50. Tổng bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Yêu Giới bị tu sĩ phản công, thậm chí yêu thạch còn bị xem là vật phẩm tốt cho tu luyện, Yêu Giới nhất thời thu liễm không ít hành vi của mình. Chúng tu sĩ mừng rỡ chưa được bao lâu, phía Yêu Giới lại xuất hiện mười hai vị Yêu Vương, thống lĩnh chúng yêu chậm rãi từng bước ép về phía tu sĩ.

Trước diệt tiểu môn tiểu phái, sau lại đánh chủ ý lên đại môn đại phái.

Liên minh chúng tu sĩ bắt đầu bận rộn điều động nhân lực các phái tiếp ứng lẫn nhau. Thời điểm nguy cấp, còn buộc phải điều người từ tổng hội đi ứng cứu. Tính tới thời điểm này, hai lần nguy hiểm nhất chính là trận chiến tại Ngọc Tuyền Phái và Cảnh Kiếm Môn.

Chỉ thiếu một chút, hai đại phái này đã phải đối mặt với cảnh diệt môn. Cũng may, có trận pháp cao minh yểm trợ, hai bên đối chiến kéo dài, cuối cùng yêu giới hạ lệnh rút lui mới xem như kết thúc. Mà cho dù có bảo toàn được môn phái, hai đại phái này cũng rơi vào cảnh nguyên khí đại thương.

Từ lúc mười hai vị yêu vương xuất hiện, cho đến khi Cảnh Kiếm Môn bị tấn công, Tiêu Lăng cũng càng lúc càng trầm mặc. Nha Đầu cũng bớt đi bộ dạng vô tâm vô phế thường ngày mà càng đầu nhập vào tu luyện.

Tiêu Lăng luôn cảm thấy trận chiến tại Cảnh Kiếm Môn, Yêu Hoàng đã sớm xuất hiện chỉ là chưa chính thức lộ diện mà thôi. Điều này khiến hắn cảm thấy bất an, tu vi của Yêu Hoàng dường như cao hơn hắn nghĩ nhiều. Cứ nghĩ đơn giản, mười hai yêu vương kia thực lực có thể sánh với tu sĩ Hóa Thần cảnh tứ tầng. Yêu Hoàng sao có thể thua kém thuộc hạ của mình?

Thống lĩnh liên minh là một nhóm người đại diện cho ngũ đại phái, bọn họ đều cho rằng tu vi của Yêu Hoàng sẽ rơi vào khoảng Hóa Thần Cảnh thất tầng hoặc bát tầng.

Thần Xung đại lục, tu sĩ mạnh nhất bất quá chỉ là Hóa Thần Cảnh đệ lục tầng. Tu vi của Yêu Hoàng nếu đúng như dự đoán của họ, cũng tuyệt đối đủ để mà ngạo thị lưỡng giới.

Chính Tiêu Lăng cũng đã từng cho rằng là như thế.

Nói đã từng là vì, sau trận chiến ở Cảnh Kiếm Môn, Tiêu Lăng mơ hồ cảm thấy lệnh rút quân của yêu tộc quá mức kì quái. Cảnh Kiếm Môn khi đó gần như đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần lại kiên trì tấn công một hồi nhất định là sẽ diệt môn.

Tất nhiên, yêu tộc lần đó tử thương cũng rất thảm trọng. Chỉ là.., cảm giác bất an vẫn không cách nào tan đi.

"Tiêu đại sư, ngài cảm thấy bố trí như vậy thế nào?"

Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn chúng sư tổ của ngũ đại phái đang dồn ánh mắt lên người mình thì khẽ cười.

"Chư vị tiền bối nếu cảm thấy không vấn đề gì, Tiêu Lăng tự nhiên cũng không có ý kiến."

Bố trí quân lực đều đã trải qua nhiều lần cân nhắc, dù không hoàn mỹ nhưng cũng đã hoàn thiện. Chỉ cần mọi thứ nằm trong dự tính, sẽ không sợ có gì sai sót.

"Như vậy, Tiêu Lăng xin cáo lui, Huyền Không đại trận tuy rằng mạnh mẽ nhưng cũng không phải không thể phá. Tiêu Lăng còn cần trở về nghiên cứu thêm."

"Tiêu đại sư vất vả rồi."

"Tiêu Lăng cũng chỉ tẫn hết khả năng mà thôi. Chư vị tiền bối khách sáo rồi."

Rời đi đại sảnh, Tiêu Lăng tăng nhanh cước bộ rời đi. Ban nãy nói nghiên cứu trận pháp cũng không phải lời nói khách sáo. Huyền Không trận pháp uy lực khôn cùng lại phức tạp rối rắm, Tiêu Lăng cũng không dám nói mình có thể hiểu thấu triệt. Huống hồ, hắn cũng chưa từng bố trí trận pháp ở quy mô lớn như thế này.

Không chỉ Tiêu Lăng đang đau đầu lo lắng cho cuộc chiến sắp tới, Yêu Hoàng cũng vậy.

"Bệ hạ, trận pháp đó rất lợi hại sao?"

La Vũ nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn đang ngồi trong lòng mình, biểu tình đạm nhiên, khóe môi hơi câu thành nụ cười nhẹ. Nụ cười của La Vũ rất đẹp, là loại nụ cười vừa có tính khiêu khích lại vừa gợi cảm.

Yêu Hoàng ngẩng đầu nhìn La Vũ, mi mắt nhíu chặt mà nói.

"Chỉ cần ngươi bước vào một lần, ngươi sẽ biết cái trận pháp này phiền phức đến mức nào."

La Vũ nghe vậy, nhất thời nheo mắt nghiêm túc quan sát lấy Thiên Thành ở phía xa xa. Nhưng mặc kệ hắn nhìn thế nào, tòa thành kia vẫn trông thật bình thường.

Nhưng đã có lời nói trước đó của Yêu Hoàng, hắn cũng đè sự coi thường của mình xuống, cẩn trọng cân nhắc từng chút một. Tuy rằng tòa thành phòng vệ nghiêm cẩn, lực lượng phòng thủ bày ra cũng không kém, nhưng nếu nói đây là nơi đặt tổng bộ liên minh của nhân loại tựa hồ còn kém một chút.

Xem ra Yêu Hoàng nói không sai, tòa thành này có vấn đề rất lớn, lớn đến mức bằng vào tu vi hiện giờ của hắn cũng nhìn không ra chút manh mối nào.

Yêu Hoàng nhìn La Vũ mặt mày âm trầm thì khẽ cười. Ái tướng này của nàng trước giờ vẫn luôn là một người kiêu ngạo, lúc này bị nàng vạch ra nhãn lực không đủ nhất định là không vui nổi.

"Không cần khó chịu. Trận pháp này vô cùng cao minh lại trải qua quá trình truyền thừa lâu dài được không ít thiên tài sửa đổi cải biến, tất nhiên là khó có thể nhận ra sơ hở. Đáng tiếc, kẻ bày trận này còn quá non kém."

"Nói như vậy, bệ hạ trong lòng hẳn là nắm chắc không ít."

Yêu Hoàng nghe La Vũ hỏi thì nhoẻn miệng cười, cả người chìm vào ôm ấp của hắn.

"Xem như là thế, có điều..."

Nói đến đây, Yêu Hoàng khẽ câu môi, hai mắt nhắm lại tận hưởng ấm áp sau lưng.

"... Còn có chuyện cần ngươi góp sức."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro