55. Khinh nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

o O o

"Bệ hạ, người làm sao vậy?"

La Vũ nhìn Yêu Hoàng khuôn mặt tái nhợt tay không trở về liền tiến đến ôm lấy thân hình Yêu Hoàng vào lòng.

"Gặp phải thiên địch."

Yêu Hoàng rúc người vào lồng ngực La Vũ mà chậm rãi điều tức. Nhớ đến ban nãy người kia một phân làm hai, vừa đối chiến với nàng vừa ôm người nam kia rời đi mà không cam lòng hơi nghiến răng.

Kẻ kia một hai muốn đưa người nam kia đi tất có lý do. Lẽ nào người nam kia cũng là loại tồn tại như La Vũ sao?

Yêu Hoàng nghĩ thầm, bên tai lại vang lên tiếng nói lạnh lẽo.

"Người kia nhất định sẽ tìm tới ngươi. Đó là bản năng của nàng."

"Đối phương có thể phân thân cho thấy nàng rất mạnh, tuyệt đối không giống như ban nãy lộ ra ngoài như vậy."

"..."

Yêu Hoàng nghe thấy đoàn hắc khí trú tại thức hải của mình lên tiếng, hai mắt hơi chìm xuống.

"Hừ, đừng cho rằng bổn hoàng giống như trước kia. Đối phương nếu có đủ năng lực, bổn hoàng cũng không còn an toàn ngồi đây."

"Ha ha..."

Đoàn hắc khí lơ lửng trong thức hải của Yêu Hoàng nghe vậy liền hơi run rẩy phát ra tiếng cười.

"Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Nhưng ngươi phải nhớ, ngươi kiếm đến một La Vũ để trấn áp ta, nhưng không thể dùng hắn để đối phó với nàng. Còn có, nàng cũng là kẻ địch của ta, lúc này chúng ta không cần thiết phải tranh cãi."

"Hừ..."

Yêu Hoàng khó chịu hừ một tiếng, xem như tạm thời chấp nhận giả thiết này. Nữ tử kia hiện tại không đối phó được nàng, nàng cũng đồng dạng không làm gì được ả.

"Kế tiếp ngươi cảm thấy nên làm gì?"

Hắc khí đặt ra vấn đề. Thực ra nó cũng có đáp án của chính nó. Có điều, nó biết rõ Yêu Hoàng sẽ không lựa chọn cái đáp án này.

"Kế tiếp sao..."

o O o

Tiêu Lăng nhìn nữ tử đi trước mình, lại nhìn phù chú khóa chặt hai tay, dưới chân không tình nguyện mà nện bước nhanh hơn.

"Nha Đầu, ngươi bây giờ muốn đi đâu?"

"Bổn tọa đã nói, ngươi không nên gọi bổn tọa bằng cái tên này."

Nữ tử vừa nói, vừa giật cổ tay, phù chú khóa lấy Tiêu Lăng lập tức kéo người hắn về phía trước khiến hắn phải dùng khinh công tiến nhanh lên mấy bước để ổn định thân hình.

"Ta không muốn gọi ngươi là yêu nghiệt."

Tiêu Lăng nhẹ giọng nói mà nhìn lấy bóng người ở phía trước.

Nữ tử nghe hắn nói, môi hơi mím lại. Nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước, mãi một lúc sau mới hé miệng.

"Chu Anh."

"A?"

"Bổn tọa tên là Chu Anh."

"... Tên rất hay."

"Ha ha ha, còn có cái tên nào tệ hơn Nha Đầu hay sao?"

Tiêu Lăng nghe nàng chế nhạo, trong lòng có chút chua xót.

"Ta... Không có ý làm nhục ngươi... Ta chỉ là..., không biết tên của ngươi, lại không muốn tự tiện lấy một cái tên cho ngươi... Ban đầu ta gọi ngươi như vậy, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không nghĩ ngươi lại xem nó như tên..."

"Hah, ngươi nghĩ như thế nào không quan trọng. Bổn tọa cũng không muốn biết."

Không quan trọng sao? Tiêu Lăng khẽ nghiền ngẫm ba chữ này nhất thời cũng không lên tiếng nữa.

Chu Anh thấy hắn im lặng cũng không nói nữa mà chuyên chú đi về phía trước. Thẳng đến lúc nhìn thấy thành trấn ở xa xa mới ngừng bước.

Từ chỗ hai người tới thành trấn không gần, nhưng bằng vào tu vi của mình, Chu Anh vẫn nhìn thấy rõ mỗi một chi tiết nhỏ của tòa thành trấn kia.

"Ha ha ha, Tiêu các chủ à Tiêu các chủ. Không ngờ đến hiện tại ngươi lại bị tu sĩ khắp Thần Xung đại lục này truy sát."

Tiêu Lăng nghe nàng nói, ánh mắt hướng phía xa mà nhìn. Đáng tiếc, tu vi đã bị phù chú trên tay phong bế, hắn cái gì cũng không thấy rõ.

Chu Anh hẳn cũng đoán ra, hơi vung tay một cái, một đoàn hắc khí lập tức ngưng thành một mặt phẳng trước mặt Tiêu Lăng. Bên trên là hình ảnh tiêu điều nơi cổng thành. Bên cạnh cổng là một tấm bảng lớn khắc lấy bộ dạng của hắn, bên dưới đề bốn chữ "Ác tặc Tiêu Lăng".

"Ác tặc Tiêu Lăng nha, Tiêu các chủ, ngươi cảm thấy danh hiệu này thế nào?"

Tiêu Lăng nghe nàng hỏi, bên môi khẽ cười.

"So với ác ma thì dễ nghe hơn nhiều lắm."

Chu Anh nghe hắn nói, cho rằng đối phương là đang mỉa mai nàng, ánh mắt tức thì trầm xuống.

"Tiêu các chủ xem ra rất là hài lòng. Nhưng mà bổn tọa hôm nay phải vào thành, e là phải phiền ngươi dịch dung một chút."

Tiêu Lăng còn chưa kịp hiểu nàng ám chỉ cái gì, đối phương đã vươn tay tát hắn ngã xuống đất.

Nhìn khuôn mặt người kia vì một cái tát này mà sưng tím lại, khóe miệng nhỏ máu. Nữ tử chỉ khẽ cười cho bên má còn lại thêm một bạt tai.

"Không tệ, nhìn không ra bộ dạng cũ nữa."

Tiêu Lăng cảm nhận đau đớn bỏng rát trên mặt, trong lòng như bị người cứa dao xát muối, đau đến tột cùng, cũng chua xót đến tột cùng.

Chu Anh cũng không quan tâm đến hắn nghĩ gì, đánh xong thì đứng dậy kéo người đi hướng thành trấn. Nàng rõ ràng có thể phi hành lại không phi hành, chỉ đi thật nhanh để gây sức ép lên người phía sau. Tựa như muốn khiến cho đối phương vì theo không kịp nàng mà phải bị kéo lê trên mặt đất.

Đáng tiếc, Tiêu Lăng dù rất khó khăn mới đuổi kịp cước bộ của nàng, thân hình lại thủy chung không ngã.

Vào thành trấn rồi, Chu Anh liền thuê hẳn một tòa khách điếm. Sau khi yêu tộc xâm lấn, người dân khắp nơi đều sống rất khổ sở. Khách điếm nàng thuê vốn rất lớn cũng không có được mấy người khách. Vừa nghe nàng muốn thuê hết liền vui vẻ nhận lấy ngân lượng rồi đon đả hầu hạ nàng.

"Khách quan, khách điếm bọn ta nấu đồ ăn rất vừa miệng. Người có muốn nếm thử món gì không? Ta lập tức cho người đi chuẩn bị."

"Không cần, chuẩn bị nước tắm cho ta. Bồn tắm càng lớn càng tốt, nước càng nóng càng tốt."

"Vâng, lập tức chuẩn bị cho ngài."

Chu Anh căn dặn xong liền kéo Tiêu Lăng thẳng đến phòng chữ thiên ngồi đợi.

Chỉ trong chốc lát, ba tên tiểu nhị đã mang theo nước nóng đổ đầy bồn gỗ. Nhìn nước trong bồn tỏa đầy hơi nóng, Chu Anh hài lòng lấy ra mấy lượng bạc tùy ý ném cho tiểu nhị rồi dặn dò bọn chúng tránh xa gian phòng này.

"Tiêu các chủ sao còn chưa cởi y phục?"

Chu Anh tựa trên ghế nhìn đối phương mà đưa ra yêu cầu, bộ dạng thoạt nhìn giống như nam khách chơi đùa kỹ nữ thanh lâu.

Tiêu Lăng đứng trước mặt nàng, không nói gì cũng không nhìn nàng, ánh mắt dừng ở phù chú khóa chặt cổ tay.

"A, bổn tọa quên mất."

Chu Anh nhấc tay khẽ búng, phù chú liền một tách làm hai. Mặc dù vẫn khóa lấy mạch môn, phong tỏa lại linh lực của Tiêu Lăng nhưng lại không hạn chế cử động của hắn.

"Nhanh lên, bổn tọa không có nhiều kiên nhẫn."

Chu Anh một lần nữa thúc giục. Tiêu Lăng nhìn bộ dáng của nàng, biết bản thân trốn không thoát, cũng không muốn trốn, chỉ bình tĩnh nói.

"Ta đi đóng cửa lại."

"Không cần làm chuyện dư thừa."

Chu Anh nhướng mi.

"Cứ mở cửa đó. Thân thể Tiêu các chủ dâm đãng như vậy, không có người vây xem thì thật là đáng tiếc."

"Ngươi... Chu Anh, ngươi đừng quá đáng."

Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt giận dữ đỏ bừng. Chu Anh vừa thấy ánh mắt này của hắn liền lướt đến kéo lấy cổ áo hắn mà lôi người ra khỏi phòng. Đến khi thắt lưng của Tiêu Lăng va vào lan can mới ngừng lại.

"Không thích tự cởi, vậy bổn tọa giúp ngươi ở đây cởi."

Tiêu Lăng nghe nàng nói, trong mắt liền dâng lên vô tận khuất nhục. Hai tay miết chặt thắt lưng cũng vô dụng, bởi Chu Anh chỉ cần dùng chút sức đã có thể chậm rãi kéo mở từng ngón tay của hắn. Sau đó loạt soạt mấy cái, toàn bộ quần áo của hắn liền rơi ở trên đất.

Mất đi quần áo che chắn, cả người Tiêu Lăng lập tức lõa lồ giữa không khí. Lan can khách điếm này rất đẹp, phần trên là dùng gỗ điêu thành hình hoa lan, không kín mà có kẽ hở. Chu Anh lại cố tình ép chặt lưng hắn, lại tách hai cánh mông qua hai bên.

"Tiêu các chủ, chi bằng để bổn tọa gọi người trong khách điếm này tới xếp hàng ở bên dưới ngắm một chút."

"Ngươi sẽ không đối với ta như vậy."

Tiêu Lăng cắn răng nói lại không giấu được thống khổ tột cùng che kín đôi mắt. Chu Anh nhìn hắn hơi chậc lưỡi.

"Tiêu các chủ bày ra bộ dạng này, thật là khiến bổn tọa đau lòng."

Bên tay thả lỏng một chút giọng điệu lại lạnh lẽo.

"Không muốn người thấy nhìn thấy thì dùng chân câu lấy eo ta."

Chu Anh thấy hắn còn chần chừ, bên miệng ngoan độc gọi một tiếng thật lớn.

"Tiểu nhị."

Tiêu Lăng nghe vậy, hai chân lập tức bất chấp mà cuốn lấy eo nàng, hai tay cũng ôm lấy cổ nàng để không bị rớt xuống. Khuôn mặt hắn đỏ hồng chôn vào vai nàng. Thân hình cao lớn như vậy lại ôm chặt lấy Chu Anh thân hình nhỏ nhắn, thoạt trông rất buồn cười. Được hắn ôm, Chu Anh cũng vòng tay ôm hắn. Tay áo to dài rũ xuống che đi cảnh xuân của người trong lòng.

"Hừ, nếu ngươi sớm ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã không mất mặt như hiện tại."

Nàng ôm người trở về phòng thả vào bồn tắm. Tiêu Lăng nhìn thấy cửa phòng toàn bộ đều mở, trong lòng khó chịu lại không mở miệng nói thêm cái gì. Bởi vì hắn đột nhiên thấy sợ. Sợ nàng thật sự có thể làm ra loại chuyện khiến hắn không chấp nhận nổi, cũng không tha thứ nổi.

Nhìn Tiêu Lăng an tĩnh ngồi im trong bồn tắm, Chu Anh liền tự mình cởi bỏ quần áo của bản thân rồi bước vào.

"Còn không lại đây giúp bổn tọa tẩy rửa?"

Chu Anh đưa lưng về phía Tiêu Lăng ra lệnh, hai mắt hơi nhắm cảm nhận lấy dòng nước nóng đang bao lấy thân thể mình. Rất nhanh, trên vai nàng xuất hiện đôi bàn tay hữu lực giúp nàng cọ rửa.

Thật thoải mái, Chu Anh hơi nghĩ. Không ngờ Tiêu Lăng bị nàng ép buộc vẫn còn có thể dụng tâm như vậy. Bất luận là động tác hay là lực đạo, đều rất dịu dàng.

Khẽ quay đầu nhìn đến bộ dạng chuyên chú của người kia, Chu Anh nhịn không được siết lấy cổ tay người nọ. Cảm nhận đến bàn tay người kia hơi run rẩy, bên trán hơi thấm mồ hôi, nàng lại mở miệng trêu ghẹo.

"Tiêu các chủ, ngươi không sợ ta sao? Hay là... Dục hỏa đốt người, phía dưới bắt đầu thèm bị người cắm rồi hả?"

"Ta... Không..."

Chu Anh nghe hắn nói không, liền thuận tay tát hắn một cái sau đó ác liệt đưa tay du tẩu khắp người đối phương. Chỗ này chà xát một chút, chỗ kia ngắt nhéo một chút. Đến khi cả người Tiêu Lăng bị cọ ra một tầng hồng nhạt mới ngừng tay.

"Tạm xem như sạch sẽ."

Nhìn đến Tiêu Lăng hơi run rẩy thẳng người nhìn nàng, Chu Anh khẽ mân môi rời khỏi bồn gỗ.

"Tiêu các chủ, phía sau của ngươi dơ bẩn, bổn tọa không muốn chạm vào, còn phiền ngươi tự mình tẩy."

Thấy Tiêu Lăng sững sờ nhìn mình, Chu Anh càng cười tà ác.

"Nếu Tiêu các chủ cũng thấy nơi đó bẩn không muốn chạm tay cũng không sao. Mấy tiểu nhị của khách điếm này rất chịu khó. Ngươi chỉ cần trả bọn họ chút tiền, bổn tọa nghĩ họ sẽ giúp ngươi tẩy nơi đó thật sạch sẽ."

"Chu Anh..."

Nhìn Chu Anh nhíu mày nhìn xuống mình, Tiêu Lăng nhất thời khó chịu đem lời trong lòng nói ra.

"Tiêu Lăng ta muốn hỏi ngươi một câu. Ta đã làm qua chuyện gì khiến ngươi hận đến mức đối với ta như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro