68. Có phải ta không đủ phong tình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... Tiêu Lăng, đạo lữ của ngươi thật là giống ngươi, không thèm khách khí với ta một chút nào."

"Ta nào có như vậy?"

Tiêu Lăng nhìn thấy Ngọc Đàn bộ dáng lông tóc vô thương, tảng đá trong lòng khẽ buông xuống, bàn tay nắm lấy tay của Chu Anh chặt hơn đôi chút. Tính cách của Chu Anh như vậy, hắn ít nhiều cũng đoán được hai người tất sẽ giao thủ một hồi. Xem ra, đối phương thực sự vì hắn mà kiềm chế được.

"Còn nói? Ngươi đem đến nhiều rắc rối cho ta như vậy, lễ vật lại chả có thứ gì tốt."

Ngọc Đàn nói nói, bất giác nhớ đến lần trước đòi người này hai khối thượng phẩm linh thạch. Kết quả đối phương chỉ đưa hai khối hạ phẩm linh thạch. Hai khối hạ phẩm linh thạch ấy à, đến một giọt trà nàng pha ra cũng mua không nổi.

Tiêu Lăng nghe nàng than phiền liền cười một cái, sau đó lấy ra một cái nhẫn trữ vật ném về phía nàng.

"Lễ vật lần này tuyệt đối sẽ không kém. Tạ ơn ngươi thay ta chăm sóc Lâu Tử với Tiêu Ngưng thời gian vừa qua."

Ngọc Đàn thấy Tiêu Lăng ném cho nàng một cái nhẫn trữ vật, nhất thời sáng mắt lên. Khuôn mặt nghiêm túc lại có loại xem chuyện mình làm nhẹ như phù vân.

"Bằng hữu với nhau, đây là chuyện ta nên làm."

Dứt lời liền nhanh chóng nhìn xem trong nhẫn trữ vật có thứ gì. Nàng thực không nghĩ đến Tiêu Lăng lần này lại hào phóng như vậy, đưa lễ vật lớn như thế.

Nhưng sau khi nhìn xong, vẻ mặt của Ngọc Đàn nhất thời cứng ngắc lại, khóe môi khẽ mím, sau đó nhìn Tiêu Lăng.

"Bên trong không có gì cả?"

"Cái nhẫn trữ vật này là lễ vật. Chất liệu tốt, không gian lại lớn, lẽ nào ngươi không vừa ý sao?"

Tiêu Lăng lại cười, đổi lấy một cái trợn mắt của Ngọc Đàn.

"Biết ngay ngươi không tốt đẹp gì."

Nói thì nói như vậy, Ngọc Đàn vẫn thu nhẫn trữ vật đeo lên ngón tay. Tiêu Lăng nói không sai, cái nhẫn này chất liệu tốt, không gian cũng rất rộng. So với nhẫn của nàng thì tốt hơn không ít. Hơn nữa, tu sĩ nếu có khả năng ai lại chẳng có mấy cái nhẫn trữ vật.

"Ta phải về trước báo lại mọi chuyện cho môn phái, Chu cốc chủ cứ tự nhiên mà lưu lại trà lâu này. Ngày mai, Ngọc đàn sẽ cho người một câu trả lời vừa ý."

"Được."

...

Ngọc Đàn đi rồi, Chu Anh liền không thèm nhìn lấy Lâu Tử một cái mà nắm tay Tiêu Lăng về phòng. Vẻ mặt có chút phụng phịu không vui.

"Cho ngươi."

Tiêu Lăng vừa vào phòng liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật hao hao cái ban nãy đưa cho Chu Anh. Chu Anh nhìn cái nhẫn, cũng không định nhận lấy.

"Gì chứ? Sao người lại cho ta một cái giống y hệt Ngọc Đàn?"

"Không thích?"

"Hừ..."

Chu Anh vươn ra hai ngón tay hươ hươ.

"Ít ra cũng phải cho hai cái mới xem như có thành ý..."

"Chê không muốn lấy?"

Tiêu Lăng hơi nhíu mày, bàn tay cầm nhẫn hơi hạ thấp.

"Lấy, đồ người cho, ta mớ gì mà không lấy?"

Chu Anh vươn tay giật lấy nhẫn trữ vật rồi đeo lên tay. Nhìn thấy cái nhẫn ôm vừa ngón tay của mình liền đắc ý đến tận trời.

"Xem như người còn biết chọn một cái vừa với ta."

Thực ra nhẫn trữ vật đều có thể thay đổi kích cỡ cho vừa tay người đeo. Tiêu Lăng hơi nghĩ chứ không nói ra, ánh mắt nhìn Chu Anh vui vẻ lộ ra dịu dàng.

"Đồ vật bên trong có thích không?"

"A?"

Nghe nói bên trong còn có đồ vật, Chu Anh lập tức đưa ý niệm vào nhẫn nhìn một cái. Vì ban nãy Tiêu Lăng đưa cho Ngọc Đàn một cái nhẫn trống, nên nàng mới nghĩ cái này cũng giống vậy, không có nhìn kỹ.

Nhìn một cái, Chu Anh liền giật mình, không gian bên trong nhẫn chất đầy thượng phẩm linh thạch cùng thiên tài địa bảo. Nếu so với tài sản của một tông môn thì không bằng, nhưng nếu là tài sản của một tu sĩ thì đây là một phần tài phú cực lớn.

"Ta hiện tại chỉ có nhiêu đó, đều cho ngươi... Cho nên ngươi muốn một cái nữa, ta cũng không thể kiếm ra."

Tiêu Lăng lại nói, bàn tay yêu chiều vuốt ve một lọn tóc của Chu Anh.

"Tất cả tài sản của người?"

"Ừm."

"Cho ta hết?"

"Ừm."

"A Lăng tốt nhất."

Chu Anh kéo Tiêu Lăng vào người ôm chặt, sau đó lại ngẩng đầu hôn hôn môi người kia. Hôn đến giống như trời sụp đất nứt mới chịu ngừng lại.

"A Lăng..."

Chu Anh đẩy ngã hắn, Ngọc Tiêu Sàng treo bên hông lóe sáng một cái rồi bao phủ hai người bên trong.

Lưng Tiêu Lăng ngã lên phần đệm êm ái của Ngọc Tiêu Sàng, ánh mắt hơi khiêu khích nhìn lấy Chu Anh.

"Muốn Lăng mỗ sao?"

"Muốn."

"Muốn vi sư?"

Chu Anh gật đầu liên tục để khẳng định.

"Muốn vi phu?"

Chu Anh lập tức cúi đầu hôn môi Tiêu Lăng một cái để chứng minh.

"A Lăng, sư phụ, phu quân~ Cho ta làm một hồi, được không?"

Tiêu Lăng nhìn Chu Anh bày ra bộ dáng gấp không kềm nổi nữa chỉ hơi híp mắt. Không nói được, cũng không nói không được.

Chu Anh thấy hắn không lên tiếng cũng không dám làm loạn. Chỉ có đôi tay ở trên hông Tiêu Lăng là bất an cọ cọ không ngừng hai mắt cũng mang theo ý lấy lòng nhìn hắn.

"A Lăng, muốn người, Nha Đầu thật sự rất muốn người. Nếu không..., ta chỉ nhìn một chút."

Chu Anh nhìn Tiêu Lăng khẽ bật cười một cái rồi nghiêng đầu đi thì vươn ngón trỏ và ngón cái ra làm một cái dấu hiệu.

"Cho ta nhìn một xí thôi cũng được. Được không? Được không A Lăng?"

Chu Anh nài nỉ, trong lòng lại nghĩ. Nếu như đối phương không chịu, vậy hôm nay nàng liền cọ trên người hắn làm nũng một ngày.

Đúng lúc này, Tiêu Lăng lại lên tiếng.

"Được."

"A?"

"Để ngươi nhìn."

Tiêu Lăng nhướng mi nói, đôi mắt hơi cong lên vui vẻ. Còn vươn hai tay.

"Đến, cởi ra nhìn một chút."

Chu Anh nhìn cảnh này, lập tức nhanh tay nhanh chân kéo mở thắt lưng. Thân hình ngon miệng đã lâu không được thấy của người kia lập tức hiện lên trước mắt Chu Anh.

Nàng dùng ánh mắt như người đói bụng nhìn thấy đùi gà mà tham lam lướt qua cần cổ, xuống đến lồng ngực, quét qua đầu nhũ rồi một đường xuống đến eo hông xinh đẹp kia.

Chu Anh liên tiếp nuốt mấy ngụm nước bọt, khuôn mặt nhỏ áp đến gần sát. Hơi thở nóng phả lên từng tấc da thịt của Tiêu Lăng, lại vẫn nghiêm chỉnh không thực sự chạm lên hắn.

Nhìn đến đầu nhũ xinh đẹp nhạt màu kia mềm mềm khảm lên giữa quầng vú liền nhịn không được mà hả miệng hà hơi lên.

A a a a, nàng muốn liếm mấy cái....

"A Lăng... Ta muốn đổi tư thế."

Muốn người xoay người lại, nhìn một chút đằng sau.

"Được."

Tiêu Lăng hào phóng đáp ứng nàng, ánh mắt cong như ánh trăng, bên môi nở nụ cười đầy ngập vui vẻ. Sau đó hắn liền vươn tay ôm lấy nàng, thân hình xoay một cái mà đè nàng xuống dưới.

"Nha Đầu, nếu không... Chúng ta đổi tư thế làm một lần?"

Tiêu Lăng híp mắt nói, bộ dạng hiếm có mà lộ ra vẻ gian xảo.

Chu Anh nghe hắn nói, mắt chớp chớp liền mấy cái.

"Nếu Nha Đầu để ta làm, ta sẽ rất vui."

Tiêu Lăng lặp lại một lần nữa, sau đó cúi đầu hôn lên gò má nàng.

"Được không?"

Chu Anh nhìn người kia ôm lấy bộ dạng tính kế lại tự nhiên cảm thấy hắn thật xinh đẹp. Tiêu Lăng có lúc sẽ cố tình câu dẫn nàng, nhưng rất hiếm. Cho nên mỗi lần hắn làm vậy, nàng đều cảm thấy hắn vô cùng mê người.

"Cũng được."

Chu Anh giống như bị sắc đẹp làm cho đầu óc rối loạn mà gật đầu đáp ứng. Kì thực, nàng hiểu rõ đối phương nói đổi tư thế nghĩa là gì. Mặc dù chưa từng thử qua, cũng không quá hứng thú, nhưng nghĩ đến người kia là Tiêu Lăng...

Dường như cũng không phải không thể chấp nhận.

Dù sao cũng là ăn người này một hồi. Đổi phương thức ăn ít ra cũng còn hơn là không được ăn không phải sao?

Tiêu Lăng nghe nàng đáp ứng liền im lặng hồi lâu, giống như cho nàng thêm thời gian để đổi ý. Đến khi thấy ánh mắt kiên quyết không đổi của nàng mới hạ thấp người xuống mà hôn lấy cổ nàng, một tay xoa nắn eo nàng, một tay xoa nắn mông đùi nàng.

Chu Anh vòng tay ôm lấy cổ hắn, từng chút dẫn dụ đối phương kéo cổ áo xuống rồi dùng miệng liếm mút bầu ngực của mình. Sau đó lại như đáp lễ mà ngồi dậy ngậm lấy hai quả nhỏ đã thèm từ lâu kia trên ngực Tiêu Lăng.

"A Lăng, sư phụ, đầu vú của người thật mềm."

Chu Anh loáng thoáng nói, sau đó lại vùi đầu vào mà cắn lên khuôn ngực kia, để lại từng vết răng cắn.

"Nha Đầu..., hưm... Đợi chút..."

Chu Anh nghe hắn nói liền ngừng lại động tác, kềm chế lửa dục mà nhìn hắn dò hỏi. Tiêu Lăng hôn lên mí mắt nàng một cái rồi đứng dậy cởi sạch sẽ quần áo trên người. Còn cầm ra một cái hộp gỗ đỏ.

Chu Anh nhìn lấy cái hộp màu đỏ trên tay Tiêu Lăng thì lại một lần nữa nổi cơn tò mò. Ban nãy lúc Tiêu Lăng ra ngoài để nàng và Ngọc Đàn "trò chuyện", Ngọc Đàn liền đưa hộp gỗ này cho hắn.

"Mấy thứ này là gì vậy?", Chu Anh khó hiểu hỏi.

Tiêu Lăng hạ mắt nhìn qua một lượt rồi chuyển qua nhìn Chu Anh. Rõ ràng ánh mắt chỉ lướt một cái cũng không mang theo mị hoặc gì, lại đủ khiến cho nàng giống như bị thiên lôi đánh trúng.

"Bình thường ta cùng ngươi có phải là rất tẻ nhạt hay không? Ngươi cũng có mấy lần nói ta không hiểu tình thú."

Chu Anh nghe Tiêu Lăng nói, ánh mắt khó hiểu chuyển thành hơi thô bỉ nhưng vẫn vươn tay ôm má hắn an ủi.

"Sư phụ, người sao có thể tẻ nhạt được? Mỗi lần cùng người, ta lúc nào mà chẳng bị người làm cho thần hồn điên đảo."

Tiêu Lăng nghe nàng nói, bàn tay nhấc lên nắm lấy bàn tay nhỏ trên mặt mình khẽ nắn.

"Thực ra ta cũng cảm thấy ta tẻ nhạt..."

"... Cho nên có nhờ Ngọc Đàn chuẩn bị mấy thứ này..."

Hắn nói xong liền cầm lấy một lọ sứ có ghi "Tế Thủy Trường Lưu" đưa cho Chu Anh.

"Cái này... Dùng một viên..."

"???"

Chu Anh mặt mày mơ hồ mở nắp lọ sứ rồi đổ ra tay một viên. Thuốc viên màu trắng sữa, tròn trịa nhỏ nhắn, có mùi hương nhàn nhạt như có như không. Nàng nhìn nó một hồi, nhìn Tiêu Lăng một hồi rồi tính mở miệng muốn nuốt vào.

"... Không phải..."

Tiêu Lăng vươn tay ngăn nàng.

"... Là dùng trên người ta..."

"???"

Tiêu Lăng thấy Chu Anh lại bày ra vẻ mặt khó hiểu liền dứt khoát nằm xuống nhắm mắt lại mà nói.

"Trên nắp..., có cách dùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro