Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng chiều hôm sau khi tan sở, anh Trung Anh chặn tôi ở cổng viện nghiên cứu, nói muốn dẫn tôi về nhà anh ta ăn cơm. Tôi không muốn đi, hỏi anh ta định giới thiệu tôi với bố mẹ anh ta thế nào, anh ta nói không sao, từ lâu bố mẹ anh đã biết anh có một người bạn rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc anh, còn tặng cho nhà anh rất nhiều quà.

Chắc đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Thôi được, cứ đi vào hang hổ mà xem thử. Cuối cùng lúc đó tôi đã yêu căn nhà đó ngay lập tức. Mọi nơi đều tràn đầy hương vị hòa hợp, một gia đình ba người hạnh phúc.

Kết quả là, tôi ngay lập tức yêu thích ngôi nhà đó. Mọi nơi đều toát lên không khí ấm áp, hạnh phúc của một gia đình ba người. Bác trai bác gái rất tốt với tôi, và họ cũng rất có học thức. Sau này, tôi mới biết rằng bác trai làm ở Công an thành phố còn bác gái làm ở Hải quan. Thôi nào, dù sao họ cũng đều là quan chức cấp cao, nhưng lại rất thân thiện, đối xử tốt với tôi chẳng khác gì với con trai mình.

Ăn cơm xong trời đã khuya, bác gái đề nghị tôi ở lại, nói rằng giờ này về thì không tiện đâu, dù sao ở đây cũng có chỗ ngủ. Có lẽ bác gái chỉ khách sáo thôi. Anh Trung Anh thì như một đứa trẻ được lệnh cờ, hớn hở chạy lên lầu dọn giường cho tôi. Tôi chỉ có thể đồng ý thôi. Chủ yếu là cảm giác gia đình trọn vẹn khiến tôi không muốn rời đi.

Khi bác gái còn ở đó, anh Trung Anh để tôi ngủ trong phòng anh ta, còn anh ta thì ra phòng khách ngủ. Bác gái xuống lầu, anh Trung Anh lại chạy tới, hôn chùn chụt tôi, gọi tôi là bé yêu, làm tôi thoáng nghĩ rằng tôi đang là con gái vậy, chúng tôi có thể là một gia đình bốn người hạnh phúc. Nhưng sự thật thì. Tôi là con trai, chúng tôi là hai người đàn ông.

Anh Trung Anh thấy vẻ mặt tôi không đúng, tưởng tôi không thích làm "bé yêu", "bé cưng", v.v. bắt đầu gọi tôi là chồng. rồi lại thổi kèn cho tôi. Lần này, kỹ thuật của ai đó dường như đã tiến bộ rất nhiều. Cảm giác rất sướng, rồi tôi bắt đầu cảm nhận được sự sướng đến tận gáy lại còn hòa hợp. Chúng tôi đã có lần đầu tiên tình dục hài hoà trong ngần ấy thời gian.

Sau màn dạo đầu đầy đủ rồi đổ cả chai dầu bôi trơn vào bên trong tôi, cuối cùng anh ta cũng tiến vào. Tôi không phản kháng. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thực sự cần một gia đình. cần một người yêu thương chăm sóc tôi. cần một người yêu để ôm hôn. Tôi không cảm thấy đau, cũng không phải không cảm thấy khoan khoái. Nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nghĩ đến chúng tôi như một cặp vợ chồng hợp pháp, bố mẹ chồng đang ngủ dưới lầu, chúng tôi trên lầu hì hục làm chuyện vợ chồng. cảm thấy cuộc đời thật bình dị.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận một cuộc sống tình dục thành công. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang hưởng thụ.

Sau khi anh rút ra, tôi nói để tôi làm. Anh ta không chịu, vịn vào lý do đang ở nhà của anh, anh không thể để tôi đâm anh khi đang gần kế bố mẹ. Cái lý do khôi hài như thế mà anh ta cũng nghĩ ra. Tôi không chịu. Anh bảo làm như thế lớn tiếng bố mẹ sẽ thức. Rồi tôi giận hờn. Sau đó anh ta lại chui vào chăn thổi kèn tôi. Sau khi cảm nhận được cái sướng, tôi cũng quên mất.

Chúng tôi xác định mối quan hệ như vậy. Tôi không phải là người dễ thay đổi, thế nên tôi đã cố gắng giữ khoảng cách an toàn với anh Quang, không còn quấy rầy anh ta nữa. Tôi luôn nghĩ rằng một khi xác định mối quan hệ, giống như vợ chồng, không được phản bội, không được ngoại tình. Vậy nên, bây giờ tôi với anh Quang giống như hai con cá trong nước, trong suốt mà không liên quan.

Lúc đầu, anh Trung Anh không yên tâm về anh Quang. Trong mắt anh ta, tôi giống như bảo vật duy nhất trên đời, ai thấy cũng muốn cướp mất.

Ấy thế là, ngay cả khi tôi khen bố anh ta đẹp trai, phong độ. anh ta cũng sẽ ghen, mắng tôi mê người già, loạn luân, thích bố chồng, v.v. khiến tôi không biết nói gì. Nhưng sau đó, anh ta lại nghĩ tôi chỉ là một người đơn giản, không có tâm kế, không làm điều xấu nên yên tâm để tôi và anh Quang "ở chung một phòng". Chỉ là anh ta sẽ công khai hay ngầm tuyên bố chúng tôi là một cặp. như một con sư tử, khẳng định quyền sở hữu của nó.

Sau đó anh ta còn liên tục sắm sửa một số đồ nội thất vào căn hộ của tôi, để chứng minh sự tồn tại của mình, hoặc để nhắc nhở tôi và anh Quang về sự hiện diện của anh ta? Ban đầu trong bếp của tôi không có gì, nhưng giờ chỉ cần có nguyên liệu và kỹ năng, cũng đủ để nấu một bữa ăn thịnh soạn.

Tôi luôn muốn mua một tủ sách lớn để đặt những thùng sách của mình, và rồi tôi phát hiện ra căn phòng nhỏ đã được cải thành phòng đọc sách. còn có thêm một chiếc giường. Sau này, anh Quang thỉnh thoảng ngủ trong phòng nhỏ, rồi về sau, anh Quang ngủ luôn trong phòng nhỏ.

Thời gian trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc đã nửa năm. Mối quan hệ của tôi với anh Quang cũng kéo dài nửa năm, chúng tôi hầu như không cãi nhau, mỗi lần có chuyện gì cũng không tranh cãi, tôi là người quyết định.

Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã giải thoát khỏi tình cảm với anh Quang, tôi muốn sống một đời với anh Trung Anh. Chúng tôi thậm chí còn cùng nhau ra ngoài tìm người để lập gia đình bình phong, hy vọng tìm được một cặp đôi phù hợp, bốn người hình thành một gia đình và sống với nhau suốt đời.

Nhưng tôi phát hiện mình đã sai... Em gái của anh Quang xuất hiện, phá vỡ cuộc đời của tôi.

Em gái của anh Quang không phải em ruột của anh ấy, chỉ là mối quan hệ "anh em" nhưng thực chất là người yêu.

Tôi luôn nghĩ rằng tôi và anh Quang thật sự chỉ là những người bạn tốt. Nhưng khi họ xuất hiện trước mặt tôi với tư cách là một cặp đôi, tôi không thể chịu nổi. Bề ngoài tôi nói chúc họ trăm năm hạnh phúc. Nhưng trong lòng lại thấy đau đớn.

Anh Quang cười rất tươi. nói rằng: "Anh biết em sẽ chúc phúc cho anh mà. Em là anh em chí cốt của anh. Đây là lời chúc phúc đầu tiên anh nhận được."

Người phụ nữ đó cười rất giả tạo, nói rằng cô ấy đã nghe anh trai mình nói rằng anh ấy có một người bạn tốt thế nào, giỏi giang thế nào, đẹp trai thế nào, hôm nay gặp được, tuy không đẹp trai như tưởng tượng nhưng vừa nhìn đã biết là người có nét. Sau này chúng ta sẽ là những người bạn tốt.

Tôi cũng bắt đầu giả tạo mà khách sáo với cô ấy.

Anh Quang, anh là đồ lé, không nhận ra người phụ nữ này và tôi hoàn toàn không hợp nhau. nghĩ rằng chúng tôi rất vui vẻ, cười ngốc nghếch nói: "Hai người anh yêu nhất, một là bạn gái, một là anh em. Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc."

Lúc đó tôi chết đứng. Tôi cũng là người anh ấy yêu nhất. mặc dù chỉ là anh em.

Tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì sau đó, tôi chỉ nhớ mình đã nói sẽ nhường chỗ cho họ, nói rằng tôi sẽ ra ngoài.

Nhưng tôi rất muốn được anh Quang giữ lại, rồi xem họ làm gì, xem người phụ nữ này đối xử với anh thế nào. Nhưng người phụ nữ này phản ứng rất nhanh, cười nói cảm ơn em nha.

Sau đó đóng cửa. tôi bị đuổi ra ngoài.

Điện thoại tôi không kịp mang theo. ví tiền cũng không có.

Ngoài số điện thoại của mình, tôi chẳng nhớ số của ai cả. Giờ đây, tôi hoàn toàn cô độc, không biết phải đi đâu, cũng không biết tiếp theo phải làm gì.

Một mình lang thang như một kẻ vô gia cư.

Rồi tự nhiên cảm thấy tự thương hại bản thân, tự giày vò, rồi nảy sinh căm ghét người phụ nữ của anh Quang. sau đó là căm ghét cả anh.

Nghĩ kỹ lại, tôi với anh Quang, hình như từ trước đến giờ đều là tôi trả giá, tôi xui xẻo. tôi bị tổn thương. tai nạn xe, bị đuổi, còn bị muộn giờ làm vì lo cho anh ấy mà bị giáo sư mắng, vì lo anh ấy lạnh mà nhường chăn rồi bị cảm.

Đang tự thương hại mình, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, trời dần tối và tôi càng mệt và lạnh hơn. "Hắt xì!" Tôi bị cảm lạnh.

Tôi đã khóc, cảm thấy mình yếu đuối và nhu nhược. Nghĩ đến việc hai cơ thế đó đang trượt qua nhau dưới ánh trăng, không chừng còn đang làm chuyện ấy trên chiếc giường mới được anh Trung Anh đã thay ga giường sạch sẽ của chúng tôi, trong khi tôi là chủ nhà lại đang run lẩy bẩy vì lạnh ở dưới lầu. Tôi ngồi xếp bằng trên bãi cỏ trong vườn, run rẩy không biết đã bao lâu, đột nhiên cảm thấy ấm áp. Một chiếc áo được choàng lên người tôi. Tôi vừa định ngẩng đầu nhìn xem ai thì ngã vào một vòng tay mềm mại. Tôi mơ hồ được bế lên xe, có ai đó lau nước mũi và nước mắt cho tôi. Đó là cảm giác an toàn quen thuộc. Là ai đây? Tôi dùng cái đầu đã mờ mịt của mình nghĩ, có phải là anh Quang không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro