Hoàng hôn vỡ nát bên thềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mây vẫn lững thững trôi
hiên nhà vẫn đượm lửa
người vẫn say mộng xưa
dẫu ái ân già cỗi.

gia nguyên có nghe được không, tiếng ai oán một niềm sầu ly biệt đang từ từ xé toạc ánh hoàng hôn, để tiếc nhớ vùi chôn thành quên lãng?

gia nguyên có nghe được không, gió hoang liêu thổn thức với chân trời, nỉ non kể câu chuyện cũ kĩ năm nào bị thời gian đè nén, ngân nga cùng sóng biển ngoài khơi xa?

gia nguyên có nghe được không, giọt sầu côi cút lang thang giữa dòng người hối hả, chẳng ai đoái hoài, khóc mãi chẳng ngừng?

và gia nguyên có cảm nhận được không, tiếng tình mình vỡ đôi giữa lưng chừng giọt nhớ, vương vấn đượm nồng không thể tự mình tấu nổi thành những vần thơ?

thế giới của những kẻ mộng mơ, em biết đấy, hứa hẹn thật nhiều, cuối cùng cũng chẳng thực hiện được bao nhiêu. hơi men của tình say nương theo chiều gió, vấn vít nơi giờ chia phôi, nơi ngày cãi vã, nơi tháng biệt ly, và rơi xuống trên hàng mi ướt nhòe của em trong một ráng chiều nát vụn. đôi lời tiếc thương tủn mủn tựa ưu tư lẩn khuất cuối vầng dương, dẫu có đem niềm xót xa chất thành biển bạc cũng chẳng thể cùng nhau đi tiếp một chặng đường.

anh có lỗi với gia nguyên nhiều lắm, anh cũng không nhớ bản thân mình đã bao nhiêu lần tự nhủ thầm, rằng kha vũ chỉ là một kẻ tồi, vì chỉ việc khiến em vui vẻ anh cũng không thể làm cho nổi, để kết cục biến thành chia phôi. anh thật tệ đúng không? vậy nên, em rời xa anh cũng là điều dễ hiểu.

nào ai có thể chấp nhận một kẻ say cứ mãi đắm chìm trong vùng mơ đã lở lói từ bao giờ, ngày ngày làm tổn thương đến những người bên cạnh anh ta. đến cả anh, còn chẳng thể nào thứ tha cho chính mình của những năm tháng ấy.

những đốm lửa vụt bay theo tro bụi đã cuốn mối tình năm ấy đi đâu về đâu, cuối cùng anh lại chẳng hề hay biết nữa, vì anh đã thấy mảnh hồn tàn của hạnh phúc vỡ nát sau lưng đồi.

ngày sau dẫu có duyên tàn phận bạc, chỉ mong gia nguyên tìm được một chốn bình an để nương tựa giữa thế gian rất đỗi bấp bênh này, và quên anh.

à gia nguyên biết không, hình như ngày em rời đi, ai đó đã khóc thật nhiều, vì chẳng thể nào níu nổi những dấu yêu. giống như nhớ nhung lắm đấy, nhưng nào còn tư cách gọi người xưa cảnh cũ trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro