#13: Tái Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Lam, sao lại lăn ra ngủ rồi? - Có tiếng ai đó trầm thấp gọi bên tai.

Tôi lừ đừ mở mắt. Tán cây to thật to trên đầu rợp bóng mát tươi xanh. Có vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, đáp lên mặt tôi, lấp lánh sáng ngời.

Chợt nhận ra mình đang nằm trên bãi cỏ mát lạnh. Nghiêng đầu một chút, là Jay đang chăm chú nhìn tôi.

Jay... Sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải cậu và tôi đều đã...

- Tiểu Lam, chị sao thế? Say nắng à? - Thấy tôi cứ tròn mắt nhìn, cậu ngạc nhiên hỏi.

- Không có. - Tôi lắc đầu - Năm nay Jay bao nhiêu tuổi rồi?

- 15.

Là năm cậu vẫn còn trên thế gian.

Cậu có chút bất an sờ sờ trán tôi. Tôi đã dần lấy lại bình tĩnh, cầm lấy tay cậu, cười khổ.

- Em nghĩ chị đang có vấn đề sao?

- Không có. - Jay cười - Em thấy chị ngủ trên cỏ thế này không tốt nên gọi dậy thôi.

- Hoa lưu ly vẫn còn chứ?

- Vẫn còn ở kia, em mới làm ngày hôm qua thôi mà.

Tôi xâu chuỗi lại sự việc rồi dần dần hiểu ra. Bản thân biết rõ chuyện mình đã từng qua đời, bây giờ lại xuất hiện vào thời điểm Jay đưa tôi đi xem cánh đồng hoa lưu ly năm ấy.

Quay lại, có phải hay không, là để sửa chữa những sai lầm?

Jay dùng cánh tay gối đầu mình nằm lên thảm cỏ. Cậu yên lặng nhìn tôi say mê săm soi từng cánh hoa xanh màu. Chốc chốc lại quay sang phía cậu, khen cậu thực khéo tay.

- Xem này Jay! - Tôi vẫn như ngày xưa, "ngắt" một bông hoa đưa lên ngắm nhìn thật kỹ - Sao trên đời lại có loại hoa đẹp như vậy nhỉ?

- Haha. - Cậu cười ngất - Tiểu Lam đang khen em đó à?

- Em khéo tay và tỉ mỉ như vậy, chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều bạn nữ thích đấy nha.

Tôi lại một lần nữa thuận miệng nói ra câu này, chắc mẩm đối phương sẽ không cười nữa cho mà xem.

- Em sớm đã có người mình thích trong lòng rồi. Lúc đó nhờ Tiểu Lam nói với họ không cần phí thời gian.

Tôi gật gù ra vẻ thông hiểu. Lại huơ huơ cánh hoa ra đón nắng. Đôi mắt cậu cũng hờ hững khép lại dần. Bầu không khí giống như đang dần ngưng đọng lại tại giây phút này đây.

Tiểu Lam đã có cơ hội trở về, sẽ không để mọi việc dồn dập ập đến đến mức chẳng thể vãn hồi như ngày trước...

*
Lại nói đến nguyên nhân năm đó tôi quyết định đi du học. Là vì có một chuyện đã xảy ra, khiến cho lòng tôi chẳng thể nào an định ngay được. Đi đến môi trường mới, là chủ ý của nội tôi.

Tôi luôn sống trong sự yêu thương của bà nội. Là người dốc hết tâm trí để nuôi dạy tôi từ thuở còn thơ. Bà thường xuyên tự mình lái xe đưa tôi đến trường. Những lúc như thế, tôi hay gối đầu trên chân bà ngủ một giấc thật ngon. Có sự bảo bọc của bà, tôi từng vỗ ngực rằng mình sẽ không còn sợ bất cứ điều gì trên đời nữa.

Ấy vậy mà, chỉ một lần sơ suất, tôi đã suýt chút nữa đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.

Ngày hôm ấy, nội đã dặn tôi sau khi tan học phải đợi bà đến đón. Do hôm nay bà có cuộc họp đột xuất với ban hội đồng. Nói về danh tiếng của bà, đó luôn là điều mà tôi hằng ngưỡng mộ.

Nhưng tan học đã khá lâu rồi, vì sao nội vẫn chưa đến vậy?

Tôi đã rất ngoan ngoãn nghe lời bà. Nhưng trời càng lúc càng tối dần đi. Đứng trước ngôi trường bao la rộng lớn không còn một bóng người kia, thực khiến tôi có chút sợ hãi.

Thôi thì bước ra cổng một đoạn để chờ bà vậy.

Nhưng khi đến cổng trường lại cảm thấy sợ hơn. Sắc hoàng hôn phủ lên một màu vàng choé rợn người. Cạnh cổng còn có một hàng cây bách tùng âm u tối mịt. Tôi thầm nghĩ đứng đây một mình không hẳn là một cách hay.

Thế là tôi rảo bước từ từ theo hướng về nhà. Với hi vọng sẽ gặp được bà trên đường đi.

Được một lúc, tôi cảm nhận bóng đen của một chiếc xe hơi đang đổ dần về phía mình. Nó chạy với tốc độ chậm đến bất thường ngay sau lưng tôi. Trong lòng chợt xuất hiện loại cảm giác bất an kì lạ chẳng thể gọi tên. Tôi bắt đầu đi nhanh hơn. Sau đó chiếc xe đã dừng hẳn, những người ngồi trên đó bước xuống công khai đuổi theo tôi rồi.

Tôi bị hai người đàn ông đuổi theo, một người lái chiếc xe khi nãy đi phía sau yểm trợ. Họ tóm được tôi, cố gắng kéo tôi vào trong xe để tránh gặp phải rắc rối ngoài đường.

Nhưng có lẽ tôi khó đối phó hơn họ nghĩ. Hoặc do những người này không có kinh nghiệm bắt cóc trẻ con. Nên tôi nhanh chóng cắn vào tay kẻ đang tóm mình và ra sức vùng vẫy. Nhưng vết cắn đối với  gã đàn ông mà nói chỉ như muối bỏ biển. Tôi đã nghĩ ra cách đối phó khác hiệu quả hơn.

Năm ấy, không rõ là tôi bao nhiêu tuổi. Nhưng đã hạ đo ván thành công hai gã đàn ông nhờ cách lên gối hạ bộ đầy hiểm nghèo. Hai người họ đồng loạt ngã xuống đường, ôm lấy hạ thân gầm lên đau đớn.

Gã thứ ba nóng mặt giận dữ, quyết tóm sống tôi. Đúng thật lần này tôi không thể thoát. Chút bình tĩnh cuối cùng, tôi bí mật lấy con dao bấm từ ba lô đang đeo để sang túi váy đồng phục.

Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy toàn thân tê dại hẳn đi. Do bọn người kia đặt tôi nằm trên đống vụn gỗ cứng thô. Nhiều mảnh gỗ nhỏ do ma sát đã găm sẵn vào da thịt. Đau rát đến rợn người.

Một tên tiến đến với nụ cười đê hèn trên môi. Hơi thở hắn chát nồng phả vào trước mặt:

- Còn nhỏ mà gan to quá rồi, nhóc!

Tôi cố gắng để không phải nôn vì thứ hơi thở này. Cuối cùng vì không chịu được nên tôi đã phun một ngụm vào mặt gã.

- Mẹ kiếp! - Hắn cũng nuốt không ít bãi nôn của tôi nên tức giận hét lớn. Duy chỉ có điều này mới làm tôi hả dạ phần nào.

Gã đàn ông đó vì bất mãn với tôi nên một lần nữa sấn tới định ra tay bóp cổ. Tức thì đã bị một tên ngăn lại:

- Nó mà chết thì không còn tác dụng nữa đâu.

Thực ra dây trói đã bị tôi dùng dao cắt đứt từ khi nãy. Nhưng chỉ có một mình nên tôi chưa biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi đoán nội sắp tới đây rồi.

Đúng là như vậy. Bà của tôi đã đến. Còn dẫn theo rất nhiều người.

- Lũ chó chết. Chúng mày dám ra tay với cả một đứa trẻ ư? - Giọng bà gầm lên đầy uy lực.

Tôi nghe tiếng những người này cười sang sảng. Có lẽ ý muốn nói chuyện gì cũng có thể làm.

Rồi bọn chúng sấn tới định bắt tôi làm con tin. Nhưng đây không phải là phim, làm sao mà được như ý. Dây trói đã bị cắt. Chỉ chờ đến lúc này, tôi lập tức chạy về phía bà đang đứng đằng kia.

Chúng được một phen há hốc mồm kinh ngạc. Lần này rõ đã thua rồi.

- Bà ơi! - Tôi lúc này đã hét lên vui sướng, cái gì cũng không sợ nữa rồi.

Nội bế tôi lên, hôn vào một bên má đã sớm bầm đi vì va đập. Bà hứa sẽ đòi lại công bằng cho tôi.

Nội cẩn thận lấy chiếc áo khoác to bọc tôi lại rồi ôm chặt lấy tôi. Sau đó bà ra hiệu cho một nhóm người cầm gậy gỗ thật to xông đến đập liên hoàn vào người bọn bắt cóc.

Bà đã kịp che mắt tôi lại và bế tôi rời đi trước. Vì tôi còn nhỏ, vẫn là không nên nhìn thấy những cảnh này.

Sau này tôi lớn lên, được nghe kể lại, hình như lần đó nội đã nổi điên thực sự. Trong cơn cuồng nộ đã liên tiếp xả trận đòn gỗ vào bọn người kia. Và hình như, có người đã bị đánh đến chết. Và dưới sự bảo trợ của bà, không việc gì có thể xảy ra với gia đình, với cả tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro