#14: Little Red Riding Hood

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bây giờ đang yếu ớt nằm trên giường. Sự việc lần đó vẫn như vậy mà diễn ra, tôi thực sự không thể thay đổi. Và nó đã khiến tôi mất đi gần nửa cái mạng.

Có tiếng gõ cửa, một giọng nói quen thuộc vọng vào:

- Em vào được không?

Jay mở cửa, chậm rãi đến bên giường ngủ của tôi. Chắc hẳn cậu đang thắc mắc, chỉ qua một đêm không thể gặp, vì sao tôi lại thành ra bộ dạng này?

- Tiểu Lam, em có mang đến quyển sách mà chị muốn đọc. Cảm thấy thế nào rồi?

Tôi vẫn lặng im không đáp, Jay nhẹ nhàng đặt quyển sách lên đầu giường rồi ngồi xuống cạnh tôi. Bàn tay nhỏ tìm lấy bàn tay nhỏ.

- Tiểu Lam, em đã nghĩ sẽ không thể gặp lại chị nữa...

Cậu bé vụng về nắm lấy bàn tay tôi một cách trân quý và dịu êm. Tựa như muốn truyền hết dòng hơi ấm trong người sang cho tôi vậy.

- Tiểu Lam, chị đã vất vả rồi.

Nhận ra tôi dường như vẫn chưa bình tâm sau sự việc đã xảy ra khi ấy, Jay không buộc tôi phải trả lời mình. Thế là cậu lấy quyển sách và bắt đầu đọc một cách chậm rãi...

... Con sói tinh ranh đã dò hỏi đường đến nhà bà ngoại cô bé quàng khăn đỏ và bí mật tới đó trước để ăn thịt bà...

- Cậu bịa chuyện sao? - Nghe đến đây, tôi bắt đầu có phản ứng. Thế là tôi trừng mắt nhìn Jay và hét lên - Nói dối! Mau cút ra ngoài!

Sắc mặt Jay tái nhợt. Có lẽ thắc mắc vì sao tôi bỗng dưng lại thế này phải không? Thế là cậu xua tay giải thích:

- Tiểu Lam, chị đừng nóng giận. Em chỉ đang đọc truyện thôi mà.

- Đi ngay! - Tôi giận dữ ném chiếc gối ôm về phía trước. Sau đó cầm được món gì trong tay cũng đều ném về phía Jay.

"Choang!" - Vật mà tôi ném trúng Jay lúc này là một chiếc đồng hồ báo thức. Nó khiến cho cậu loạng choạng cả người.

Cậu bàng hoàng đứng dậy với một tay ôm đầu đầy đau đớn. Giọng nói cũng theo đó mà khàn đặc hẳn đi:

- Tiểu Lam, chị ghét em đến vậy à?

- Đi ra ngoài! - Tôi lại giận dữ hét lớn. Với người trước mắt vẫn không chút nương tha.

Có lẽ không còn cách nào khác, Jay lặng lẽ bỏ về. Dòng nước mặn đắng chực trào nơi khoé mắt tôi.

Đau đớn.

Tại sao loại chuyện như vậy vẫn xảy ra với tôi? Chẳng lẽ lần quay về này, ngụ ý muốn tôi thêm một lần phải chịu đựng?

*

Trở mình. Tôi cảm giác đã không còn đau nhiều nữa. Nội vừa đút cháo cho tôi ban nãy. Mọi chuyện dường như đã ổn. Nhưng tại sao tôi vẫn không thấy vui vẻ trong lòng?

Tôi đã bỏ quên điều gì rồi sao?

Thế là cố gắng bước xuống giường và xỏ dép. Vừa mới mở cửa phòng, người cần gặp cũng đã đứng trước mặt rồi đây.

- Jay? - Tôi tròn mắt - Đã ở đây từ khi nào?

- Đang đi tìm em sao? - Jay có chút tự đắc nhìn tôi, mỉm cười.

- Sao chị phải đi tìm em? Nói linh tinh...

- Vậy do em đi tìm chị được chưa?

Nói rồi cả hai đều cười. Thì ra điều mà tôi đang mong chờ chính là sự xuất hiện của Jay.

Cậu ấy chính là người tri kỷ thân nhất của tôi. Nhờ có cậu mà tuổi thơ tôi ngày đó đã trở nên tươi đẹp biết nhường nào.

Là người mặc nhiên làm nơi trút giận của tôi mỗi lần giận dỗi. Những lúc như thế Jay sẽ im lặng, tuyệt nhiên chẳng trách cứ một lời.

- Em có gì trong tay đó?

- Đây. - Jay chìa ra một bó dâu xiên que cực đẹp - Chẳng phải Tiểu Lam thích ăn nhất là dâu với sữa sao?

- Đẹp quá! - Tôi hét lên - Là tự em làm?

Ai đó gật đầu. Thì ra trong lúc tôi không nói chuyện, Jay đã tìm cách giết thời gian. Vừa hay khi làm hoà lại, có khi sẽ được dùng đến.

Cậu chưa bao giờ có ý định tức giận với tôi. Và sẽ mãi mãi như thế.

Tôi đã từng nói dâu chấm sữa là món mình thích nhất trên đời. Và Jay là người bên cạnh thân nhất thế giới của tôi.

- Jay, xin lỗi... - Tôi vừa ăn dâu vừa tâm trạng hẳn.

- Huh?

- Xin lỗi vì đã lớn tiếng với em. Xin lỗi vì đã khiến em bị thương.

- Tiểu Lam không nhắc em cũng quên rồi. - Jay cười xòa, đúng là điệu bộ bao dung muôn thuở không thể lẫn vào đâu được.

- Đưa chị xem... - Nói rồi tôi mở miếng gạc màu trắng đang được dán trên trán của Jay ra. Hai mắt mở to cực độ.

Trống trơn.

- Em không còn bị thương? - Tôi có chút bực mình - Dán vào chỉ để gây chú ý?

- Ấy, thực ra hôm trước đã bị bầm một mảng lớn. Là do em chăm chỉ lăn trứng, sớm hết rồi a~

- Là do chị ném quá nhẹ nên em muốn có cảm giác chân thực hơn à? - Tôi bức xúc đến độ liên tục lấy dâu cho vào miệng nhai hết một lượt.

- Tiểu Lam, thực ra lúc đó em đã rất đau. Chỉ là do nhiều ngày không gặp, nên đã hết rồi. - Jay xua tay, bộ dáng như con gà mắc phải dây chun, lắp ba lắp bắp.

- Hừm... - Tôi muốn giận cũng không thể được. Vì sự thật là tôi đã làm đau cậu vào ngày hôm đó cơ mà.

Tôi bỗng dưng yên lặng hẳn. Sau đó thì rơi vào trạng thái trầm tư, quên cả việc ăn dâu tự lúc nào.

- Này Jay, vậy là bà của cô bé quàng khăn đỏ đã chết thật sao?

- Không. Sau đó nhờ bác thợ săn đã cứu bà ấy.

- Jay không lừa chị đó chứ? - Tôi như có chút hi vọng, ánh lên trong mắt một tia sáng long lanh.

- Không lừa chị. Sách vẫn để trên đầu giường, chị có thể xem.

Rồi Jay tiếp tục kể lại phần kết cho tôi nghe. Vốn dĩ tôi kích động như thế là do bản thân không thể chấp nhận việc bà của cô bé quàng khăn đỏ đột ngột chết đi. Vì họ đều là những người tốt. Và cũng là vì trái tim nhỏ khi đó quá đỗi đơn thuần, không chịu được sự mất mát, tổn thương.

Thật may vì cuối cùng đã có một đoạn kết đẹp như vậy. Sở dĩ lần trước Jay chọn câu chuyện này để kể cho tôi nghe bởi vì nó khá giống với tình huống hiện tại của tôi bây giờ. Tôi đã và đang trải qua nhiều chuyện đau lòng đến tổn thương, nhưng cuối cùng nhất định sẽ có cách giải quyết, nhất định sẽ có cầu vồng toả sắc rực rỡ sau mỗi cơn mưa. Và chỉ cần sống là mình, mạnh mẽ đối đầu trước nghịch cảnh thì tôi sẽ trở lại bình yên, vui vẻ như ngày đầu. Jay khi ấy đã quả quyết rằng, rồi tôi sẽ có được hạnh phúc, sẽ xuất hiện những người bạn bằng lòng đối đãi chân thành với tôi.

Khi ấy, tôi vẫn ngây thơ nói rằng:

- Nhưng với chị, Jay vẫn là tốt nhất. Sẽ không tìm được ai khác chịu nghe chị càm ràm như em đâu.

- Tiểu Lam ngốc. Đừng cao hứng rồi chắc chắn như vậy. Không ai đoán trước được điều gì sắp xảy đến ở tương lai.

- Nhưng vừa nãy em đã nói rằng chị sẽ hạnh phúc. Vậy chẳng phải cũng là tự suy đoán hay sao?

- Bởi vì chị là Tiểu Lam. Là người sinh ra đã được định sẵn sẽ trở nên vui vẻ hạnh phúc.

Nói rồi, Jay nhìn xa xăm. Tôi của lúc ấy vẫn không hiểu hết những gì cậu muốn nói. Cứ cho là cậu nói đúng đi. Vậy thì sau này có vui vẻ, tôi cũng sẽ kéo Jay theo cùng vui vẻ.

Có thể hay không?

*

Bà nội là người trong thương trường. Vì sự việc lần đó có ảnh hưởng trực tiếp đến tôi nên nội quyết định cho tôi đến St.Peterburg lánh nạn. Thế là, cho dù được quay lại quá khứ, tôi vẫn phải đi chuyến này.

Jay cùng với tôi đến sân bay.  Trong lòng buồn đến mức bó hoa lưu ly trên tay cũng suýt không cầm nổi. Jay lặng im không nói, tôi biết tâm trạng của cậu cũng chẳng mấy khá hơn.

- Tiểu Lam, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ? - Bước chân cậu chợt dừng lại, trầm giọng.

- Tất nhiên rồi. Jay luôn là người bạn tốt nhất của chị.

Nhưng tôi biết, sau này tôi với cậu sẽ ngày càng xa cách. Cuối cùng lại dẫn đến sự việc đau lòng kia.

Bởi có câu, xa mặt cách lòng. Chỉ cần có đủ khoảng cách, thân thiết mấy rồi cũng hoá xa xôi.

Hiện tại, tôi cũng chỉ biết an ủi Jay như thế.

Ngồi trên máy bay, tâm trạng của tôi buồn bã não nề. Chẳng lẽ, một lần nữa, cuộc đời lại muốn tôi nếm trải sự đau khổ dằn xé tâm can?

Nhưng có phải, nếu chúng ta biết trước được kết quả ở tương lai. Bản thân sẽ có sự lựa chọn khác phù hợp?

Định mệnh là thứ có thể thay đổi được hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro