[Shortfic] Đánh mất điều quý giá - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên Tỉ nó sao thế?" - Lão sư vừa uống nước vừa hỏi, trong lòng thầm lo lắng cho sức khỏe của Thiên Tỉ. TFBOYS mỗi ngày đều có một buổi tập nhảy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng, mà Thiên Tỉ hôm nay dù có được nhắc thế nào cũng không chịu nghỉ, tự đeo tai nghe tự luyện nhảy một mình suốt mấy tiếng đồng hồ, mồ hôi đã nhễ nhại hết lưng áo, chưa kể cậu còn đang bệnh sau đợt lịch trình liên miên vừa rồi.

"Kệ nó đi thầy!" - Tuấn Khải thở dài ngao ngán.

Vương Nguyên ở bên cạnh nằm dài ra sàn nhà, gối đầu lên balo giả vờ ngủ, thực chất đôi mắt đang chăm chú nhìn thân ảnh đang tự làm khổ mình trong gương. Đôi khi cậu còn thấy Thiên Tỉ nhìn lén mình, rồi lại tự cắn môi cố gắng tập trung vào những bài nhảy. Vương Nguyên không yêu Thiên Tỉ nhưng không thể không đau lòng, đó là điều dĩ nhiên. Làm gì có ai không biết Vương Nguyên sủng Thiên Tỉ tới mức nào, hàng ngày đều cưng chiều cậu ấy, đối với Vương Nguyên, kẻ tâm hồn 39 tuổi kia chỉ giống như một đứa trẻ con, luôn mọc gai xung quanh chính mình để tự bảo vệ bản thân, lại vô tình khiến người ta đau lòng vì sự mạnh mẽ ấy mà muốn chăm sóc cậu. Tình cảm Vương Nguyên dành cho Thiên Tỉ là như thế, không vồ vập nhiệt tình như Vương Tuấn Khải, nhưng sẽ âm thầm yêu chiều Thiên Tỉ, sẽ vui niềm vui của Thiên Tỉ, đau nỗi đau của cậu ấy, sẽ đem tất cả những gì mình có chỉ để đổi lấy nụ cười đồng điếu của đối phương.

Tất cả dần dần đã hình thành lên cái gọi là "thói quen". Bây giờ giữa cả hai đột nhiên lại xuất hiện một khoảng cách lớn thế này chính Vương Nguyên cũng muốn phát điên. Đêm qua không thể chợp mắt nổi, cậu đủ thông minh để nhận ra mình đã khiến Thiên Tỉ tổn thương thế nào. Đã không yêu thì thôi, còn nói như kiểu mình kì thị đồng tính vậy..

Mà Vương Nguyên, thực ra chưa từng kì thị giới tính thứ ba này, có điều đối phương lại là Thiên Tỉ khiến cậu chưa thể thích ứng kịp. Bình thường chỉ luôn coi Thiên Tỉ là một đứa em trai, những thân mật Thiên Tỉ dành cho mình cậu cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sai lệch, và trong trái tim cậu cũng chưa từng xuất hiện một thứ tình cảm nào trên mức anh em đối với đứa nhóc đó... Bảo cậu tiếp nhận, cậu tiếp nhận nổi không? Mặc dù Vương Nguyên không kì thị đồng tính, nhưng đối với đồng tính vẫn là không thể thích nghi..

Nhìn tên ngốc đang tự hành hạ chính mình kia, Vương Nguyên cũng muốn đến ấn đầu Thiên Tỉ xuống mà chửi, mà mắng tại sao không biết chăm sóc bản thân, sau đó sẽ lại lôi nhau đi ăn vặt như cả hai vẫn thường làm. Nhưng hiện tại, cậu thực sự không biết phải hành xử thế nào mới đúng. Trước kia Thiên Tỉ có lẽ cũng vì sự thân thiết quá mức của Vương Nguyên mới vô tình nảy sinh tình cảm, nên nếu bây giờ làm bạn lại chẳng khác nào rước cho Thiên Tỉ thêm hi vọng, mà nếu tiếp tục lạnh nhạt, người EQ thấp như Thiên Tỉ nhất định sẽ cho rằng bản thân đang bị kì thị, cậu ấy sẽ tổn thương biết nhường nào, hơn nữa phải đối xử như người dưng với Thiên Tỉ, Vương Nguyên không nghĩ mình có thể...


....


Lão sư sau vài lần khuyên Thiên Tỉ không được thì chán nản bỏ đi, dù sao buổi học vũ đạo cũng kết thúc khá lâu nhưng thầy vẫn ở lại để góp ý một chút về sự tiến bộ của Vương Nguyên và Tuấn Khải. Lúc đi ngang qua chỗ đội trưởng, thầy có dặn anh nếu nửa tiếng nữa Thiên Tỉ vẫn cứng đầu như vậy thì nhất định phải lôi thằng nhóc đi ăn trưa, nhảy lâu như vậy có lẽ đã tiêu hao cả phần ăn của hai ngày qua rồi..

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, Vương Nguyên hiểu ý cũng tự giác tỉnh dậy rời đi. Quả nhiên như dự đoán, cậu vừa bước ra khỏi phòng Thiên Tỉ liền dừng động tác lại, thả mình nằm xuống sàn nhà thở dốc. Cậu tập luyện nhiều như vậy hóa ra là vì muốn tránh mặt Vương Nguyên..

"Mệt không? Có giỏi thì nhảy tiếp mấy tiếng đồng hồ nữa xem nào!" - Vương Tuấn Khải lời ra như đang mắng, nhưng hành động tiến tới đỡ Thiên Tỉ dậy để cậu dựa vào người mình lại vô cùng cưng chiều, còn dịu dàng lấy khăn lau khô đầu cho Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ không đáp, lười biếng thả mình trong sự chăm sóc của Tuấn Khải.

"Không được rồi, mồ hôi nhiều quá không thể chỉ lau thôi được, em đi gội đầu đi!"

"Gội cho em" - Thiên Tỉ trả lời, mắt còn không thèm mở.

"Em là trẻ con đấy à?!"

Miệng mắng, nhưng vẫn là kéo Thiên Tỉ vào phòng tắm gội đầu. Vừa vò tóc cậu, Tuấn Khải vừa ca mấy bài ca dạy dỗ như ông cụ non, nào em phải biết chăm sóc cho bản thân, nào nhảy nhiều cũng không thể khiến tâm trạng tốt hơn.. Thỉnh thoảng còn cố ý dội cả một thau nước đầy lên đầu Thiên Tỉ.

"Đừng có bạo lực vậy, vào hết mắt em rồi!" - Thiên Tỉ nhăn nhó, mắt nhắm tịt lại vừa như trách vừa như làm nũng.

Vương Tuấn Khải cũng dừng lại bài càu nhàu của mình, lấy khăn lau mắt cho Thiên Tỉ, nhìn cái mặt cậu nhăn lại mà không khỏi buồn cười. -- "Có bị dầu vào mắt không?"

"Anh còn hỏi? Cay chết được!" - Thiên Tỉ giật lấy khăn trên tay của Vương Tuấn Khải tự lau cho mình, sau đó xua xua tay có ý muốn đuổi Tuấn Khải ra ngoài để mình tự lo.

"Thực sự không cần anh giúp?"

"Em không phải con nít, anh hỏi buồn cười nhỉ?"

"Ừ, miễn là chốc leo lên giường anh đừng có mang mùi hôi theo." - Vương Tuấn Khải mặt khinh thường đứng khoanh tay trước cửa nói.

"Con khỉ! Đây gội cực sạch!"

"Con khỉ có biết gội đầu đâu mà sạch?"

"Còn không cút đừng trách em làm ướt anh!"

"Cứ việc, hôm nay là phiên em giặt đồ"

"Anh còn không mau cút ra ngoài!!"

"Không thích!"

"Vậy kệ anh!"

"Không kệ anh thì em làm gì?"

"Đồ mặt dày!"

"Quá khen"

"....."



Vương Nguyên ở bên ngoài cửa vẫn chưa đi, không hiểu sao nhìn thấy khung cảnh ngọt ngào kia lại thấy vô cùng khó chịu. Cuộc cãi cọ của cả hai rõ ràng chẳng có gì thú vị lại khiến cậu ghen tỵ đến phát điên. Mới ngày hôm qua thôi người lau đầu cho Thiên Tỉ còn là cậu.. Vương Nguyên thuộc cung hoàng đạo Thiên Yết, không chỉ với người yêu mà với bạn bè cậu cũng có sự chiếm hữu rất cao, cho nên nhìn khung cảnh bên trong không tự chủ được cảm thấy phi thường ngứa mắt. Cậu không yêu Thiên Tỉ, nhưng lại muốn Thiên Tỉ chỉ là của một mình mình, ích kỉ độc chiếm tới nỗi kể cả đối với người anh em tốt như Tuấn Khải cũng có thể khiến Vương Nguyên đố kị..

Trước kia Tuấn Khải với Thiên Tỉ cũng thân nhau như vậy nhưng Vương Nguyên lại không hề khó chịu như lúc này. Có lẽ vì Thiên Tỉ không còn dựa dẫm vào cậu nữa, không còn bên cạnh như trước kia nữa khiến cậu sinh ra cảm giác bất an, lo sợ điều quý giá nhất sẽ bị cướp mất. Mà cậu, là kiểu người sẽ không dễ dàng để vuột mất thứ mà cậu muốn có..



=====



Vương Tuấn Khải đang ngủ ngon, vừa xoay người vào bên trong liền cảm thấy có gì đó rất chói mắt, làm anh không tự chủ được phải mở mắt ra...Bây giờ đã quá nửa đêm, mà Thiên Tỉ thì vẫn nửa nằm nửa ngồi cắm đầu nghịch gì gì đó trên điện thoại, vẻ mặt không có gì là thoải mái, thỉnh thoảng còn thở dài hoặc ngồi đơ ra một lúc. Giả vờ xoay người, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nhích người gần Thiên Tỉ một chút, ti hí mắt dễ dàng đọc được tin nhắn của Thiên Tỉ.

Đây là..

"Em làm cái trò gì vậy Thiên Tỉ?!" - Vương Tuấn Khải phát cáu ngồi thẳng dậy giật lấy điện thoại của Thiên Tỉ, đọc hết tin này đến tin khác, cảm giác tức giận đến có thể thổ huyết.

"Tuấn.. Tuấn Khải?" - Thiên Tỉ lắp bắp. Dù chỉ qua ánh đèn yếu ớt từ điện thoại cậu cũng có thể nhận ra đối phương đang giận dữ tới mức nào.

"Em có biết em đang làm gì không?" - Anh lớn giọng.

"Không sao, đây là nick mạo em lập chơi thôi, không có phải nick chính, sẽ không ảnh hưởng gì, anh trả đây!" - Thiên Tỉ vội vàng giải thích, lần đầu bị anh nặng lời nên có chút kinh sợ, cố với lấy điện thoại trong tay Tuấn Khải, lại bị anh cầm chặt lấy không cho buông ra.

"Em bị ngu à? Anh không lo đến hình ảnh của nhóm nếu chuyện này lộ ra ngoài, anh lo cho em kìa, mau giải thích xem này là cái thể loại gì?!" - Tuấn Khải giữ không cho Thiên Tỉ cứng đầu, tay còn lại dơ những dòng tin nhắn kia trước mặt Thiên Tỉ tra hỏi.

"Em.."

"Thiên Tỉ, với anh mà em còn lo sợ cái gì?" - Vương Tuấn Khải nhẹ giọng hơn, dùng sự dịu dàng để dụ dỗ.

"Em muốn xem mình có thể trở lại là trai thẳng được hay không.." - Thiên Tỉ cúi đầu nói, khuôn mặt thống khổ đến cùng cực.

"Vậy nên em lập một cái nick mới để tán gái?" - Anh sửng sốt nhìn Thiên Tỉ, nơi sâu nhất của trái tim như có vết dao cứa. Đứa nhỏ ngốc này sao có thể tự làm khổ mình như vậy, chỉ vì không muốn bị Vương Nguyên ghét bỏ mà phải làm cách này.

"Đồng tính luôn bị người ta chán ghét, em không muốn đồng tính.."

"Kết quả?"

"Vẫn là không có hứng thú với con gái. Người ta còn gửi ảnh cho em xem, vô cùng xinh xắn, mà em lại không hề có cảm giác..." - Thiên Tỉ cười buồn, tay miết qua những dòng tin nhắn tán tỉnh vụng về trên điện thoại.

"Đại ngốc!" - Tuấn Khải thở dài, đem cả người Thiên Tỉ ôm vào trong lồng ngực.

"Anh có cảm thấy em rất ghê tởm không Tiểu Khải?"

"Hỏi ngu, anh thương em còn không hết."

"Lại chửi."

"Ngu thật mới chửi."

"Anh ngu thì có."

"Em ngu hơn!"

"Ông không thèm cãi nhau với anh nữa."

"Có cãi được đâu mà thèm.."

"Đồ không biết liêm sỉ!"

"Cảm ơn!"

"....."


Cuộc cãi cọ cứ thế diễn ra mất nửa tiếng, rốt cuộc vẫn là một người hả hê chùm chăn đi ngủ, còn một người thì bốc khói trên đầu, ấm ức không biết làm sao ngủ tiếp. Mang theo tức giận, Thiên Tỉ rời khỏi phòng đi xuống phòng bếp pha một cốc cacao ấm, lúc định lên ban công kí túc xá TF ngồi hóng gió một chút liền thấy một người cũng đang đứng ở đó. Lúc nhận ra là ai, cậu giật mình quay đi muốn chạy về phòng, lại bị người kia cầm lấy cổ tay kéo về, cốc nước cũng vì vậy mà bắn một chút lên áo của đối phương.

"A xin lỗi, cậu không bị bỏng chứ? Để tớ đi lấy..."

"Tớ không sao!" - Vương Nguyên trả lời, sau đó cầm lấy cốc nước ấm từ tay Thiên Tỉ, vô tư uống.

Thiên Tỉ đứng đực ở đó không nói thêm câu gì, cũng không biết nên quay về phòng hay là tiếp tục ở đây. Trước mặt Vương Nguyên cậu luôn là ngây ngốc như vậy, IQ hay cao lãnh các thứ đều lần lượt kéo nhau trốn đi.

"Cậu không ngủ được à?"

"Ừ.."

"Tại sao?"

"Bị đại ca phá" - Cậu đáp, lại không để tới ánh mắt của Vương Nguyên sau khi nghe được không mấy vui vẻ.

"Hai người chung phòng có vẻ thoải mái nhỉ? Tớ cũng không thể ngủ nổi, cậu biết sao không?" - Vương Nguyên đứng tựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn Thiên Tỉ cười hàm ý, sau đó lại ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm.

Thiên Tỉ đoán ra được ý của Vương Nguyên nhưng không dám trả lời, sợ sẽ bị nghe những lời đả kích có thể khiến cậu một lần nữa đau đớn.

"Uống không?" - Vương Nguyên đột nhiên đổi chủ đề, đưa cốc cacao lại trước mặt cậu. Thiên Tỉ cũng không ngại ngùng nhận lấy, cố gắng bình tĩnh để không bày ra dáng vẻ mà Vương Nguyên chán ghét. Cậu xoay cái cốc sang một bên rồi tu một hơi.

"Sao thế?" - Vương Nguyên khó chịu khi thấy Thiên Tỉ tránh đi phần cốc mình vừa đặt môi vào.

"Sao cái gì cơ?" - Thiên Tỉ hỏi, vô thức liếm xung quanh miệng. Vương Nguyên nhìn hành động ấy không hiểu sao lại cảm thấy yêu thích, đưa tay lên toan chạm vào môi Thiên Tỉ lau đi vết cacao dính nơi khoe miệng, lại bị cậu lùi lại lảng tránh.

"Cậu sợ cái gì thế? Làm như tớ bắt nạt cậu vậy!?" - Vương Nguyên lớn giọng.

Thiên Tỉ sững người không hiểu Vương Nguyên nổi cáu vô lí vì cái gì. Cậu chỉ đơn giản muốn xuống rửa cốc rồi còn đi ngủ. Vả lại đứng chung một chỗ với Vương Nguyên khiến đầu óc Thiên Tỉ không thể tỉnh táo nổi, những lời tổn thương ngày hôm qua sẽ lại như một cuộn băng tua chậm..

"Tuấn Khải có thể chạm vào cậu còn tớ thì không được? Cậu trở nên phân biệt như vậy từ lúc nào thế Thiên Tỉ?" - Vương Nguyên phát cáu, đẩy Thiên Tỉ áp vào tường tra hỏi. Trần đời cậu ghét nhất thứ mình thích cứ một mực không chịu vào tay mình.

"Đau đau.." - Thiên Tỉ tay bị siết đến ửng đỏ lên. Tự hỏi thằng điên này phải hay không nửa đêm bị say sữa?!!!

"Cậu..." - Vương Nguyên còn định tiếp tục nói, lời chưa ra khỏi miệng đã bị ai đó mạnh bạo hất sang một bên.

"Nửa đêm nửa hôm hai đứa ầm ĩ cái gì?!" - Vương Tuấn Khải mắng là mắng cả hai, nhưng mắt lại chỉ mang ý cảnh cáo với Vương Nguyên, còn Thiên Tỉ thì lại ôn nhu kéo cậu về phía sau lưng mình.

"Không phải việc của anh." - Vương Nguyên không thiện chí nhìn lại.

Vương Tuấn Khải không buồn để tâm nhanh chóng kéo Thiên Tỉ về phòng. Trước khi đóng cửa lại, còn cố tình nói vọng lại sau lưng Vương Nguyên, âm lượng chỉ đủ cả hai nghe thấy, câu nói mà sau này khi nhớ lại vẫn khiến Vương Nguyên cảm thấy hối hận không thôi..



"Chính em đẩy Thiên Tỉ đi, thì đừng hòng chiếm em ấy khỏi anh.."






****

Tự dưng thấy chap này Khải Thiên đáng yêu vc T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys