60. Tân cốc chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ, xem như các ngươi thông minh."

Chu Anh phẩy tay ném mấy tu sĩ Nguyên Anh kì kia xuống đất rồi bước thẳng về phía Hồ Bình, bàn tay vỗ lên vai lão một cái.

"Thưởng cho ngươi."

Vốn Hồ Bình chỉ vừa đột phá lên Hóa Thần cảnh không lâu, tu vi còn chưa ổn định. Lúc Chu Anh đến gần, lão còn sợ hãi đối phương sẽ làm gì mình, toàn thân tiến vào trạng thái đề phòng. Không ngờ đến, nàng chỉ vỗ lên vai lão một cái. Một cái vỗ này bình thường vô cùng, lại khiến tu vi của lão bình ổn lại, hiệu quả còn tốt hơn tự mình tu luyện nửa năm.

Hồ Bình vừa mừng rỡ, lại vừa sợ hãi. Mừng rỡ là vì thủ đoạn của Chu Anh mạnh mẽ, sợ hãi cũng là vì thủ đoạn của nàng quá mạnh mẽ. Mạnh vượt qua sự tưởng tượng của lão.

Thế là lão thầm hít sâu một hơi, ném sạch tất cả bất bình trong lòng, lại cúi đầu càng thấp.

"Tạ Cốc chủ."

"Bổn tọa muốn nghỉ ngơi, giải tán đi."

Chu Anh hạ lệnh rồi đi vào sâu trong Thanh Lưu Cốc, Hồ Bình thì cẩn thận theo sau chỉ đường cho nàng. Đến nơi nghỉ ngơi của các đời Cốc chủ, lão nhẹ giọng nói.

"Cốc chủ, người đợi một chút, để ta thu dọn đồ đạc thoáng một phát."

"Ừm."

Chu Anh gật đầu, đứng ngoài cửa huy động pháp quyết, Ngọc Tiêu Sàng tức thì từ trên cao phá không mà đến.

Hồ Bình hơi trố mắt nhìn Chu Anh vụt một cái chui vào pháp khí phi hành hình cái giường thật bự đang lơ lửng kia rồi thu liễm tâm thần nhanh chóng dọn dẹp.

Pháp khí phi hành hình cái giường, xem ra vị Cốc chủ đại nhân mới này có sở thích rất thú vị. Hồ Bình hơi nghĩ, sau đó thoáng có chút ý tưởng mà xoay đi.

Chu Anh bước vào Ngọc Tiêu Sàng, nhìn lấy Tiêu Lăng bị trói chặt quỳ cạnh bàn gỗ, trang giấy phía trên không có lấy một chữ cũng không ngoài ý muốn.

"Tiêu các chủ, xem ra ngươi thật là muốn chống đối với bổn tọa. Chẳng lẽ ngươi không sợ ngươi như vậy sẽ khiến ta nổi lên sát tâm, tàn sát kẻ vô tội hay sao?"

Tiêu Lăng nghe nàng nói, đầu hơi ngẩng, cố gắng thẳng người nhìn nàng.

"Một khi ngươi biết rõ bí pháp của Thần Tinh Các, ngươi sẽ chỉ càng vô pháp vô thiên, người vô tội sẽ chết càng nhiều. Ngươi muốn Tiêu mỗ làm gì cũng có thể, duy chỉ có chuyện này không thể."

"Ha ha ha..."

Chu Anh hơi cười, bắt đầu lấy tinh thần nhập vào vai diễn. Kế tiếp nàng lại phải ngược người này một hồi, không thể để lộ tẩy. Chỉ mong A Lăng đừng phản kháng quá mức... Hoặc là giống như lần trước, lấy bản thân ra cược với nàng...

Nghĩ thôi cũng thấy trong lòng khó chịu.

Chu Anh lại gần tháo dây trói xuống, giọng điệu mềm nhẹ.

"Tiêu các chủ quả nhiên là khó dạy bảo. Nhất là cái miệng này, nói ra lời nói thật quá khó nghe."

Dứt lời lại nắm lấy cằm hắn chuyển qua lại mà xem xét một hồi mới cắn răng khẽ quát.

"Vả miệng."

Tiêu Lăng hạ mi mắt, hai tay vung lên liên tiếp tự bạt tai. Nhìn đến khóe miệng đối phương bị đánh đến nứt da chảy máu, gò má sưng tím, Chu Anh liền xoay người không nhìn đến.

A Lăng ngu ngốc, ra sức như vậy làm cái gì? Ra tay còn ác hơn nàng đánh hắn nữa. Chu Anh nội tâm xoắn xuýt tránh ở một bên tự lẩm nhẩm.

Đúng lúc này, Hồ Bình kia không biết vì cái gì lại quay về, kính cẩn đứng bên ngoài Ngọc Tiêu Sàng khẽ hô.

"Cốc chủ."

"Ngừng tay đi."

Chu Anh lòng mừng rỡ mượn cớ bảo Tiêu Lăng ngừng lại rồi nói vọng ra bên ngoài.

"Có chuyện gì?"

"Cốc chủ, thuộc hạ có chút lòng thành muốn hiến cho người."

Hồ Bình bên ngoài dùng ngữ khí mờ ám nói làm Chu Anh hơi nhíu mày. Nàng vung tay đẩy rèm che sang một chút rồi nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy sau lưng Hồ Bình đứng bốn bóng người, hai nam hai nữ. Nữ mặc lụa mỏng như ẩn như hiện, nam thì thân trên cởi trần phía dưới chỉ mặc một cái quần cộc. Bốn người có mỹ lệ, có thanh thuần, có anh tuấn, có cương mãnh, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều là mỹ nhân khó gặp.

"..."

Chu Anh nhìn cảnh này, nhất thời im lặng.

Hồ Bình thấy nàng vẻ mặt không đúng lắm, nhưng cũng không giận dữ thì hơi cười nói.

"Cốc chủ, mấy người này đều là lô đỉnh thượng phẩm mà Cốc chúng ta bồi dưỡng. Tuy rằng bằng vào tu vi của Cốc chủ đã sớm xem nhẹ loại lô đỉnh này, nhưng mà, kỹ thuật của bọn họ rất tốt."

Hồ Bình càng nói mặt càng gian, còn đặc biệt nhấn mạnh chữ kỹ thuật.

Chu Anh nghe vậy, tâm tình càng vi diệu nhìn lão, thảo nào tu vi đối phương không quá vững chắc mà có chút phập phồng, hóa ra vấn đề ở đây.

Đúng lúc này, Chu Anh cảm thấy có một ánh mắt hoài nghi hơi lướt qua lưng mình, trong lòng hơi trầm xuống. Vừa rồi là Tiêu Lăng nhìn nàng sao? Lẽ nào thái độ của nàng không đủ ác liệt nên để lộ cái gì rồi?

Nếu là thế...

"Vậy được, bốn người này lưu lại đây. Ngươi xem tình hình trong Cốc rồi thoáng thu xếp một hồi đi, ba ngày sau quay lại đây báo cho bổn tọa. Trong thời gian này, nếu không có đại sự cũng chớ đến đây làm phiền."

"Vâng, Cốc chủ."

Hồ Bình thấy nàng nhận, trong lòng hoan hỉ lui ra ngoài. Nhìn tình hình thì nàng vẫn sẽ để cho lão nắm rất nhiều quyền lực, này thật là chuyện tốt.

Đợi Hồ Bình đi rồi, Chu Anh liền quay sang nhìn Tiêu Lăng. Đối phương vẫn trần trụi quỳ ở đó, hai mắt nhìn thẳng, cảm thấy tầm mắt nàng hướng về phía hắn mới xoay đầu lại cùng nàng đối diện.

Chu Anh nhất thời hơi trầm ngâm.

"Bò lại đây."

Tiêu Lăng nhắm mắt, theo ý nàng mà quỳ bò đến.

"Xoay mông lại đây."

"..."

Nghe nàng nói ra lời nói trắng trợn như vậy, Tiêu Lăng trong lòng nảy sinh hổ thẹn nhưng vẫn làm theo. Thân hình xoay lại, đầu sát đất, mông chậm rãi nâng lên vừa tầm.

"Tiêu các chủ, ngươi có thể cân nhắc một chút. Chỉ cần viết ra bí pháp, bổn tọa sẽ không làm khó ngươi nữa. Ngươi cũng không cần nhục nhã như bây giờ."

Tiêu Lăng không đáp nàng, chỉ hạ eo xuống càng thấp vẽ nên một đường cong cơ thể xinh đẹp.

"...", có cần bày ra bộ dạng câu dẫn như vậy không?

Chu Anh thầm oán, mặt nhỏ có chút đỏ lấy ra một hộp gỗ.

"Bổn tọa vẫn nhớ, Tiêu các chủ rất yêu thích lôi châu."

"..."

Tiêu Lăng nghe nàng nói, ánh mắt hơi co rút, miệng lại vẫn ngậm thật chặt.

"Vậy bổn tọa ban thưởng ngươi lôi châu đi."

Dứt lời liền cầm từng viên lôi châu nhét vào hậu huyệt Tiêu Lăng, mãi đến viên thứ mười chín nhét không lọt nữa mới ngưng lại.

"Quay lại đây."

Tiêu Lăng quay lại nhìn nàng, thân hình có chút run rẩy.

"Há miệng."

Nhìn đến giả vật trong tay Chu Anh, Tiêu Lăng hơi thoáng nuốt một ngụm nước bọt rồi há miệng. Chu Anh nhìn sơ qua khoang miệng của hắn, bên trong có mấy vết rách nhỏ mang theo tơ máu do bị vả miệng nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

"Ngậm tan vật này rồi bổn tọa sẽ lấy lôi châu ra cho ngươi."

Nhìn Tiêu Lăng ngậm sâu giả vật không tính là to kia vào yết hầu rồi, Chu Anh liền hơi nhớ lại người này vừa mới khẩu giao cho nàng, cảm giác lúc đó quả thật rất tiêu hồn.

"Không tệ."

Chu Anh vươn tay xoa nắn thân hình lõa lồ của Tiêu Lăng rồi lạnh lùng nói.

"Ra ngoài cửa đứng canh cho bổn tọa."

Rèm che theo lời nói này của nàng mà bị kéo sang hai bên. Bốn người đứng đợi ở bên ngoài theo phản xạ hơi ngẩng đầu một cái rồi cúi xuống.

Tiêu Lăng cả người hơi run rẩy, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn. Bộ dạng hèn mọn này của hắn cứ như vậy lọt vào mắt người khác, quả thật khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng.

"Ra ngoài."

Tiêu Lăng nghe Chu Anh một lần nữa lên tiếng liền xiêu vẹo đứng dậy, hai tay không biết đặt đâu trên cơ thể trần trụi mà tập tễnh bước về phía cửa.

Hắn đứng đó, mặt hướng về phía tẩm điện của Chu Anh, lưng trần đón lấy ánh mặt trời có chút gay gắt. Lôi châu trong cơ thể vẫn đang giày vò bên trong hắn đến khó nhịn. Mười chín viên... Hắn còn không nghĩ đến có thể nhét vào cơ thể nhiều tới như thế. Viên cuối cùng thậm chí không có vào được hết.

Cúi thấp đầu ra sức buộc chặt phía sau lại, Tiêu Lăng không muốn người khác nhìn đến có đồ vật từ phía sau của hắn rơi ra. Hắn hiện tại, đã đủ bất kham rồi, ai đi qua lại nơi này cũng có thể nhìn đến bộ dạng này của hắn.

Cũng may, đứng lâu như vậy cũng không thấy thêm người nào đến...

Tiêu Lăng run rẩy nhè nhẹ, trong lòng không muốn mà nỗ lực hút lấy vật trong cổ họng. Chỉ cần nó tan hết, tra tấn lần này liền xem như chấm dứt.

...

Bên tai chợt nghe thấy âm thanh rên rỉ tiêu hồn thực cốt. Bốn người kia không biết từ lúc nào đã trèo lên giường Chu Anh, ở sau rèm che màu vàng óng kia mà cùng nàng đùa vui ân ái.

Tiêu Lăng đột nhiên cảm thấy mặt trời trên cao sao mà nóng cháy, thiêu lưng hắn bỏng rát. Có phải là đến ông trời cũng cảm thấy bộ dạng lúc này của hắn rất là chướng mắt?

Mặt trời lặn, trăng lên cao.

Bốn người kia cũng rời đi rồi, chỉ còn hắn đứng ở đó.

Chu Anh bước đến nhìn hắn, lôi châu trong cơ thể nhất thời càng mạnh mẽ tra tấn hắn.

Tầm mắt không có tiêu cự của Tiêu Lăng thoáng lung lay rồi tập trung lên thân ảnh của Chu Anh. Chu Anh đối diện với ánh mắt này, lòng khẽ đau đến run lên, chỉ muốn một phát kéo người này vào lòng ôm thật chặt thật chặt.

"Tiêu các chủ."

Chu Anh nắm lấy cằm hắn kéo về phía mình.

"Ngọc thế kia đã tan, sao ngươi vẫn còn đứng ở đây? Lẽ nào... Ngươi thích lôi châu kia đến thế?"

Tiêu Lăng lắc đầu, mi mắt run rẩy mang theo giọt giọt mồ hôi khiến hắn thoạt trông có vẻ yếu ớt.

"Đẩy lôi châu ra."

Tiêu Lăng lại lắc đầu.

Chu Anh nhìn hắn hồi lâu rồi ngồi xuống ngay bậc cửa, lại kéo hắn đến nằm úp lên chân mình, ngón tay cưỡng ép xen vào hậu huyệt của hắn mà kéo một viên lôi châu ra. Mười chín viên lôi châu được xâu lại với nhau, Chu Anh vừa dùng lực kéo liền có thể lôi hết chuỗi lôi châu này ra bên ngoài.

Chuỗi hạt rớt xuống đất tức thì thi nhau phát ra một tràng âm thanh lanh canh. Tiêu Lăng nghe đến âm thanh này, cả người hơi co lại khẽ "a a..." mấy tiếng rồi không còn động tác.

Kích thích của lôi châu cường liệt là thế, Chu Anh làm như vậy giống như thả một cọng rơm đè sập lạc đà. Khoái cảm như nước tràn đê khiến Tiêu Lăng nhất thời lấy bộ dạng "khó xem" này mà cao trào. Dương tinh bắn ra thấm ướt cả một mảng vạt áo của Chu Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro