết em không thèm nhớ! Tôi biết, và tôi cũng biết... Em lạnh lùng, sự lạnh lùng làm tôi chín lạnh!

Tôi lại bắt chuyện và mong làm bạn, em khẽ lắc đầu... Lần này cũng vậy.

Lần thứ ba tôi gặp lại em, lần này tôi không cố tình, quả thật có duyên... Em vào quán trà sữa của tôi. Cũng may em nhận ra tôi, nghĩ tôi là nhân viên khiến tôi buồn cười, nhưng cũng được, lần tiếp xúc này tôi mới biết tâm hồn em trong sáng đến độ đáng yêu... Tôi yêu em chưa? Chính tôi không hề biết!

Lần này tôi may mắn, em đồng ý làm bạn cùng tôi...

Bắt đầu có cùng em những giây phút vui buồn, em bắt đầu thoải mái trò chuyện cùng tôi, em ngồi sau xe đạp bên tôi rong ruổi... Những ngày mùa hè đẹp nhất đời tôi. Em vẫn buồn...

Từng ngày, từng giờ ở bên em, tim tôi càng lỗi nhịp. Đến một lúc, tôi biết chắc mình yêu em, đó là buổi chiều em ngồi cùng tôi trong rừng sim quê tôi, hôm đó tôi đã biết mình yêu em đến độ nào? Cũng chính hôm đó tôi đã biết... Người tôi yêu, yêu sâu đậm một người khác.

Từng câu chuyện buồn của em giã nát tim tôi. Từng giọt nước mắt của em hoá con dao sắc nhọn đâm vào lòng tôi không báo trước. Trái tim vốn lành lặng của tôi âm thầm bị thương ngang dọc, vỡ từng mảnh nhỏ.

Đau lòng nhất là thất tình. Nhưng đau lòng hơn là thất tình trong tim. Thậm chí không dám nhận rằng mình thất tình. Tình chưa dám nói đã vội vã giày xéo cõi tâm hồn.

Lần đầu tôi biết cái gì là sóng ở đáy sông. Sóng trong lòng mình.

Em kể tôi nghe từng câu chuyện buồn vặt vãnh, từng mẫu chuyện nhỏ người ta làm em tổn thương.

Tôi ở bên em, nghe em nói, nghe em đau, nghe em thổn thức...

Tôi ở bên em, nghe tim tôi thắt, nghe tim tôi đau, nghe tim tôi thổn thức thét gào...

Tôi gánh chịu cả hai trái tim của cả tôi và em tan vỡ... Tôi đau cả nỗi đau của cả tôi và em gộp lại.

Tôi ôm em vào lòng, tôi ước mình có thể chở che em, tôi ước mình có thể nhận hết phần em, để tôi đau gấp trăm ngàn lần hơn cũng được. Chỉ cần em hồn nhiên vui vẻ như vẻ ngoài của em, chỉ cần em thuần khiết như đôi mắt em lúc không cần nghĩ ngợi.

Nhưng tôi biết, tôi không thể quay ngược thời gian. Tôi biết tôi không thể thay đổi được gì. Tôi không thể làm một đường tàu dài khắp cuộc đời em, tôi chỉ có thể làm một sân ga cho em, tôi chỉ có thể lặng im để em trút bỏ những đau buồn...

Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi ...
Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây , dựa vai tôi mà khóc
Kể cho tôi nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho tôi cảm giác xót xa
Vì tôi suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.
...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại , dựa vai tôi mà khóc
Than thở với tôi rằng người đời lừa lọc
Xớt bớt cho tôi nỗi khổ bị dối gian
Tôi sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian
Em luôn có bờ vai tôi để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em , dựa vai tôi mà khóc".

...

Tôi ngu ngơ nghĩ rằng, bản thân có thể mãi mãi là một sân ga, nhưng rốt cục... Tôi biết mình không làm được. Bởi tình yêu không có ranh giới, ngày càng nhiều mà tôi không thể cưỡng nổi. Mỗi một giây trôi qua, tôi yêu em nhiều hơn một chút!

Yêu hàng mi cong vút, yêu chiếc môi thơm ít khi cong nhẹ nụ cười, yêu đôi mắt buồn lặng lẽ, yêu lời nói ngọt ngào nhỏ nhẹ, yêu tiếng "dạ" ngoan hiền của cô gái miền Nam.

Em ơi em! Bao giờ hiểu lòng tôi?

Tôi ơi tôi! Bao giờ dám nói?

Cứ tưởng mình mạnh mẽ, hoá ra yếu mềm trước một Lan Khuê yếu đuối! Tôi cúi đầu cam chịu, chấp nhận trọn đời làm một sân ga hoang phế cho em. Đôi lúc lửa lòng bóc cháy, muốn chạy đến nói với em, nhưng nhìn thấy em... Hồn tôi tắt lịm, cổ họng cứng đờ, vô lực.

Để rồi hôm nay, tôi đứng đây nhìn em đi khuất. Tôi biết trước có ngày này, sao vẫn không chịu nổi?

Em bước một bước, tim tôi hẫng một nhịp. Tôi đứng như trời tròng, chân không nhấc nổi.

Lúc nãy, em hỏi tôi còn gì để nói không? Tôi muốn lắm chứ, muốn nói mình yêu em nát lòng nát dạ, muốn ôm chặt em khẩn khoản bảo đừng đi. Nhưng như thế ít kỉ quá không em? Tôi có thể giữ em một ngày một bữa, liệu có thể giữ em cả đời?

Em đi trở lại chỗ tôi, ôm lấy tôi, đất trời như đứng lại... Lòng tôi lần nữa dậy sóng, muốn nói yêu em! Em đừng như thế, đừng dịu dàng uỷ mị với tôi, đừng ngọt ngào nép vào lòng cần tôi che chở, đừng như con thú nhỏ đáng yêu sợ người ta bắt nạt, bởi tôi sợ rằng mình lại dang tay bao bọc em, sợ rằng trái tim mong manh đứng trước em không chịu nổi.

Vòng tay tôi chặt lắm! vì quá chặt nên sợ mình xiết lấy em, bóp nát em... Sợ sẽ làm em của tôi không thở nổi...

Cuối cùng tôi cũng không dám nói, ép buộc mình trơ ra như một khúc cÂy, dù từng đoạn ruột đứt lìa, cũng không dám cản bước chân em rời khỏi. Chỉ có thể nhìn em, không dám trông mong, vì sợ em chùn bước.

Đi đi em, về nơi của em... Nơi có người em muốn nhìn thấy mỗi ngày, không phải tôi! Hãy trở về đúng nghĩa trái tim em, từng mạch máu đều đập vì người ấy, người bước trước dẫn đường, người cao lớn đẹp đẽ của đời em... Thanh Hằng của em!

Chân tôi muốn ngã quỵ, tim tôi rưng rưng, mắt tôi cay xè dần mờ nhoà. Tôi không dám xoay người về phía sau để quay đi, tôi sợ mỗi khi em ngoái lại sẽ không còn thấy tôi đứng đợi, vậy em sẽ không trở lại nơi này nữa phải không? Tôi sẽ đứng đây, chỉ cần em quay lại sẽ thấy tôi, đến khi nào em khuất bóng, đến khi nào chắc chắn rằng em không còn ngoái nhìn.

Tôi nghe cỏ hoang mọc đầy phía sau lưng, mùa hè năm nay mềm mại quá... Hay là đã sang thu? Chắc đã sang thu, bởi bóng em vừa đi khuất, môi tôi đã ước mềm, má tôi lành lạnh... Đưa tay sờ thử, hoá ra sương lăn dài từ mắt tôi... Sương mặn thật!

Tôi đứng thêm vài phút, tôi không còn thấy em, tôi bước sát đến cổng an ninh cố nhìn vào trong tìm kiếm dáng hình quen thuộc... Không thấy.

Thôi tôi về... Chắc em không ngoái lại nữa đâu.

Từng bước chân em còn vương nơi đây không? Sao tôi không thấy nhỉ?! Sương vẫn ướt mềm môi tôi...

Lê bước buồn tênh, tôi trở lại, nơi dành cho tôi, vốn không có bóng em.

Giã từ em... Giã từ cơn mê cuối mùa hạ của tôi.

À! Tôi quên mất, em còn chưa hứa ngày quay trở lại.

Tôi sẽ nhớ mãi, nhớ mãi mùa hạ vừa qua... Nhớ em ngồi sau xe tôi cho nắng bay nhẹ làn mây màu đen mượt. Nhớ ngày mình đội nắng cùng nhau rong ruổi giữa lòng Hà Nội, nhớ từng giọt mồ hôi trên trán em, vậy mà, cô gái của tôi còn vu vơ mỉm cười khi tôi hỏi nhỏ: "mệt không em?"

Tôi nhớ mãi những cơn gió chiều ngược đường qua phố cổ, hôn nhẹ má em ửng hồng, bước bên tôi từng nhịp chân vội vã, cơn mưa bất ngờ chắn lối ta đi.
 
Mình có nhau giữa mùa thảnh thơi quá phải không em? Biết bao giờ tôi lại được đón đưa em??!

Ta nhớ người ngồi sau ta khi chiều qua
Trên con đường ngày không mưa ta đội nắng đến mặt trời
Kìa gió kia ngược lối
Còn em đang mỉm cười
Mình có nhau giữa mùa thảnh thơi...

Ta nhớ người tựa vai ta trong ngày gió
Bên ô cửa nhìn xa xăm cần lắm cơn mưa rào
Nghe tim nhịp vu vơ
Lời ra rất vụng về
Mà lòng vui như trẻ thơ nhận được quà.

Hẹn nhau giữa tháng 5 khi trời đang nắng hoá cơn mưa đầu mùa
Để cơn mưa tưới mát những lắng lo ngày bên nhau đón đưa
Tình yêu hãy giữ yên đây trong vòng tay ta như thế
Vì có em
Đời ấm êm
Mình có nhau như ngày xưa đã từng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro