Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Sự đối đầu không cân sức của một công ty mới nổi Tài Chính Lý Thị và Tập đoàn tài chính Lăng Duệ đã khiến báo chí tốn không ít giấy mực, cuối cùng sau hơn nửa năm chiến đấu Tài Chính Lý Thị tuyên bố phá sản và gánh một số nợ khổng lồ.

Một chiều hoàng hôn năm ấy, Kỷ Trạch Thần nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ từ người bạn thân cũ: "Là tôi". Vừa nghe giọng Kỷ Trạch Thần đã biết là ai, anh không ngần ngại đáp lời: "Có chuyện gì sao?"

"Trạch Thần, tôi có thể gọi cậu như vậy chứ?" Đầu bên kia giọng nói có chút bi thương.

"Chẳng phải cậu đã gọi tôi như vậy rồi hay sao?"

Lý Thiên Hàn đang ngồi trên lang can sân thượng của toà nhà văn phòng Tài Chính Lý Thị, anh nhìn xuống thành phố xa hoa này, trước ánh hoàng hôn mơ màng, anh cười đáp lại lời của Kỷ Trạch Thần trong điện thoại: "Tôi thua rồi, Kỷ Trạch Thần tôi đã thua cậu thật rồi". Từng cơn, từng cơn gió thổi vào mặt Lý Thiên Hàn, cảm giác trên mặt anh lành lạnh, ẩm ướt. Ở đầu bên kia vẫn im lặng, Lý Thiên Hàn cười khổ: "Trạch Thần, có lẽ việc tôi sắp làm đây sẽ khiến thế giới này khinh thường cả đời nhưng nếu không làm tôi nghĩ lỗi lầm sẽ dày vò tôi cả đời. Thôi thì hãy cứ để tôi vĩnh viễn ích kỉ như vậy đi. Kỷ Trạch Thần, nếu cậu gặp Vi Vi xin nói với cô ấy giúp tôi là tôi có lỗi với cô ấy, tôi không hy vọng hai người tha thứ cho tôi nhưng tình cảm trước giờ tôi dành cho Vi Vi là thật, tôi không muốn dối lòng rằng tôi yêu Thẩm Vi Vi".

"Thực ra là cậu đang muốn làm gì hả Lý Thiên Hàn? Cậu đang ở đâu?" giọng nói Kỷ Trạch Thần có chút hốt hoảng vì anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Thiên Hàn.

"Tôi biết cậu rất yêu Vi Vi, tôi giao cô ấy lại cho cậu, hãy chăm sóc tốt cho cô ấy"

"Lý Thiên Hàn thực ra cậu đang ở đâu?" Kỷ Trạch Thần vừa khởi động xe vừa như hét trong điện thoại.

"Kỷ Trạch Thần chúng ta vẫn là bạn đúng không? Vĩnh biệt cậu" Nói xong Lý Thiên Hàn đặt điện thoại xuống bên cạnh anh nhìn lên bầu trời bao la, từng đám mây đang trôi bồng bềnh hoà với ánh hoàng hôn màu đỏ kia, quả là một cảnh sắc tuyệt vời. Trước mắt anh hiện ra hình ảnh cha mẹ anh, em gái anh và cả Thẩm Vi Vi cùng Kỷ Trạch Thần những người quan trọng nhất cuộc đời này của anh. Tất cả họ đã lần lượt rời xa anh, những tình cảm ấy đã không còn như phút ban đầu nữa rồi.

Kỷ Trạch Thần phần nào đoán được vị trí của Lý Thiên Hàn nên anh nhanh chóng lái xe đến toà nhà Lý Thị. Vừa dừng xe, Kỷ Trạch Thần nhìn thấy một chấm đen to dần to dần rơi từ trên sân thượng toà nhà xuống đất. Một tiếng "RẦM" vang cả trời đất, mọi người đi đường đều dừng lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, tiếng hét của một số người chứng kiến sự việc cùng tiếng rì rầm của một số người khác. Chân tay Kỷ Trạch Thần bủn rủn, tim anh như ngừng đập, anh lao nhanh khỏi xe xuyên qua đám đông chạy đến chỗ người vừa nhảy xuống, dưới thân Lý Thiên Hàn toàn là máu, anh rơi xuống thùng xốp của những người đến thu hồi tài liệu của Lý Thị chất đống trước cổng Lý Thị. Kỷ Trạch Thần tay run rẩy đỡ bạn mình lên, tay anh bê bết máu, anh nói lớn với những người xung quanh: "Làm ơn, làm ơn hãy giúp tôi gọi cấp cứu, giúp tôi cứu cậu ấy". Mắt Lý Thiên Hàn lụp cụp, hô hấp gấp gáp, gằn từng lời: "Chúng ta...chúng ta...sẽ mãi là bạn đúng không?". Nước mắt Kỷ Trạch Thần không biết từ khi nào đã rơi không ngừng, anh nghẹn ngào: "Đúng vậy, chúng ta sẽ mãi là bạn. Vì vậy cậu không được có chuyện gì". Nụ cười mãn nguyện hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Thiên Hàn rồi vội vàng vụt tắt giống như cuộc đời anh.

Ai sống trên đời cũng vậy, ai cũng muốn cho bản thân mình kết cục tốt nhất, viên mãn nhất nhưng chẳng ai có thể lựa chọn kết cục cho bản thân. Dù là tốt hay xấu chẳng phải chúng ta đều phải chấp nhận hay sao? Chỉ có điều dù không thể lựa chọn kết cục cho mình nhưng chúng ta có thể chọn cho mình một cách sống để có một kết cục mong muốn... Gieo nhân nào thì ắt gặp quả ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro