CHAP 22: Món quà đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Freen, Freen, chị sao vậy?" - Mary nhìn cô hỏi. Nãy giờ có vẻ như cô đang chú tâm cái gì đó ở cửa hàng đồng hồ phía kia thì phải.

"Không có gì. Tôi tưởng người quen." - giọng nói của cô có thể nghe được rõ ràng có chút tức giận trong đó.

Cuối cùng, Freen rút điện thoại ra nhắn với Becky:

"Becky tránh xa cậu ấy ra chút đi. Coi chừng người khác lại hiểu lầm đó."

Đọc được dòng tin nhắn này khiến em không khỏi ngạc nhiên nên quay qua quay lại kiếm bóng dáng của cô. Thấy khuôn mặt em có vẻ hoang mang nên Ken lên tiếng:

"Becky em sao vậy? Kiếm ai hả? Hay không khỏe chỗ nào?" - ngay khi vừa hỏi xong anh định giơ tay lên để lên trán của em nhưng em đã nhanh chóng lấy tay mình chặn lại rồi nói "không sao" vì dù sao cô cũng đang ở gần đây. Nếu như để cô hiểu lầm thì không hay lắm đâu.

Đương nhiên hình ảnh lúc nãy cô đã thấy rất rõ nên bắt đầu khó chịu ra mặt rồi.

"Hôm nay tới đây thôi. Tôi có chút việc bận. Xin phép trước." - dù cô nói với Mary nhưng ánh mắt của cô vẫn cố định trên hình ảnh của hai con người kia.

Ngồi trên xe, cô không khỏi hỏi chính mình lý do vì sao lại hành xử khó hiểu như vậy. Từ trước tới giờ, Freen luôn là người bình tĩnh nhất trong từng tình huống xuất hiện trong cuộc đời cô vì đối với cô chẳng có gì khiến cô bất ngờ bằng cú sốc năm ấy nên cô thờ ơ với tất cả mọi thứ. Chỉ là lúc này nó rất khác. Hiện tại, cô thấy tim mình đập nhanh, hơi thở gấp gáp tỏ ra vẻ vô cùng bực mình, ngồi không yên khi nhớ tới Becky và chàng trai đó. "Mình bị làm sao thế này? Đây là có vấn đề về thần kinh sao? Chắc mình phải đi khám bệnh sớm thôi." - Freen thầm nghĩ.

----------------------------------------------------

Tối hôm đó, khoảng 8h tối em mới về tới nhà. Vừa bước vào là hình ảnh của một cô gái đang giận dỗi ngồi bấm muốn nát cái remote tivi phòng khách. Thấy em về, cô liền tắt tivi, trưng ra bộ mặt giận dỗi của mình cho em chú ý tới. Becky nhận ra hình như Freen đang làm nũng thì phải, trông cũng đáng yêu thật đấy.

"Em có chút việc nên về hơi muộn. Em xin lỗi." - em bắt đầu dò xét con người đang giận dỗi kia.

"Hứ. Ai thèm quan tâm tới em chứ. Chị lên phòng làm việc đây. Nay tivi chán thật chả có gì để coi." - cô trông như một đứa con nít đang chờ được dỗ vậy vì khi cô nói câu đó xong đôi chân vẫn đứng nguyên tại chỗ như chờ câu nói dỗ dành của ai đó.

"Tặng chị nè." - Becky chìa ra một hộp quà nhỏ mà em đã dành hết tâm huyết để chọn khi còn ở trung tâm thương mại.

Freen không khỏi bất ngờ trước hành động của Becky vì với cô chỉ cần giải thích rõ ràng là được, sao lại phải tặng quà chứ.

"Cái này là..." - vừa nhìn Becky vừa hoang mang hỏi.

"Lúc nãy em đi trong trung tâm thấy cái này hợp với chị nên em mua cho chị."

"Là một cái đồng hồ sao?" - cô hết sức bất ngờ khi mở hộp quà ra.

"Em thấy chị khá thích đeo đồng hồ. Không biết chị có thích cái này không?" - lúc chọn đồng hồ cho cô, em đã lựa rất kỹ hết mẫu này đến mẫu khác vì em muốn chọn được cái đồng hồ phù hợp nhất với cô.

"Uk cảm ơn em nhiều nha. Nhưng mà em lấy cái gì mua vậy?" - sở dĩ cô hỏi như vậy là vì cả ngày nay cái thẻ ngân hàng mà cô đưa cho em chỉ thông báo em tiêu tiền mua đồ ăn thôi, đâu có thông tin gì về cửa hàng đồng hồ đâu nhỉ. Becky nghe được câu hỏi thì thành thật trả lời:

"Tặng quà cho người khác thì phải dùng tiền mình mà mua thì mới có ý nghĩa chứ. Cái đồng hồ này thật ra cũng không mắc như những chiếc đồng hồ kia của chị nhưng mà em chỉ còn chừng đó tiền thôi nên cái đó là hợp túi tiền em nhất rồi. Em xin lỗi." - Becky lúc này đang cảm thấy thật tệ. Nếu như có nhiều tiền hơn một chút, em đã chọn cái khác mà em cho là phù hợp hơn với cô rồi.

"Tại sao lại phải xin lỗi chứ? Em đã bỏ tiền ra mua cho chị. Chị còn chưa kịp cảm ơn em mà em đã xin lỗi chị rồi sao? Cô bé ngốc này." - cô như một thói quen đưa tay lên đánh nhẹ vào trán em một cái nhưng rồi bỗng nhiên thời gian như đi chậm lại dần. Cả hai người đang say đắm nhìn vào mắt đối phương. Ánh mắt của em đang nhìn vào con người mà em đang rung động còn cô thì vẫn đang cần thời gian để xác định tình cảm của mình. Chỉ là lúc này đây, cô cứ muốn ngắm nhìn em mãi thôi.

Sau khi cả hai đã thoát ra khỏi không gian ấy, một khoảng lặng, sự ngại ngùng lại lần nữa xuất hiện trong căn nhà đó. Dường như lúc nãy đã nhìn nhau quá lâu nên lúc này hai người chẳng còn dám nhìn vào người còn lại nữa. Nhất là Freen, cô thật sự không có đủ dũng khí để nhìn vào ánh mắt đẹp như ngọc đó. Nhưng khoảng lặng ngay lập tức được dập tắt sau khi tiếng điện thoại của Freen vang lên.

"Đứa con gái ngốc này, con muốn chọc ba tức chết có phải không?" - cô không mở loa ngoài nhưng Becky đang ngồi trên ghế sofa đọc sách vẫn có thể nghe rất rõ lời nói đầy sự tức giận của ông. Freen thấy thế cũng mở loa ngoài cho Becky cùng nghe vì ông chỉ tức giận như vậy khi có chuyện liên quan đến Becky mà thôi

"Ba lại làm sao vậy?" - Freen thở dài mà nói

"Con còn hỏi ba làm sao hả? Ba để con đi Anh, việc đàm phán là phụ vì ba có người ở bển con không cần lo nhiều như vậy. Việc của con là ở bên cạnh chăm sóc Becky, dẫn con bé đi chơi này nọ đi, đừng có lo làm không như thế."

Becky nghe được câu nói của ba cũng cảm thấy khá có lý đó chứ. Mấy ngày nay vì Freen cứ đi làm mãi, em ở nhà một mình có chút cô đơn rồi. Freen thấy Becky cúi mặt xuống như suy nghĩ gì đó, thế là tắt loa ngoài, bảo em đi ngủ còn mình thì đi nghe điện thoại của ba. Đương nhiên, Becky sẽ không bao giờ từ chối cô vì vậy em ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình rồi đắp chăn lên, nhắm mắt nằm ngủ.

Sau khi nghe điện thoại của ba cô xong, cô bước vào đã thấy em nằm ngủ rất ngon. Cô nhẹ nhàng đi tới gần, kéo cái chăn lên rồi nhìn ngắm em.

"Chị nên làm thế nào đi Becky? Chị bây giờ cảm giác lạ lắm." - cô thì thầm với em xong thì bước tới chiếc giường của mình mà nằm ngủ. Cô đâu biết được rằng cô gái đó chưa từng ngủ, em từ từ mở đôi mắt của mình ra mà khuôn mặt đượm buồn: "Còn với em đây dường như đã rung động với chị rồi Freen à." - cái suy nghĩ này khiến lòng em nhói lên. Em thật sự rất muốn nói với cô biết điều đó nhưng không thể vì nó có thể sẽ làm em phải xa cô.

-----------------------------------------------------

Sáng hôm sau, trong lúc đang ngồi ăn sáng thì Freen bắt đầu mở lời:

"Hôm nay chị không đi làm, sẽ ở nhà với em. Tối nay chị dẫn em đi mua chút đồ rồi ra nhà hàng ăn."

Becky ngừng ăn mà ngơ ngác nhìn Freen. Hôm nay chị nghỉ làm sao? Đã vậy còn đi chơi và đi ăn với em nữa chứ. Không phải là điều đáng mừng dành cho em sao? Becky hớn hở ra mặt mà hỏi:

"Vậy tối nay chúng ta ăn ở đâu hở chị?"

"Em không cần lo. Vấn đề trước mắt là đi mua đồ cho em đã." - Freen bình tĩnh trả lời. Sau khi ăn sáng xong thì Freen ngồi vào bàn làm việc còn Becky thì mải mê coi bộ phim yêu thích của mình cho tới khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Cô đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh làm việc thấy cảnh tượng đó cũng phải khẽ mỉm cười: "Đúng là con mèo con mà." - Freen thầm nghĩ rồi lấy cái chăn nhỏ đắp lên cho em.

----------------------------------------------

Khoảng tầm 5h chiều, cả hai đã chuẩn bị đầy đủ để đi mua đồ. Đương nhiên cô sẽ đi tới trung tâm của gia đình cô để mua đồ vì như vậy cũng có thể khiến ba cô yên tâm một chút là cô không mua đồ dởm cho em.

"Cái này mắc quá rồi." - ngay khi Freen vừa ướm thử cái đầm lên người em thì việc đầu tiên em làm là xem giá của bộ đồ.

"Em cứ mặc thử chị xem nào. Chị cũng có bắt em trả tiền đâu." - Freen đẩy người Becky vào phòng thay đồ cùng với chiếc đầm. Trong lúc đó, Freen lại kiểm tra về quá trình của dự án của mình.

"Chị Freen..." - giọng nói nhẹ nhàng khiến cô phải bất giác quay qua nhìn.

Khuôn mặt cô ngơ ngác với hình ảnh trước mắt của mình. Em cứ như một thiên thần đang đứng ngay trước mặt cô vậy. Chiếc đầm cô chọn cho em chính là kiểu dáng đơn giản nhất nhưng khi em mặc nó lên lại khiến nó đẹp đến lạ thường. Vóc dáng thon gọn của em đã được khoe ra qua lớp vải của chiếc đầm làm ai trong cửa hàng cũng phải ngước nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Freen, trái tim của mày đang dần khác với lý trí rồi." - thâm tâm của cô như đang lên tiếng.


Mọi người ơi, mọi người ơi. Đọc truyện nhưng cũng đừng quên vote cho 2 chị bé nha. Ngày cuối rồi đó. Fighting na ka!!!!🤘🤘🤘🤘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro