Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18

Năm ấy khi biết tin Lý Thiên Hàn nhảy lầu tự tử vì số nợ quá lớn, Thẩm Vi Vi vô cùng sốc, cô không ngờ sự việc lại diễn ra đến mức này và càng cảm thấy sợ hãi Kỷ Trạch Thần, anh đã không còn là Kỷ Trạch Thần mà cô quen biết.

Kỷ Trạch Thần được nghe báo lại là Thẩm Vi Vi mất tích, anh vội vàng đến Mĩ tìm cô. Dò la được Thẩm Vi Vi đang ở một quán bar, Kỷ Trạch Thần đến đó, đã nói là quán bar thì có biết bao nhiêu loại người, Thẩm Vi Vi ngồi ở một góc tối uống rượu cùng một số đàn ông người Mĩ. Nhìn thấy những hành động cô chưa bao giờ làm kia anh rất khó chịu, xuyên qua đám đông Kỷ Trạch Thần đứng trước mặt Thẩm Vi Vi nhưng cô chẳng thèm liếc mắt nhìn anh. Kỷ Trạch Thần vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ không ngừng uống rượu trước mặt, giọng nói có vài phần tức giận: "Ngay lập tức em đứng dậy cho anh". Thẩm Vi Vi khẽ nhếch môi: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?". Bọn đàn ông đang uống rượu kia đứng dậy mặt mày ai cũng hằm hằm nhìn Kỷ Trạch Thần, một người trong số họ nói: "Who are you?". Kỷ Trạch Thần vẫn không thèm liếc nhìn bọn họ, nắm lấy tay Thẩm Vi Vi, giọng nói anh lạnh lùng vô cùng: "Lập tức đi cùng anh". Thấy bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Trạch Thần vì thái độ kiêu ngạo của anh, Thẩm Vi Vi có vài phần lo lắng, liền đứng dậy nói với bọn họ: "I'm sorry but I need to be outside a slice". Nói xong cô và Kỷ Trạch Thần cùng nhau ra ngoài. Đường phố tấp nập xe qua lại, hai con người ngày nào rất thân thiết giờ này đứng tại đây giống hai người xa lạ vô tình chạm nhau trên đường. Im lặng một hồi, Kỷ Trạch Thần lên tiếng: "Tại sao em lại như vậy?". Thẩm Vi Vi tỏ vẻ bất cần nhìn anh: "Còn không phải là bị anh ép sao?". Nhìn nụ cười này của Thẩm Vi Vi, Kỷ Trạch Thần không khỏi cảm thấy chua xót, giọng nói anh trầm trầm: "Thật xin lỗi đã ép em như vậy". Nước mắt không ngừng rơi, giọng Vi Vi nghẹn ngào: "Xin lỗi, một câu xin lỗi của anh là xong sao? Sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Anh ấy không phải là bạn thân nhất của anh sao? Sao anh, sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy, anh nói đi, anh nói đi". Kỷ Trạch Thần giơ tay tính lau nước mắt cho Vi Vi nhưng cô gạt tay anh ra, giọng nói cô tức giận: "Anh đừng giở cái kiểu dịu dàng ân cần đó với tôi nữa, cho dù anh có làm những hành động như thiên thần đó trước mặt tôi thì anh cũng không thể che giấu con ác quỉ trong người anh đâu". Tim Kỷ Trạch Thần không ngừng nhói lên, anh biết em rất hận anh nhưng không sao cả Vi Vi à, chỉ cần có thể bảo vệ em anh tình nguyện là ác quỉ.

Thẩm Vi Vi lao ra đường bất chấp xe cộ tấp nập, Kỷ Trạch Thần không kịp phản ứng anh chạy đến nơi Vi Vi đã ngã xuống đất, đầu cô chảy máu, dù anh có gọi thế nào cô cũng không tỉnh lại. Đó cũng là kí ức đau thương nhất cuộc đời anh.

Kỷ Trạch Thần nhờ Giang Hạo người thân cận của anh tìm giúp một người có thể bên cạnh chăm sóc Thẩm Vi Vi, Giang Hạo đã tìm Lâm Khả Di cô sinh viên nghèo học khoa Ngôn ngữ Anh. Như điều tra được biết cha mẹ Lâm Khả Di đều đã mất năm cô lên cấp ba, một mình cô vừa làm vừa học để nuôi em trai bị sỏi thận, tình trạng của em trai cô tương đối xấu, bác sĩ có khuyên cô nên cho em trai ra nước ngoài điều trị nhưng Lâm Khả Di làm gì có đủ điều kiện ấy. Kỷ Trạch Thần và Lâm Khả Di đã làm một giao dịch, Lâm Khả Di phải tiếp cận Thẩm Vi Vi làm bạn với cô, chăm sóc cô. Ngược lại, em trai Lâm Khả Di sẽ được sang Mĩ điều trị đương nhiên mỗi tháng Kỷ Trạch Thần đều sẽ trả tiền lương cho Lâm Khả Di và cả việc tài trợ học tập của cô cũng như tiền bạc để cô có một thân phận ở Mĩ.

Lâm Khả Di lúc đầu rất không thích Thẩm Vi Vi bởi thấy cô là kẻ phóng túng lại khó gần đúng vẻ của một tiểu thư quen được chiều chuộng. Sau thời gian tiếp xúc Lâm Khả Di nhận ra bên ngoài Thẩm Vi Vi như vậy nhưng thực chất cô là một người mang trên mình đầy thương tích. Một lần Thẩm Vi Vi đắc tội với một tên lưu manh cũng nhờ có Lâm Khả Di cứu nếu không có lẽ cô đã bị hắn cưỡng hiếp từ đó Vi Vi xem Lâm Khả Di là bạn thân nhất. Chỉ là cô vẫn không bao giờ ngờ được rằng tình bạn của họ lại được xây dựng nên sự dối trá...

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Khả Di, Kỷ Trạch Thần vội vàng ra ngoài tìm Thẩm Vi Vi, mối quan hệ của anh và Thẩm Vi Vi vừa tốt hơn một chút giờ cô lại biết chuyện anh thuê Lâm Khả Di làm bạn với cô chắc chắn cô sẽ rất tức giận, Kỷ Trạch Thần anh không dám nghĩ Thẩm Vi Vi sẽ làm gì đây. Đi khắp hết các con đường, những nơi Thẩm Vi Vi thường hay tới lui nhưng cũng không thấy cô đâu, đang ngồi trong xe suy nghĩ thì Kỷ Trạch Thần nhận được cuộc gọi từ số Thẩm Vi Vi, anh vui mừng bấm nghe: "Vi Vi em đang ở đâu?" nhưnng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nam xa lạ: "Kỷ tổng, là tôi". Suy nghĩ một hồi Kỷ Trạch Thần cũng không biết người này là ai, đầu bên kia cười ha hả: "Trí nhớ anh kém như vậy sao Kỷ tổng, thực không nhớ tôi là ai à?"

"Anh là ai? Vợ tôi đâu?" giọng nói anh vô cùng lo lắng

"Ồ, vợ anh đang ngủ rất ngon đây, anh yên tâm tôi sẽ không gây tổn hại đến vợ anh đâu nhưng với điều kiện 2 tiếng sau anh cầm 50 triệu tiền mặt đến đây"

"50 triệu tiền mặt trong 2 tiếng đồng hồ sao tôi có thể chuẩn bị kịp chứ?"

"Có chuẩn bị kịp hay không là chuyện của anh, không liên quan đến tôi, khi nào chuẩn bị xong tiền tôi sẽ nói cho anh địa điểm. Tuy nhiên những chuyện như thế này mà làm phiền tới cảnh sát thì không vui đâu?" nói xong hắn ta cúp

Hai tiếng sau, Kỷ Trạch Thần nhận được địa chỉ, anh xách theo 2 vali tiền mặt vào xe, trước khi đi anh dặn Giang Hạo: "Tôi sẽ bật GPS, sau tôi đi được nửa tiếng lập tức báo cảnh sát". Kỷ Trạch Thần thông minh đương nhiên biết hắn ta không đơn giản chỉ muốn tiền vì vậy anh đành ra tay trước.

Kỷ Trạch Thần đến nơi hẹn là vùng ngoại ô thành phố, nơi đây dân cư thưa thớt, đường núi ít xe cộ, hắn chọn nơi này quả là có tính toán từ trước. Là một ngôi nhà bỏ hoang, Kỷ Trạch Thần theo lời hắn bước vào ngôi nhà, Thẩm Vi Vi bị bịt miệng, trói chặt ngồi trên ghế. Kỷ Trạch Thần bước nhanh lại chỗ cô, còn cô thì nhìn anh không ngừng lắc đầu ra hiệu. Anh biết cô đang ám chỉ có nguy hiểm nhưng anh bất chấp, trước tiên phải cứu cô ra đã. Vừa được tháo bịt miệng ra, Thẩm Vi Vi liền nói: "Anh điên à, tôi đã ra hiệu anh đừng đến gần rồi mà".

"Em im lặng đi, anh sẽ không bỏ rơi em" vừa tháo dây trói, anh vừa nói.

Hàn Vũ bước ra từ trong căn phòng cười tươi: "Kỷ tổng đúng là uy tín, đến đúng giờ lắm". Kỷ Trạch Thần lấy hai vali tiền ra giơ lên: "Tôi đã chuẩn bị tiền theo ý anh rồi, chúng tôi đi được chưa?"

"Kỷ tổng, anh cần gì khẩn trương như vậy? Người cũng bên cạnh anh rồi" hắn ta tỏ vẻ kiêu khích.

Kỷ Trạch Thần nắm chặt tay Thẩm Vi Vi, mặt anh cương quyết: "Thứ anh muốn là tiền, anh cầm tiền chúng ta không ai nợ ai". Hàn Vũ cười to: "Nghe mày nói sao đơn giản quá nhỉ? Mày hại tao có ngày hôm nay mà còn mạnh mồm".

Kỷ Trạch Thần chưa kịp nói tiếp thì bị ai đó đánh ngất, Thẩm Vi Vi hoảng hốt đỡ lấy Kỷ Trạch Thần, cô trừng mắt nhìn Hàn Vũ: "Thực ra anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn hai người trả tôi những gì hai người nợ tôi" Hàn Vũ vẻ mặt đáng sợ đáp.

Thẩm Vi Vi cố gắng bình tĩnh: "Là tôi nợ anh, không liên quan Kỷ Trạch Thần". Hàn Vũ nghe xong cười to lần nữa: "Chẳng phải cô vẫn luôn hận hắn ta, sao phải giả tình giả nghĩa như vậy?"

"Anh ấy là chồng tôi, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng thế" Thẩm Vi Vi ôm chặt Kỷ Trạch Thần. Hàn Vũ cười to hơn: "Được lắm, vậy thì cùng chết với hắn đi"

Hàn Vũ trói Thẩm Vi Vi và Kỷ Trạch Thần trong ngôi nhà hoang, đổ xăng châm lửa, đương nhiên hắn ta đã phá hỏng điện thoại Kỷ Trạch Thần để cảnh sát không tìm được. Ngọn lửa bùng lên từ từ đến mạnh mẽ, Kỷ Trạch Thần tỉnh dậy sau đó, nhận ra nguy hiểm anh nhìn Vi Vi cũng đã bị đánh ngất ngồi bên cạnh. Anh không ngừng gọi cô, nhưng dường như cô không nghe thấy, anh cố gắng gỡ dây trói, sau đó là cởi dây cho Vi Vi. Kỷ Trạch Thần lấy áo khoác của mình phủ lên đầu Thẩm Vi Vi sau đó bế cô xông ra khói lửa ra ngoài. Lửa càng lúc càng lớn, Kỷ Trạch Thần khó khăn ôm lấy Thẩm Vi Vi, lúc này cô dần mở mắt, cô nhìn rõ mặt anh, anh đang khẩn trương, có vài phần lo lắng, và cô nhìn rõ được tình cảm rất sâu sắc của anh.

Cô lên tiếng: "Để tôi xuống".

"Lửa càng lúc càng lớn, em cẩn thận" Kỷ Trạch Thần nhìn cô sâu sắc. Thẩm Vi Vi nắm chặt tay anh theo anh đi ra ngoài. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, lửa càng lớn anh càng không nhìn rõ phương, căn nhà hoang này kiến trúc lộn xộn, khói thì đang mù mịt. Đến khi tìm được cửa ra ngoài, thì Kỷ Trạch Thần vì cứu Thẩm Vi Vi mà gánh lấy khung sắt không biết từ đâu rơi xuống đè lên chân anh. Nói là khung sắt thôi nhưng nó rất lớn, thậm chí có thể đè cả người anh. Thẩm Vi Vi hoảng hốt, đỡ lấy Kỷ Trạch Thần, cô hỏi anh: "Anh có sao không?"

"Anh không sao, em ra ngoài trước đi" Kỷ Trạch Thần cố gắng kìm nén sự đau đớn ở chân trả lời.

"Không được, tôi giúp anh" Thẩm Vi Vi chạy đến đỡ lấy khung sắt, nhưng cô cố gắng ra sao cũng không nhấc nỗi.

Kỷ Trạch Thần kéo lấy cánh tay cô ra lệnh: "Anh không cần em giúp, em ra ngoài đi"

Thẩm Vi Vi quay mặt nhìn anh, ánh mắt đầy chân thành: "Chết thì cùng chết, sống thì cùng sống". Nói rồi cô rút khỏi tay anh tiếp tục gắng sức nhấc khung sắt lên.

Lửa khói mù mịt, chỉ lúc này mới biết em yêu anh ra sao...

Người đời có câu "hoạn nạn mới thấy chân tình" quả thật không sai. Tình yêu có muốn che giấu đến đâu cũng không lừa gạt được trái tim bởi trái tim mới chính là kẻ lừa đảo vĩ đại nhất. Chỉ khi thực sự xảy ra chuyện mới biết được đâu là chân tình đâu là giả dối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro