[Và anh đã khóc, trong những ráng chiều hoang hoải sau lưng đồi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Nguyên à, cái nắng êm ả của ngày hạ lại một lần nữa đáp nhẹ lên đôi mi gầy, và ngàn mây vẫn ngân nga những câu chuyện tình ngày ta còn vụng dại. Hạ của em về rồi đấy, nhưng không còn là hạ của chúng ta như những ngày xưa nữa, anh băn khoăn không biết em có từng bận tâm đến hay không?

Nơi mặt trời tỏa những tia nắng dìu dịu xuống mái hiên, hạ vấn vít những lời ca vu vơ nào xa xôi lắm. Nơi thương yêu vẫn còn đong đầy trong tâm trí, hạ ưu tư viết nốt đôi ba dòng ngày biệt ly. Và nơi những vần thơ cũ ngọt ngào em từng viết tặng, hạ chầm chậm phủ lên một tầng bụi mỏng, để lòng anh có thể tự dối lừa rằng anh đã quên đi.

Anh đã từng nghĩ thế gian này rộng lớn lắm, chỉ cần quay lưng người rồi sẽ quên người. Nhưng anh lại quên mất thời gian bao la thế, anh sẽ chẳng thể nào trốn thoát khỏi những dòng hoài niệm của ngày xưa. Chúng từng chút từng chút ùa về trong mỗi đêm đen lạnh giá, để anh cảm nhận được sâu sắc rằng, em vẫn ở đây, trong trí nhớ của anh mà chưa một giây nào thôi khắc khoải.

Lòng chợt thắc mắc đã có ai đem ô đến đón em mỗi khi trời trở lạnh, hay đã có bóng hình nào sưởi  ấm trái tim em ngày cô quạnh hay chưa. Vì anh nhớ khi trước đã từng hứa sẽ tìm được em giữa muôn trùng giọt nhớ, nhưng cuối cùng anh cũng nuốt lời, không thể nào chăm sóc được cho em.

Đời này thật đáng buồn em nhỉ. Những lời trót lưỡi đầu môi đã sớm phai phôi như làn gió, nhưng anh vẫn hoài mong trong trái tim em vẫn còn chút nào đó về anh. Giống như đoạn duyên ngày ấy đã sớm tan thành ảo ảnh, anh vẫn không muốn tất cả những thương yêu từng có của chúng mình biến thành dư thừa.

Thời gian trôi qua khiến những nồng đượm dần trở nên sứt mẻ, anh và em cũng chẳng còn như trước, chúng mình cãi vã và to tiếng, chúng mình làm tổn thương lẫn nhau bằng lời khó nghe khi cơn giận chiếm lấy tâm hồn. Và rồi có hối hận bao nhiêu cũng chẳng thể nào níu nổi những dấu yêu thêm nữa, tình mình chia hai ngả.

Mình đã quá tự tin khi cho rằng tình yêu có sức mạnh vượt qua trăm sông nghìn núi, trong khi mình còn chưa thể bước cùng nhau đi hết một con đường. Mình đã từng hứa sẽ nắm tay nhau băng qua những đại dương, cuối cùng vẫn mãi dừng chân nơi quán quen phố nhỏ, mộng ước chẳng thể nào cất cánh bay thêm.

Nuối tiếc vẫn luôn tồn tại ở đó thôi, nhưng để vãn hồi vẫn luôn là điều không tưởng. Anh và em vẫn phải xếp lại những bộn bề để tiến về phía trước, dù có chẳng đành lòng hay vẫn còn vương vấn những nhớ mong. Vì em biết đấy, những cơn mơ dù có khắc khoải đến nhường nào cũng chẳng thể biến thành sự thật được, vì thế gian này nghiệt ngã biết bao nhiêu.

Cuối cùng, đôi ba lời viết vội ngày thu qua, cũng không thể nào ngăn nổi tình yêu hòa tan trong khói tỏa.

Xin em, đừng buồn.

[Vài dòng tha thiết gửi em từ một gã khờ].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro