Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nào đó, Trương Gia Nguyên lại nghĩ ra trò để trêu Châu Kha Vũ, nhưng cà nhắc đi một vòng khắp nơi cũng không thấy hắn. Đang muốn hỏi hạ nhân có phải hắn lại có việc ra ngoài không, đi được nửa đường, Trương Gia Nguyên phát hiện căn phòng trước đó một mực khóa chặt, bây giờ lại mở ra, khép hờ.

Đối với Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ luôn dịu dàng, để Trương Gia Nguyên chạy loạn khắp trạch viện, duy chỉ có lần đầu cậu đến ở, có dặn "hễ là phòng khóa, đều không được tự ý xông vào."

Trương Gia Nguyên đại khái biết Châu gia làm ăn nên chỉ nghĩ mấy căn phòng kia chắc có đặt hàng hóa quan trọng, hay là cơ mật thương nghiệp gì đó, hay thậm chí là bảo khố Châu gia... nên mới phải cẩn trọng như vậy.

Thật ra Trương Gia Nguyên càng đoán lại càng hiếu kỳ, nhưng dù sao cũng ăn không ở không nhà người ta, người ta có quy củ, cậu tuân thủ là phải.

Trừ việc này ra, chuyện khiến Trương Gia Nguyên cảm thấy kỳ quái chính là có lần cậu ngủ trưa tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy tiếng trò chuyện, nhưng ở xa quá cậu không nghe rõ. Đang muốn ra ngoài xem lại phát hiện cửa phòng cậu bị khóa lại từ bên ngoài.

Nhưng mà cậu chỉ gõ cửa một lát Triệu quản gia đã mở cửa, cung kính nhận lỗi, giải thích rằng " trong phủ có khách quý, sợ thiếu gia ngủ dậy không rõ, đi ra ngoài chạm mặt bên trên, lại không muốn làm phiền ngài ngủ nên mới tạm thời khóa cửa để đề phòng vạn nhất. Đúng lúc khách nhân đi rồi, ngài có thể đi lại như thường, mong ngài thứ lỗi."

Về sau Trương Gia Nguyên lại phát hiện cửa phòng mình bị khóa lại như vậy hai lần. Nhưng đây chỉ là hắn phát hiện, có lẽ còn có lúc cửa phòng cậu bị khóa, sau đó lại vô thanh vô tức mở ra.

Mà hiện tại, Trương Gia Nguyên tìm Châu Kha Vũ, nửa đường dừng lại, đối mặt với căn phòng bí ẩn bỗng nhiên mở ra, xuyên qua khe hở khép hờ, chỉ có thể thấy bên trong một màu đen kịt, không bật đèn cũng không có lấy một ánh nến. Ma xui quỷ khiến, Trương Gia Nguyên đang định đẩy cửa nhìn thử một cái thì bả vai bị một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ, dọa cậu giật nảy. Quay đầu, bị Châu Kha Vũ bắt tại trận, cậu hít thở ngượng ngùng giải thích:

"Em em em không phải cố ý muốn xông vào phòng đâu. Tại cửa không khóa, em..."

Châu Kha Vũ thầm thở phào một cái, may không khóa là căn phòng này. Sau một khắc, Châu Kha Vũ đẩy cửa phòng ra, đi vào mở đèn, dung ánh mắt ra hiệu cho Trương Gia Nguyên tiến vào.

Trương Gia Nguyên đi đến, có thể nào cũng không ngờ tới sẽ thấy một phòng toàn nhạc cụ nào sáo, nhị hồ, sênh, cổ cầm, đàn tranh... Đủ hình đủ dạng, rực rỡ muôn màu. Hơn nữa nhìn qua đều là hang thượng đẳng, có giá trị không nhỏ. Mấy thứ này chỉ chọn bừa một cái đoán chừng cũng bằng tiền mua một cái trạch viện nhỏ. Khó trách phải khóa cẩn thận như vậy.

Châu Kha Vũ nói:

"Nhạc cụ trong này phải bảo dưỡng định kỳ, hôm nay sư phó bảo dưỡng có đến, chắc là hạ nhân sơ ý không khóa cửa phòng."

"Ồ..."

Lực chú ý của Trương Gia Nguyên đều đạt trên đám nhạc cụ, cẩn thận chọc chọc cái này, sờ sờ cái kia:

"Sao nhiều như vậy, đừng nói với em đám nhạc cụ này anh đều biết chơi nha."

Châu Kha Vũ đáp:

"Nào có, sao vậy được. Là... cô phụ (Chồng của cô) anh. Hắn tới nhà làm khách lần nào cũng muốn nghe biểu diễn cổ nhạc Trung Hoa, trong nhà để sẵn, đến lúc đó chỉ cần mời nhạc sư đến là được."

Trương Gia Nguyên không biết có phải ảo giác của mình hay không, Châu gia như vậy, có cảm giác như muốn lấy lòng vị kia. Không chừng cô phụ chính là cái người Nhật Bản kêu Kim Tỉnh tiên sinh mà cậu từng nghe. Lúc ấy Trương Gia Nguyên trốn trong xe lửa còn nghĩ thầm, lấy Tỉnh làm tên, hiếm thấy ghê, chả nhẽ trong mệnh thiếu thủy?

Trương Gia Nguyên cuối cùng dừng lại trước một cái cổ cầm, ôn nhu vuốt ve nó, ánh mắt nặng nề, càng ngày càng sâu, nói:

"Vậy cô phụ anh không chừng sẽ có chủ đề chung để bàn luận với cha em đấy. Ông ấy cũng thích nhạc cụ cổ, nhất là cổ cầm. Văn nhân ấy à, lúc nào cũng điên cuồng truy cầu mấy thứ thi thư nhạc lễ."

Trương Gia Nguyên nhìn đàn nhớ người, vô thức nói chuyện trước kia:

"Lúc em khoảng mười bốn tuổi, cha ngứa mắt em không nghề nghiệp không học thuật, vậy mà có suy nghĩ dung cổ cầm từ từ rèn dũa tính tình em, hun đúc lại cái tình cách chả ra gì này. Em cố tình dựng thẳng đàn ôm trong ngực đánh làm cha em tức chết, từ đó về sau, ông không ép em học nữa."

Mà bây giờ... cho dù muốn học, cũng không ai dạy. Nếu như bây giờ cha nói muốn dạy cậu cổ cầm, cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý nghiêm túc học. Chỉ cần để cậu gặp lại cha, muốn cậu làm gì cũng được.

Châu Kha Vũ vuốt mái tóc mềm mềm của Trương Gia Nguyên, từ phía trên cậu nói:

"Em nhắc làm anh nhớ đến một nhạc cụ phương Tây, tên là guitar".

Trương Gia Nguyên nghi hoặc:

"Cho đạp? Tên lạ vậy."

".... Không khác lắm. Là một loại đàn sáu dây. Cách chơi của nó chính là cái động tác quái quỷ em vừa nói đó. Có phải rất có duyên với em không?"

"Lúc đánh guitar, sẽ ngồi đánh." Châu Kha Vũ vừa nói vừa vỗ vỗ cái ghế tròn cạnh mình, ra hiệu Trương Gia Nguyên ngồi xuống đây.

"Lúc đánh guitar, tay trái cách sườn, nâng lên. Tay phải để trước bụng, gần giống thế này."

Châu Kha Vũ ngồi sau Trương Gia Nguyên, thân thể hơi cúi xuống, hai tay cầm lấy tay người trong ngực, vừa nói vừa đưa tay đến vị trí tương ứng, mô phỏng cho Trương Gia Nguyên động tác gảy đàn.

(AAAAAAA chỗ này nó bị soft ý, thử tưởng tượng mà xem aaaa)

Vô cùng kề cận, vô cùng thân mật, nghe được cả hô hấp của đối phương, cùng với nhịp tim càng ngày càng rối loạn.

Nguyên lai rung động không phải dây đàn ghi ta, mà là dây cung trong lòng hai người.

Mà bọn họ bây giờ, trên người, từ hương dầu gội trên tóc, mùi sữa tắm, đều mà mùi hương giống nhau, hơi thở phân biệt không rõ, cũng không phân nổi người hay ta.

Rõ ràng đã mô phỏng xong, nhưng hai người vẫn ngồi im, không động.

Một giây, hai giây, ba giây...

Sau đó Châu Kha Vũ nắm chặt hai tay, từ phía sau ôm lấy Trương Gia Nguyên.

Sinh thời loạn thế, quốc gia đại nghiệp phía trước, vốn nên quên đi những chuyện nữ nhi tình trường thế này.

Trương Gia Nguyên chưa từng vọng tưởng đến chuyện tình cảm. Giống như, cậu chưa từng vọng tưởng qua, có thể gặp được Châu Kha Vũ. Thế nhưng cậu và Châu Kha Vũ cứ như vậy gặp nhau.

Tình yêu cứ thế mà đến. Tâm động, đến chính mình cũng không quản được.

Trương Gia Nguyên cảm giác được Châu Kha Vũ vùi đầu vào cổ mình, nghe thấy hắn nói:

"Anh... dạy cho em cái này, dạy em lễ gặp mặt của người phương Tây."

"Hả?"

Thế là Châu Kha Vũ đi tới trước người Trương Gia Nguyên, quỳ một gối xuống, gần như thành kính, chậm rãi lại gần, bờ môi nhẹ nhàng đặt lên môi Trương Gia Nguyên một nụ hôn.

Chớp mắt bọn họ chạm môi, bên ngoài, từng bông tuyết rơi...

Là tuyết đầu mùa, mang theo nụ hôn đầu của thiếu niên.

Hai người ngượng ngùng tách ra, hai tai Trương Gia Nguyên sớm đã đỏ bừng, vẫn còn khoe mẽ:

"Đã là lễ gặp mặt, lần sau gặp anh trai anh em cũng làm thế này."

"Em dám!"

Một giây sau Trương Gia Nguyên ôm lấy khuôn mặt tuấn tú biểu cảm đặc sắc của Châu Kha Vũ, cong môi, hôn trả lại hắn.

Thân tại loạn thế, ăn bữa nay lo bữa mai, mỗi khoảnh khắc đều là tham lam giữ lấy.

Bọn họ tranh đoạt từng giây, yêu nhau, tình yêu cuồng nhiệt.

Trương Gia Nguyên ôm eo Châu Kha Vũ, ghé sát tai hắn thì thầm:

"Có thể, dạy em cái khác nữa không?"

Hầu kết Châu Kha Vũ nhấp nhô, giả ngu:?

"Đừng tưởng em không biết anh giấu cái gì dưới gối."

Lúc đầu Châu Kha Vũ không muốn tiến triển nhanh như vậy, thế nhưng không đợi hắn nói, Trương Gia Nguyên đã lại dung môi chặn miệng hắn.

Càng hôn càng sâu, hai người quấn lấy nhau, ngã xuống giường.

"Đây là em đòi anh dạy, lát nữa đừng cầu xin tha thứ."

Có lẽ thời gian hạnh phúc lúc nào cũng trôi nhanh, nháy mắt đã đến cuối năm.

Có câu nói, treo cao đèn lồng đỏ, loạn thế cũng có vẻ thái bình.

Mà Dinh Khẩu bị chiếm đóng, hôm đó cũng treo lên dáng vẻ thái bình giả tạo, thậm chí có người dân thả đèn, đốt pháo.

Châu phụ với anh trai gọi điện thúc giục Châu Kha Vũ trở về Phụng Thiên ăn tết. Trước đó bọn họ đến Dinh Khẩu làm việc, cũng từng gặp Trương Gia Nguyên, nhưng Châu Kha Vũ bao che, sợ cha với anh trai hỏi lung tung, mới nói chuyện một chút đã để Trương Gia Nguyên về phòng.

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm Châu phụ từ tốn nhưng vẫn lộ ra ý vị không mấy thân thiện với người ngoài:

"Daniel, đây là lần đầu con không đón năm mới với ta và anh trai con. Bởi vì Trương cái gì Nguyên kia? Hắn còn ở đấy sao?"

Châu Kha Vũ thẳng thắn trả lời:

"Vâng. Năm nay con muốn ở lại Dinh Khẩu với cậu ấy."

Châu phụ do dự một lát, vẫn mở miệng:

"Cha nghe hạ nhân nói, các con... Cho dù là bạn bè thân thiết, cũng phải chú ý chừng mực."

Lần này Châu Kha Vũ không trả lời.

Châu phụ lại đánh vỡ trầm mặc:

"Công việc kia, con nhận?"

"Không có, còn đang cân nhắc."

"... con có đồng ý hay không, cha đều không miễn cưỡng con."

"Vâng."

"Được rồi, cúp đi."

Trước một giây Châu Kha Vũ định cúp máy, Châu phụ bỗng nhiên lên tiếng:

"Con, con, nếu không thì dẫn hắn về Phụng Thiên, cùng nhau ăn tết đi."

Châu Kha Vũ yên lăng hai giây sau đó trả lời:

"Con... sợ cậu ấy không được tự nhiên. Về sau sẽ có cơ hội, năm nay hai chúng con vẫn ở lại Dinh Khẩu."

"... Được. Cúp máy đi."

"Vâng. Chúc sớm, cha với anh năm mới vui vẻ."

Châu phụ nghe đầu bên kia dập máy, nghe tiếng máy bận, thở dài, chưa từng thấy ai như đứa con nhỏ Châu Kha Vũ này, ngay cả tết âm lịch cũng không về nhà.

Châu Kha Vũ muốn cùng Trương Gia Nguyên trải qua thế giới hai người, nhưng Trương Gia Nguyên làm chủ để ba hạ nhân trong viện cùng ngồi ăn, cũng coi như ... náo nhiệt, ăn xong bữa tối tất niên có gà có cá.

Chân bị thương của Trương Gia Nguyên được chăm sóc tốt đã sắp khỏi hẳn, ăn cơm xong liền ra sâu thả đèn, đốt pháo, chạy nhảy khắp nơi. Châu Kha Vũ liền vui vẻ nhìn cậu chơi đùa. Lát sau không biết cậu kiếm từ chỗ nào ra một cái thang, nói muốn lên mái nhà.

Lúc đầu Châu Kha Vũ ngăn cản, nhưng Trương Gia Nguyên nói đứng cao nhìn mới xa, cậu muốn lên nhìn thôn nhỏ mình ở từ nhỏ đến lớn. Lúc cậu đi nơi đó đã thành phế tích, không biết tết Âm lịch nơi đó có phải bị lãng quên rồi không? Nhưng mà, cậu không quên được.

Châu Kha Vũ liền cùng cậu hồ nháo, đến nhà trên, leo lên mái nhà, giữa mùa đông, ngồi bên nhau hứng gió lạnh.

Trương Gia Nguyên tựa đầu lên vai Châu Kha Vũ, câu được cậu không kể lại chuyện cũ ở thôn nhỏ, hoặc khôi hài, hoặc ấm áp, hoặc diệu kỳ, đến cả mấy chuyện thường ngày nho nhỏ...

Duy chỉ không nhắc đến, cái ngày, những người từng thuần phác hiền lành, vui vẻ sống qua ngày ở cái chốn thôn quê kia, bị quân Nhật hại chết.

"Hảo mộng lưu nhân thụy" (?)

"Đãn nguyện trường túy, bất nguyện tỉnh."

( Thương Tiến Tửu – Lý Bạch )

Nói cho cùng, Trương Gia Nguyên chỉ mới 17 tuổi, cậu tình nguyện lưu lại trong giấc mộng đẹp kia, không muốn nghĩ đến hiện thực tàn khốc mà bừng tỉnh.

Châu Kha Vũ từng hỏi, có muốn đón người thân đến đây cùng đón năm mới không, Trương Gia Nguyên chỉ mơ hồ từ chối.

Châu Kha Vũ nghe Trương Gia Nguyên chậm rãi nói bắt đầu nghĩ, Trương Gia Nguyên sinh ra ở thôn nhỏ thế nào, có cha mẹ, quê nhà, phát tiểu ra sao... Vô luận nam nữ già trẻ, có phải đều thích em ấy hay không, bà nội mỗi ngày sẽ làm bánh ngọt cho em, đám nhỏ hàng xóm nhìn thấy tỷ tỷ sẽ chạy đến nói cho em ấy, hay mấy cô gái nhỏ thôn bên vừa nhìn thấy em ấy sẽ đỏ bừng mặt...

Nghe nghe, nghĩ đi nghĩ lại, Châu Kha Vũ nhìn về phía mảnh đất dưới kia, ánh mắt biến thành nhu tình lưu luyến.

"Đợi ngày nào đó, anh đưa em về, nhìn quê hương em. Không, là quê hương của chúng ta."

Trương Gia Nguyên nắm tay Châu Kha Vũ, mười ngón đan xen, ánh mắt mang theo thương cảm, cười nhẹ đáp ứng:

"Được."

Thế nhưng, nơi kia, không về được nữa rồi.

Bất tri bất giác đã đến 0 giờ, mọi người đón giao thừa, năm mới giao năm cũ, bọn họ trong đêm đông, gắn bó cùng một chỗ, mỉm cười nhìn đối phương.

"Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Cách đó không xa, bầu trời đột nhiên sáng rực, chiếu lên bóng đôi tình nhân lưu luyến hôn môi.

Hiên tại, nhìn những ngày tháng kia, tôi vẫn cảm thấy, hết thảy như một giấc mộng. Nhưng mộng, chung quy vẫn phải tỉnh lại, còn không cho ai chuẩn bị, đột nhiên hóa thành ác mộng, tàn nhẫn băng lãnh, rồi tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro