81. Hoang mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lộc Lộc đã biết nói. Thật tốt quá."

Tiêu Lăng ở bên cạnh vui mừng xoa đầu hắn.

"Nhưng ngươi không được gọi nàng là Nha Đầu, phải gọi là Chu Anh."

Cái này phải nói rõ, không thể vì thấy hắn gọi Nha Đầu cũng học theo gọi Nha Đầu.

"Tru Anh."

"Là Chu Anh."

"Châu Anh."

"... Ngươi gọi nàng là Anh Anh đi."

Lộc Lộc gật đầu, hắn bây giờ đến đi lại còn có chút không quen nói chi đến dùng một loại ngôn ngữ trước giờ chưa từng dùng.

"Lộc Lộc ngoan, ta gọi là gì?"

Lộc Lộc nhìn Tiêu Lăng một hồi, lại uốn lưỡi một hồi nỗ lực gọi.

"A Lan."

"Là Lăng."

"Lăn."

Chu Anh nhìn hai người bọn hắn một người nỗ lực dạy, một người nỗ lực học, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Lộc Lộc đúng là rất giống Tiêu Lăng. Giống đến mức... Không bình thường.

Lúc nàng đến Hồn Hải, lời nói mà kẻ giao hồn phách Tiêu Lăng cho nàng nói ra, nàng chưa từng tin. Nếu không phải không đủ thời gian, lại sợ hồn phách của Tiêu Lăng chịu không nổi, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Lời nói của đối phương trước sau có quá nhiều lỗ hổng. Hắn nói linh hồn A Lăng vỡ nát, nhưng một hồn một phách này lại được giữ gìn rất tốt. Liệu rằng những phần hồn phách còn lại có thật đã bị hồn phách khác hấp thu hay không? Hay là cũng được hắn bảo quản xuống, thậm chí là... Bước vào luân hồi?

Chu Anh vuốt ve lồng ngực vẫn còn loạn nhịp của mình, ánh mắt nhìn Lộc Lộc càng đậm nghi ngờ.

Lẽ nào... Lộc Lộc là phần hồn phách còn lại?

o O o

Nghi ngờ một khi nảy mầm liền điên cuồng mọc rễ. Quãng thời gian sau đó Chu Anh bắt đầu lưu ý Lộc Lộc mọi lúc mọi nơi.

"Lộc Lộc, sừng của ngươi thật đẹp. Lại đây cho bổn tọa sờ một chút."

Lộc Lộc nghe Chu Anh nói, khuôn mặt hơi hiện vẻ không tình nguyện.

"Ài, bổn tọa cứu ngươi với Con Thỏ một mạng, bây giờ chỉ muốn sờ cái sừng của ngươi một chút cũng không được."

Chu Anh vờ than thở. Quả nhiên, Lộc Lộc vừa nghe nàng nhắc đến chuyện được cứu mạng lúc trước liền chậm chạp bước đến. Thân hình đến cạnh nàng rồi liền hạ người nằm xuống, đưa đầu tới.

Chu Anh hài lòng vươn tay ra sờ sờ, sau đó phát hiện cái gáy của Lộc Lộc thoáng đỏ lên. Nhìn thấy điều này, Chu Anh khẽ mím môi, quả thực là rất giống.

"Lộc Lộc, cặp sừng này bổn tọa thực thích. Cho bổn tọa có được không?"

Chu Anh biết sừng của Lộc Lộc là sẽ rụng đi rồi mọc mới. Thời gian chính xác nàng không biết rõ lắm, dù sao hắn cũng là Yêu, nhiều điểm vẫn có chỗ khác biệt với phàm thú.

Nào ngờ Lộc Lộc vừa nghe nàng nói muốn sừng của hắn liền giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt thoáng hiện nét sợ hãi.

"Sao vậy? Không thể?"

Đối diện với câu hỏi của Chu Anh, Lộc Lộc chỉ hơi hạ mi mắt rồi cúi đầu xuống.

"Ngươi... Bẻ đi."

Lộc Lộc nói ra, giọng điệu còn mang theo run rẩy.

Chu Anh hơi ngạc nhiên, ý của nàng là đợi khi cặp sừng này rụng đi để lấy, không phải là muốn lúc này. Nàng gặng hỏi một hồi mới xem như hiểu rõ.

Sừng của Lộc Lộc sẽ thay, nhưng đó là khi hắn tiến giai. Hơn nữa năng lượng trong sừng sau khi dùng cho việc tiến giai mà rụng đi sẽ thay đổi, trở nên thô ráp xấu xí. Hắn cho rằng Chu Anh muốn sừng của mình là vì nó đẹp mắt. Mà muốn cặp sừng bảo lưu vẻ ngoài như hiện tại thì phải tươi sống bẻ đi chứ không được đợi nó rụng.

Cứ vậy bẻ xuống tuyệt đối là sẽ rất đau. Lộc Lộc tuy không nói ra, nhưng Chu Anh đoán là vậy. Bởi vì hắn có thể cảm nhận rất rõ từng động tác vuốt ve của nàng. Sừng của hắn đã có cảm giác, tất cũng sẽ biết đau.

Mà sự thực cũng chứng minh cho suy nghĩ của Chu Anh. Nàng vừa hơi dùng lực nắm lấy một bên sừng, cả người Lộc Lộc đã căng cứng lại. Chu Anh thấy vậy liền thả lỏng tay chuyển sang vuốt ve.

"Bỏ đi, như bây giờ cũng tốt. Dù sao ngày nào cũng có thể thấy, cũng có thể sờ, không cần phải bẻ xuống."

Nghe Chu Anh nói, gáy của Lộc Lộc lại đỏ. Chu Anh không hiểu vì sao hắn lại ngại ngùng như vậy, nhưng cặp sừng này trơn bóng như lưu ly thượng hạng còn mang theo hơi ấm. Nàng càng sờ càng thích cũng không muốn buông tay.

Lộc Lộc bị nàng sờ như vậy, ban đầu còn khá tốt, về sau thân thể bắt đầu nhè nhẹ run rẩy. Hai cái tai cũng biến trở về nguyên dạng, mềm mại trắng muốt.

"Ngươi làm sao vậy?"

Chu Anh ngừng tay mà hỏi. Lộc Lộc nghe nàng hỏi liền thoáng ngẩng đầu nhìn nàng, hai con mắt mơ hồ to tròn nhìn nàng như có nước, long lanh long lanh. Hơi thở ra cũng nóng hôi hổi.

Chu Anh nhìn hắn hồi lâu, khoang miệng ngập nước miếng nuốt ực một cái.

"Anh... Anh..."

Lộc Lộc nhẹ giọng gọi, lại khiến lý trí của Chu Anh bị dục vọng dâng lên nhấn chìm.

"Ngươi..."

Khuôn mặt kề sát khuôn mặt, biểu cảm của Lộc Lộc khiến Chu Anh chỉ muốn hôn khắp khuôn mặt hắn một hồi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không làm vậy mà một phen đẩy hắn ra sau đó rời đi.

Nàng còn chưa chắc Lộc Lộc có phải là mang phần linh hồn còn lại của Tiêu Lăng hay không mà đã bị hắn làm cho mê loạn như vậy.

Chu Anh cắn răng thủ vững tinh thần. Trong đầu không hiểu sao thoáng hiện hình ảnh Lộc Lộc bị tên yêu sư kia rượt đánh, lửa dục thoáng cái liền thành lửa giận.

Lão tặc thiên, nếu như Lộc Lộc thật là phần linh hồn còn lại của Tiêu Lăng. Vậy tên kia không phải là đã... Đánh mông người của nàng?

Không thể tha, tuyệt không thể tha.

Chu Anh tức giận đùng đùng chuyển mình một cái bay đi, để lại Lộc Lộc vẫn đang hai mắt mơ hồ, hơi thở nóng rực dựa người lên ghế gỗ.

o O o

"Ngươi đi đâu giờ mới về?"

Tiêu Lăng vừa thấy Chu Anh bước vào phòng liền đứng dậy hỏi. Nói xong mới cảm thấy câu nói vừa rồi không ổn lắm liền hạ giọng.

"Lộc Lộc bệnh rồi."

"Bệnh?"

Chu Anh nghe Tiêu Lăng nói lập tức lo lắng theo hắn đi đến gian phòng của Lộc Lộc.

Chỉ thấy Lộc Lộc đang nằm trên đệm, cả người ửng hồng kì quái. Đôi mắt thường ngày linh động cũng mơ mơ hồ hồ.

"Hắn bị sao vậy?"

Chu Anh bước đến bên người đối phương mà dò xét cơ thể hắn. Vừa chạm tay lên liền thấy cả người hắn nóng như là lò lửa.

"Không biết, thoạt nhìn rất giống như là kỳ động dục nhưng lại nghiêm trọng hơn rất nhiều."

Tiêu Lăng trong lòng bằng phẳng mà nói ra, Chu Anh trong lòng có quỷ nghe vào tai lại khó giữ bình tĩnh.

"Động... Động dục?"

"Nhìn giống mà thôi, ta đã tra xét một hồi nhưng không biết rõ được là hắn bị gì. Nha Đầu, ngươi thì sao?"

Chu Anh lắc đầu, nàng cũng không tra ra được. Cả người hắn không có chỗ nào bị thương tật, thậm chí tiến vào trạng thái sung sức đến kì quái. Thoạt nghĩ, quả thật là giống... Cái kia.

Lẽ nào là do ban trưa nàng sờ sừng hắn?

Chu Anh hoảng hốt nghĩ.

"Nha Đầu, nếu không, ngươi..."

"Sao?"

"Ngươi... Đi tìm một con lộc cái thử xem."

Chu Anh nghe thấy ý kiến của Tiêu Lăng, nhất thời im lặng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

"Người đứng xa như vậy làm gì?"

Chu Anh tự nhiên hỏi Tiêu Lăng một câu. Làm gì mà đứng ngay cửa nói chuyện với nàng? Sao không tiến vào?

"Ta... Khụ... Ngươi không ngửi thấy mùi vị gì sao?"

Mùi gì?

Chu Anh hít mạnh một hơi mới phát hiện ra trong không khí có một loại hương vị nhàn nhạt. Loại hương vị này có tính kích tình nhất định. Chu Anh có tu vi cao, loại hương vị này không ảnh hưởng đến nàng, nhưng Tiêu Lăng thì chịu không nổi.

Chu Anh nhìn bộ dạng kia của Tiêu Lăng, thoáng nghĩ ngợi rồi vung tay kéo hắn vào phòng, còn đè hắn nằm sát người Lộc Lộc. Chỉ một chốc sau, cả người Tiêu Lăng liền hồng lên, còn phát nhiệt.

Chu Anh cúi đầu nhìn xuống liền thấy được tiểu Tiêu Lăng phấn chấn đội quần áo đứng lên.

Chu Anh cười cười vươn tay giúp hắn thư giải. Tiêu Lăng xấu hổ tránh không thoát, chỉ đành cắn răng mặc nàng làm loạn. Mà Lộc Lộc vẫn luôn thần trí mơ hồ lại bắt đầu phát ra âm thanh thở dốc nhè nhẹ.

...

Tiêu Lăng đã sớm bỏ chạy về phòng sau chuyện vừa rồi, chỉ để lại mình Chu Anh im lặng ngồi nhìn Lộc Lộc đã trở lại bình thường mà ngủ thiếp đi.

Thời điểm mà Tiêu Lăng cao trào, Lộc Lộc cũng cao trào. Chu Anh cân nhắc trước sau vẫn quyết định thoáng dùng thuật pháp che mắt không để Tiêu Lăng biết.

Khả năng Lộc Lộc là phần linh hồn còn lại của Tiêu Lăng là rất cao. Chu Anh hiện tại đã có thể khẳng định chuyện này. Nhưng giờ hắn đã là một cá nhân độc lập. Nàng còn chưa nghĩ kỹ kế tiếp phải làm sao mới là tốt.

Nếu nàng kể với Lộc Lộc mọi chuyện, hắn sẽ nghĩ thế nào? Tiêu Lăng lại nghĩ như thế nào?

Chu Anh ôm đầu, cảm thấy mọi chuyện bỗng chốc trở nên rối như tơ vò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro