63. Nói chính sự, nghiêm túc vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này siêu siêu ngược, mọi người đề tinh thần.






--------------------

"Vậy người..."

"Chuyển tay trái."

Tiêu Lăng cắt đứt lời nói của chu Anh rồi bắt đầu thử nhúc nhích ngón tay phải.

"..."

Chu Anh thấy hắn có vẻ như không muốn nói chuyện, dù trong lòng có nhiều thắc mắc muốn giải đáp cũng tạm thời nhịn xuống mà chuyên tâm xoa bóp cho hắn.

Tiêu Lăng nhìn nàng bộ dạng cẩn thận xoa bóp cho mình, mi mắt khẽ hạ bao lấy dịu dàng trong mắt.

"Khá hơn rồi."

Tiêu Lăng một tay chống lên sàn đệm mà chuyển người sang đối diện Chu Anh. Ấm áp trong lòng đột nhiên rời đi khiến nàng có chút luyến tiếc nhưng cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Lăng, đợi hắn nói chuyện.

"Đừng lo lắng, Hồn Thệ của ta cũng không nghiêm ngặt như ngươi tưởng tượng."

Tiêu Lăng trước trấn an nàng, ba ngày qua người này dịu dàng chăm sóc hắn như thế nào, hắn rất rõ ràng. Cũng đoán được tại sao đối phương lại có hành động như vậy.

Nhưng vẫn giận...

Chu Anh nghe hắn nói, trong lòng tuy buông xuống chút ít lại không quá hài lòng. Bởi vì lời giải thích này quá qua loa. Không nghiêm ngặt như nàng tưởng tượng, vậy nghiêm ngặt tới đâu? Hắn không nói rõ, nàng cũng không biết.

Nhìn Chu Anh nhìn mình chằm chằm, Tiêu Lăng thở dài nhìn sang hướng khác.

"Chỉ cần ta không từ bỏ việc phong ấn yêu nghiệt là được."

"Chỉ như vậy?"

"Ừ."

"Vậy đã đủ nghiêm trọng rồi."

Chu Anh xụ mặt, tính tình xấu bắt đầu muốn phát tác dù rằng nàng cũng không hoàn toàn tin Hồn Thệ của Tiêu Lăng chỉ đơn giản như thế.

"Hiện tại cũng không chỉ có mỗi ngươi là yêu nghiệt. Yêu Hoàng cũng là."

Tiêu Lăng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

"Trước đối phó nàng đã."

"Ừm."

Chu Anh gật đầu, khuôn mặt vẫn không vui lên là mấy.

"Ta giúp ngươi."

Tiêu Lăng lại nói. Lúc này Chu Anh mới hơi nhếch khóe miệng một chút.

"Ngươi... còn muốn như thế nào?"

"Sư phụ~ Phu quân~"

Thấy Tiêu Lăng hơi cao giọng hỏi, Chu Anh tức thì mềm giọng nói.

"Người đến đây để ta ôm một cái. Ngồi xa như vậy làm gì?"

"Ha."

Tiêu Lăng nhìn nàng, cười nhạt một tiếng, ánh mắt đột ngột nghiêm lên.

"Quần áo của ta đâu? Nhẫn trữ vật của ta đâu?"

Tiêu Lăng nghiến răng nghiến lợi nói, người này vậy mà cứ để hắn trần trụi nằm bên cạnh. Ban nãy xoa bóp, ánh mắt nàng đặt ở chỗ nào, cho là hắn không biết sao?

Bản lĩnh lớn rồi nên muốn leo lên đầu hắn ngồi phải không?

"Cũng không có ai thấy mà, người giận gì chứ."

Chu Anh nuốt khan cầm nhẫn trữ vật cùng quần áo giao cho Tiêu Lăng, còn không quên nhỏ giọng kháng nghị một câu.

"Phù chú."

Tiêu Lăng lại nhắc. Lần này, Chu Anh lại không lập tức làm theo. Nàng chỉ cười nhẹ.

"Sư phụ, người lợi hại như vậy, phù chú này sao có thể làm khó người chứ."

Chu Anh lúc nói mấy lời này, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, bộ dạng lại mười phần kiên quyết. Nàng tuyệt đối sẽ không mở phù chú phong bế linh lực cho hắn.

"Tùy ngươi vậy."

Tiêu Lăng sớm đoán trước nàng sẽ không mở phù chú nên chỉ nói vậy mà thôi, cũng không dây dưa. Hắn chậm rãi đứng dậy mặc vào y phục. Nhìn đến Chu Anh bên cạnh mấy lần muốn vươn tay "giúp" đều trừng một cái để nàng thu tay.

Y phục mặc vào xong, Tiêu Lăng đột nhiên cảm thấy hơi cảm thán, giống như một lần nữa mặc vào giáp trụ bảo hộ của mình. Cảm giác an toàn hơn không ít. Lại nhìn Chu Anh, ánh mắt cũng lạnh nhạt mấy phần.

"Ngươi mấy ngày này, giết bao nhiêu người rồi?"

"Nhiều không đếm xuể."

Chu Anh theo sự thực trả lời, nàng biết rõ, Tiêu Lăng đây là bắt đầu tính sổ với nàng.

"Vậy ngươi còn muốn xem ta là sư phụ, là phu quân của ngươi không?"

"Người đời này cứ chấp nhận làm sư phụ cùng phu quân của ta đi. Ta sẽ không buông tay đâu."

"Được."

Tiêu Lăng dịu lại ánh mắt mà cười, lại cắn rách đầu ngón tay mà bôi máu lên nhẫn trữ vật rồi niệm chú. Linh lực không dùng được, chỉ có thể dùng cách này.

Nhìn một chuỗi đồng xu từ trong giới chỉ lăn ra rồi xếp thành hình thước bản, Chu Anh hơi co lòng bàn tay. Lẽ nào Tiêu Lăng... Muốn đánh nàng?

"A Lăng~"

"Xòe tay, bốn mươi thước."

"A Lăng, lúc trước ngươi đánh ta nhiều nhất chỉ mười thước. Ngươi không thương ta nữa sao?"

"Năm mươi thước."

"A Lăng, ta hiện tại đã là Cốc chủ Thanh Lưu Cốc. Người có biết Thanh Lưu Cốc bây giờ lớn cỡ nào không?"

"Sáu mươi thước."

"Ta cũng không có giết phàm nhân vô tội."

"Bảy mươi thước."

"Được rồi, người đánh đi đánh đi."

Chu Anh uất ức vươn hai tay ra đến.

"Phải nói cái gì?"

"Đồ nhi sai rồi, xin sư phụ trách phạt."

Tiêu Lăng nghe nàng nói cũng không có ý định đánh.

"Nếu ngươi không phục, không đánh cũng được."

"Ta phục, người đánh đi, đánh đi."

Chu Anh lúc này mới nâng tay cao hơn nữa, còn cười hì hì.

Chát.

Tiêu Lăng vung thước đánh. Chu Anh hai tay vững vàng nhận từng roi, khuôn mặt nhỏ vờ nghiêm túc.

Qua hai mươi roi, mặt nhỏ bắt đầu nhăn nhó.

Bốn mươi roi, bắt đầu nhỏ giọng xuýt xoa.

Năm mươi roi, bắt đầu khẽ kêu thành tiếng.

Roi thứ năm mươi bảy.

"A... Đau..."

Tiêu Lăng nghe nàng hô liền một hơi đánh xuống ba thước, mỗi thước đều thật là mạnh tay.

"Đau quá sư phụ... Nhẹ tay... Nha Đầu đau..."

Tiêu Lăng nhìn nàng hai mắt hơi đỏ lên thì bực mình trách.

"Lúc ngươi đánh ta, ta có hô đau như ngươi sao? Đau cái gì? Ta không dùng linh lực, ngươi đau cái gì mà đau? Da tay còn chưa tím lại nữa."

"Đau thật mà..."

Tiêu Lăng tức đến cười, lại một hơi đánh liền tù tì mười thước còn lại xem như chấm dứt.

Đợi thước cuối cùng đánh xong, Chu Anh lập tức rụt tay lại vờ thổi thổi. Sau đó lại mặt dày vươn tay tới.

"Sư phụ, Nha Đầu đau, người giúp ta bôi thuốc."

"Không cho bôi thuốc. Ngươi không phải nói Nha Đầu khó nghe sao? Muốn ta gọi Chu Anh mà."

Nhìn Tiêu Lăng cứng giọng không ăn bộ dáng đáng thương của nàng, Chu Anh liền sát tới ôm lấy eo hắn.

"Phu quân, người phạt ta vi phạm quy củ của người. Nhưng người cũng vi phạm quy củ của ta, cũng lừa ta hơn mười năm. Cái này có phải là cũng nên tính không?"

"Tính? Ngươi mấy ngày qua đánh ta, treo ta lên quất, không cho ta ăn, không cho ta uống... Còn dùng lôi châu..."

Tiêu Lăng đem từng việc kể ra, môi hơi cười nhìn Chu Anh.

"Lẽ nào ngươi cảm thấy ta chịu phạt như vậy còn chưa đủ?"

"Đủ, đủ, đủ. Vậy chúng ta hòa, chúng ta hòa nhau có được không?"

Nhìn Tiêu Lăng gật đầu, Chu Anh lập tức vui như mở hội.

"Người cũng hiểu được mà, Nha Đầu đâu phải là muốn làm như vậy."

Vừa nói, vừa vươn tay về phía thắt nút của đai lưng.

"Nha Đầu, ta rất mệt mỏi, để ta nghỉ ngơi một chút được không?"

"Sao?"

Chu Anh chưa kịp hỏi rõ, thân hình Tiêu Lăng đã hướng về phía nàng mà tựa vào, hai mắt nhắm chặt.

"A Lăng?"

Chu Anh hơi lay vai hắn, phát hiện ra người này chỉ là quá mệt nên mới ngủ say liền điều chỉnh tư thế của hắn lại thành gối lên đùi mình.

"A Lăng..."

Nàng nhẹ nhàng cầm tay người này đưa lên môi hôn một cái, trong miệng liền tự nhiên cảm nhận đến vị ngọt hơn cả mật.

"A Lăng..."

o O o

Tiêu Lăng lần này khó được mà ngủ thật sâu, đến nửa đêm mới tỉnh lại.

Chu Anh thấy hắn mở mắt, đôi con ngươi liền sáng lên mà chớp chớp. Thật giống như một con mèo thấy cá đặt bên mép.

"Muốn uống chút trà không?"

Tiêu Lăng nghe nàng hỏi mới thấy cổ họng hơi khô, liền gật đầu một cái. Sau đó chủ động đề nghị.

"Muốn ngươi dùng cách lần trước cho ta uống trà."

Chu Anh nhất thời hạnh phúc đến nhắm tịt cả mắt lại mà nhấp một ngụm trà. Tiêu Lăng nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng liền đẩy nàng nằm ngửa trên giường mà hôn đến.

"Này là trà gì? Ta nếm không ra, thử lại một lần nữa."

Chu Anh lập tức vui vẻ tới không khép miệng lại được, vừa cùng Tiêu Lăng một lần nữa môi lưỡi giao triền, vừa mò đến thắt lưng trên eo hắn.

Bốp.

Bàn tay vừa mới nắm lấy thắt lưng đã bị Tiêu Lăng vô tình đánh một cái. Sau đó, thân hình hắn hơi lui lại, cùng Chu Anh tách ra một khoảng cách nhất định rồi nghiêm chỉnh nói.

"Chúng ta bàn chuyện chính sự?"

"Chính sự? Chính sự gì?"

Chính sự nào mà quan trọng hơn việc lăn giường với nàng?

"Sắp tới Kháng Yêu Minh cùng Yêu Hoàng nhất định sẽ có động tĩnh. Cái này lẽ nào không phải chính sự?"

"Vậy người nói đi."

Chu Anh nhăn nhó ngồi thẳng người lại nghe, thân hình hướng về phía Tiêu Lăng nhích nhích.

Tiêu Lăng cũng nhích nhích.

... Nhưng là tránh xa nàng.

"Phu quân, A Lăng~"

Chu Anh kéo giọng gọi, Tiêu Lăng lại vẫn nghiêm mặt bảo trì khoảng cách.

"Nghiêm túc lại, nói chính sự."

"Được rồi."

Chu Anh đầu hàng ngồi nghiêm túc. Xem ra Tiêu Lăng ngoài miệng nói không giận nàng, hỏa khí trong lòng thực ra còn chưa có tắt.

"Tình huống hiện tại của ngươi có hai cách giải quyết. Một là giảm bớt kẻ thù, ví như bắt tay với Kháng Yêu Minh."

"Không có khả năng."

Chu Anh không cần nghĩ liền gạt bỏ biện pháp này. Nàng lúc trước lo nghĩ làm sao đối phó hai thế lực kia không phải là vì nàng đang bị dồn ép vào thế yếu. Kì thực, Kháng Yêu Minh, Yêu Hoàng, còn thêm cả Thanh Lưu Cốc của nàng đang ở trong một trạng thái bình hành rất vi diệu.

Yêu Hoàng là bên mạnh nhất. Nhưng nếu nàng ta động thủ, thế tất Kháng Yêu Minh cũng không ngồi yên. Bởi vì Thanh Lưu Cốc dù sao cũng là một phần lực lượng của Nhân tộc. Nếu Thanh Lưu Cốc bị Yêu Hoàng diệt, những ngày sau của Kháng Yêu Minh cũng đừng mong có thể bình an.

Còn về Kháng Yêu Minh, bọn hắn có lẽ sẽ nghiêng về dùng thủ đoạn đối phó với nàng hơn là quang minh chính đại cùng Thanh Lưu Cốc trong tay nàng đối chiến. Bởi vì sao ư? Bởi vì sợ Yêu Hoàng phía sau.

Hơn nữa, Thanh Lưu Cốc là do xâm chiếm những môn phái khác mà thành, không có tính đoàn kết. Nếu nàng chết đi, bọn họ còn có thể thuận lợi thu lực lượng này về. dưới trướng.

Trong ba lực lượng, Kháng Yêu Minh tuyệt đối là phe mong muốn trạng thái cân bằng này kéo dài càng lâu càng tốt.

Còn Chu Anh... Nàng tuyệt đối là người không muốn tình trạng này kéo dài. Bởi vì còn có Tiêu Lăng, trạng thái này kéo càng dài, hắn sẽ càng phải khổ sở. Cho nên cái nàng muốn là nhanh chóng lớn mạnh bản thân, sau đó nuốt chửng Kháng Yêu Minh lại diệt Yêu Hoàng.

Lúc trước nàng lo lắng chỉ là vì sợ Yêu Hoàng quấy rối không cho nàng mạnh lên, sau đó chỉ có thể duy trì trạng thái cân bằng hiện tại.

Giờ Tiêu Lăng nói nàng không cần lo về Hồn Thệ, nàng liền cảm thấy không còn chính sự gì đáng quan tâm. Giống như bây giờ cũng rất tốt, dù sao cuối cùng người thắng cũng là nàng.

-------------------

Nhìn ra ngược ở đâu không?

Chính là để hai ng bọn họ khanh khanh ta ta ngược tâm cẩu độc thân xấu tính nói ta là mẹ kế.

😤😤😤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro