Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9

Đang chìm sâu vào kí ức năm xưa Vi Vi không phát hiện có người đứng nhìn cô từ lâu. Kỷ Trạch Thần cứ như vậy không lên tiếng đến khi Thẩm Vi Vi nhìn lại anh, cười khổ: "Chàng trai trong ảnh đi đâu rồi?". Kỷ Trạch Thần vẫn im lặng, anh biết cô đang muốn nói điều gì, đối với quá khứ anh chưa từng thấy hối hận, đối với hiện tại anh càng không. Kỷ Trạch Thần anh chính là người như vậy lạnh lùng, đầy dã tâm và toan tính. Nước mắt chực chờ rơi trong mắt Vi Vi, cô nghẹn giọng: "Tôi hỏi anh chàng trai trong ảnh đâu rồi ? Anh trả lời tôi đi". Kỷ Trạch Thần vẫn một mực im lặng, lúc này nước mắt của Thẩm Vi Vi đã không kiềm được nữa, cô tức giận đến bên cạnh Kỷ Trạch Thần đánh lia lịa vào ngực anh, còn Kỷ Trạch Thần không phản kháng để cô trút giận. Cô vừa đánh vừa gào vào mặt anh: "Trả lại anh ấy cho tôi, trả lại người anh yêu thương tôi, trả lại Kỷ Trạch Thần ngày xưa cho tôi". Kỷ Trạch Thần nắm lấy hai tay đang làm loạn của cô kéo vào người ôm thật chặt, giọng nói anh lớn áp đi giọng nói của cô: "Chàng trai đó đang ôm em, nhưng chàng trai đó đã trưởng thành, anh có trách nhiệm của bản thân cần phải gánh vác. Anh không thể nào là Kỷ Trạch Thần của ngày xưa, anh không thể yếu mềm cũng không thể buông tay. Thẩm Vi Vi anh nói cho em biết anh không muốn làm anh trai tốt của em, anh cũng không muốn làm người yêu tuyệt vời của em, anh không cần là người đàn ông đầu tiên của em nhưng anh nhất định phải là người đàn ông cuối cùng của em... Vi Vi, nhiều năm như vậy rồi sao em vẫn không chịu hiểu?"

Khóc cả buổi, vừa vào xe Vi Vi đã ngủ thiếp đi, đến khi cô tỉnh dậy đã hơn 8h tối. Cô không muốn xuống giường, Thẩm Vi Vi nhớ lại những gì Kỷ Trạch Thần nói lúc trưa, anh hỏi cô nhiều năm như vậy cô vẫn không chịu hiểu tình cảm mà anh dành cho cô. Thực ra không phải cô không chịu hiểu mà là cô không chịu chấp nhận, chẳng có ai có thể chấp nhận một người đàn ông đã gây cho mình bao nhiêu tổn thương, ép chết người mà mình yêu nhất, độc chiếm tất cả những gì thuộc về mình. Thẩm Vi Vi lại lần nữa rơi nước mắt, mấy ngày nay cô đã quên đi cái quá khứ đau khổ mà toàn tâm toàn ý tốt với Kỷ Trạch Thần, còn luôn nghĩ về hình bóng của anh. Thẩm Vi Vi mày sai rồi, mày tuyệt đối không thể quên người đó đã tàn nhẫn thế nào, ép bao gia đình tan nhà nát cửa, ép chết người mày yêu nhất như thế nào?

Hai ngày sau đó, Thẩm Vi Vi cũng không thấy bóng dáng của Kỷ Trạch Thần, cô liền quay lại đường cũ, cùng bạn bè tụ tập, uống rượu nhảy nhót. Sự phóng túng của cô khiến nhiều người nhìn vào mà thấy khiếp sợ.

Kỷ Trạch Thần tỉnh lại sau 2 ngày hôn mê, anh không rõ làm cách nào mình đến bệnh viện được, anh chỉ nhớ sau khi đưa Thẩm Vi Vi ngủ say trên xe vào nhà thì anh đến biệt thự của mình ở ngoại ô uống rượu một mình sau đó thì không còn biết gì nữa.

Tô Lâm nhìn Kỷ Trạch Thần chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống anh, giọng nói cô đầy giận dữ: "Kỷ Trạch Thần thực ra anh đã uống bao nhiêu rượu hả? Chẳng phải em từng nói anh không được uống nhiều rượu sao? Anh không muốn sống nữa à?". Kỷ Trạch Thần thở dài nhìn Tô Lâm: "Bác sĩ Tô, anh không sao".

"Anh không sao??? Anh như thế này mà là không sao, vậy như thế nào mới là có sao đây chứ? Anh thử nhìn lại chính mình xem giờ anh đã thành ra cái gì, hô hấp tắc nghẽn nếu như không sớm phát hiện thì đã tiêu đời rồi đó anh biết không hả?". giọng nói vẫn chưa vơi tức giận.

Kỷ Trạch Thần im lặng không trả lời Tô Lâm. Tô Lâm kiềm chế không cho mình tiếp tục tức giận, giọng nói dịu hẳn đi: "Em cho anh thời hạn là 1 tuần, anh lo sắp xếp công việc sau đó lập tức cùng em đến Bắc Kinh để điều trị". Kỷ Trạch Thần lạnh lùng: "Anh không thể". Tô Lâm tức đến xanh mặt quát: "Kỷ Trạch Thần, anh đúng là muốn làm em tức chết mà".

"Anh nói khi nào là muốn làm em tức chết chứ?". Kỷ Trạch Thần cười cười. Tô Lâm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Thôi được em không ép anh đi điều trị nữa, nhưng vẫn là thời hạn 1 tuần, sau đó anh phải làm một cuộc tiểu phẫu ghép ống thở, em không muốn anh vì tắc nghẽn hô hấp mà chết".

Kỷ Trạch Thần nhìn ra cửa sổ, không biết là nghĩ điều gì, anh hỏi lại: "Mất bao lâu sau phẫu thuật sẽ hồi phục?". Tô Lâm nghĩ nghĩ: "Có lẽ khoảng 2 tuần, anh không có quyền từ chối".

Đã hơn 11h khuya, Thẩm Vi Vi trở về nhà, bộ dạng uể oải sau khi cùng đám bạn mừng sinh nhật. Cô đang bỏ giày thì nghe được một tiếng hát vang lên: "Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you". Sau đó là chiếc bánh kem xinh xắn đưa đến trước mặt cô, Kỷ Trạch Thần cười tươi: "Sinh nhật vui vẻ!". Thẩm Vi Vi ngạc với sự xuất hiện của Kỷ Trạch Thần, anh nói phải đi công tác 1 tháng, nhưng giờ chỉ mới 1 tuần anh xuất hiện trước mặt cô để chúc mừng sinh nhật cho cô.

Một cảm giác hạnh phúc không biết từ đâu tràn ngập trái tim cô. Cô đang tính tiến đến vui vẻ nhận lấy hạnh phúc này của nhưng cô bị lí trí kéo lại, cô liền nghĩ về những chuyện trước đó. Thẩm Vi Vi nhếch môi, châm biến một câu: "Sinh nhật của tôi lại phiền đến một người bận rộn như Kỷ tiên sinh đây thật ngại quá". Kỷ Trạch Thần vẫn nở nụ cười: "Chẳng phải năm nào anh cũng mừng sinh nhật cho em sao? Em không cần phải nói những lời cũ rít ấy mà khiêu khích anh. Nào em mau ước đi". Thẩm Vi Vi gật gật đầu, nói chậm rãi từng từ một: "Cũng được. Tôi ước có thể chính mắt nhìn thấy kết cục sau cùng của anh, xem xem là ông trời có mắt hay không? Xem xem anh sẽ phải trả giá như thế nào? Điều ước như vậy khiến anh hài lòng chứ Kỷ tiên sinh?". Kỷ Trạch Thần gật gật đầu, anh vẫn cười nhưng nụ cười có chút thê lương: "Nếu muốn như vậy thì em phải là người cuối cùng ở bên cạnh anh mới có thể thấy được kết cục sau cùng của anh là gì".

Thẩm Vi Vi không thèm để ý, đi qua người anh lên lầu, đi được vài bước cô lại nghe Kỷ Trạch Thần nói: "Cho dù kết cục đó là gì cũng không sao, em đã muốn là người cuối cùng bên cạnh anh thì anh cũng có thể tình nguyện trả giá để được để em đạt được ý nguyện".

Tình yêu chính là cạm bẫy khiến cho những người đang yêu dù biết nhưng vẫn như con thiêu thân mà bất chấp lao vào lửa . Chỉ cần có người ấy ở bên cạnh dẫu vạn kiếp bất phục ta cũng không sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro