Ngoại truyện: Ghen (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhớ ra sao?"

Chu Anh nghe Tiêu Lăng hỏi, trong lòng nảy sinh xúc động muốn một phát trở về quá khứ, ngay tại thời điểm bản thân điên điên khùng khùng sắp nói ra lời kia mà đập bản thân một phát cho bất tỉnh nhân sự.

"A Lăng, ta lúc trước không biết gì hết, chỉ là dùng cách phát tiết dục vọng đó để giảm bớt sát khí trong người. Ta chỉ yêu mỗi người, thật đó."

"Cùng ta không phải cũng là để phát tiết sao?"

"Không có mà, tuyệt đối không có. Ta cùng người là vì yêu người."

"Lúc trước từng cùng qua bao nhiêu người?"

Tiêu Lăng một đường ép hỏi.

"Không nhớ đến, chỉ nhớ là đều bị ta giết rụng."

Chu Anh tỏ vẻ hối hận cực độ mà cọ cọ lồng ngực Tiêu Lăng.

"Ha, lúc trước không nhớ, vậy nói hiện tại. Quản sự vừa nói với ta, Vạn Kiệt Lâu không đông, chỉ có mười một ngàn bốn trăm lẻ bảy người."

"Ách."

"Chu cốc chủ thật là có diễm phúc."

"A Lăng~"

Tiêu Lăng nhắm mắt không nhìn bộ dạng làm nũng của nàng mà lạnh giọng nói.

"Ban nãy ngươi đã nói cùng ta đều là vì yêu ta, vậy hãy dùng con số mười một ngàn bốn trăm lẻ bảy này làm cột mốc. Nếu ngươi nhịn được nhiêu đó ngày không chạm vào ta, ta liền tin ngươi."

"Sao có thể?"

Chu Anh tru lên.

"Ngươi quả nhiên chỉ là dùng ta để phát tiết."

Tiêu Lăng chua xót kéo lên khóe môi.

"Mỗi người trong Vạn Kiệt Lâu này không chỉ có tài có sắc còn được đặc biệt chỉ dạy làm sao chăm sóc người khác. Ta đúng là ngu ngốc, chỉ nghe ngươi giải thích mấy câu mà đã mềm lòng."

Chu Anh càng nghe càng điêu đứng.

Hai người nháo tới nháo lui hồi lâu, kết quả Chu Anh vẫn phải hứa không được đụng đến Tiêu Lăng từng ấy thời gian. Nếu muốn rút ngắn mà nói, vậy phải thu xếp ổn thỏa từng người trong Vạn Kiệt Lâu rồi lại nói.

Chu Anh tức tới muốn khóc.

Không phải là tùy tiện thu xếp liền xong mà phải là thu xếp "ổn thỏa" đó.

Như nào mới tính là "ổn thỏa" sao? Tiêu Lăng nói được mới tính.

"A Lăng, người hài lòng chưa? Ta thực sự, thực sự chỉ có người. Ta nếu trở về được lúc trước đó, nhất định sẽ ngăn không cho bản thân phát sinh bất kì mối quan hệ hoang đường với kẻ nào khác."

Nhà người ta ghen lên đều là tiểu đả tiểu nháo, sau đó chỉ cần người còn lại sử dụng các loại thủ đoạn mật ngọt dỗ dành người kia là có thể tới một hồi mặn nồng. A Lăng nhà nàng vì sao ghen một hồi, nàng liền phải trả giá thảm trọng như vậy chứ?

"Thả ta ra."

Tiêu Lăng vẫn là lạnh nhạt nói, Chu Anh liền ngoan ngoãn thả người. Hai mắt mang đầy ủy khuất cùng chột dạ mà cẩn cẩn thận thận nhìn từng biểu tình của Tiêu Lăng.

"Đừng có bày ra bộ dạng đó. Ta trách ngươi sai sao?"

Chu Anh lập tức điên cuồng lắc đầu.

"Vậy hài lòng rồi chứ?"

Chu Anh ngẩn tò te.

"Ta nói, ngươi muốn nhìn bộ dạng ghen tuông nổi giận của ta. Hiện tại nhìn thấy, hài lòng rồi chứ?"

"..."

"NGƯỜI LỪA TA?"

"Ta lừa ngươi còn ít sao? Nhưng hứa vẫn là hứa, không được nuốt lời."

Chu Anh ôm ngực, rõ ràng tu vi nàng hiện tại rất cao không cần không khí cũng có thể mấy năm bất tử, bây giờ lại thấy hít thở không xong đầu óc choáng váng.

"Vậy người nãy giờ chỉ là diễn kịch?"

Tiêu Lăng vốn đang vuốt lại mép áo nghe nàng nói vậy liền dừng lại động tác, ánh mắt mang theo thâm ý khẽ nhíu mày.

"Ngươi đoán xem?"

"..."

Khả năng là có ghen thật... Đúng không?

...

"Nhanh một chút, ý kiến của mấy môn phái khắp Cửu Giới đều đã chất cao thành núi rồi. Đều tại ngươi mấy năm nay ném sự vụ không quản."

Chu Anh nhìn đống ngọc giản trước mắt rồi lại nhìn sang Tiêu Lăng đang nhàn nhã ngồi hối thúc bên cạnh, uể oải nằm bẹp một cái.

"Không làm. Toàn mấy chuyện mệt đầu nhức óc. Làm xong tối đến cũng đâu có phúc lợi gì đâu chứ?"

Tiêu Lăng nhướng mày.

"Đây là trách nhiệm của người làm chủ Cửu giới."

"Mặc kệ."

"Ngươi thật không muốn làm?"

Chu Anh nhắm mắt làm ngơ.

"Ài, xem ra cốc chủ đại nhân là đang hi vọng mấy môn phái này tiến cống thêm mấy trăm người đến Vạn Kiệt Lâu mới chịu bằng lòng đi giải quyết chuyện của người ta."

Chu Anh nghe đến mấy trăm người tới Vạn Kiệt Lâu liền tê cả da đầu mà ngồi thẳng dậy. Bàn tay nhỏ nhanh nhẹn vươn ra cầm từng khối ngọc giản mà chuyên tâm đọc.

Tiêu Lăng ngồi bên, nhìn đến lực lượng bài xích giữa nàng cùng Cửu Giới hơi thoáng giảm đi một tia mà khẽ cong môi thành một nụ cười khổ. Chu Anh bằng vào bạo lực thống nhất Cửu giới không sai, nhưng muốn đạt được sự thừa nhận thực sự của nó thì cũng phải làm ra cống hiến nhất định.

Hắn đây có tính là một mũi tên trúng nhiều con chim không? Vừa có thể đại phát bất mãn một hồi, vừa có thể thu xếp Vạn Kiệt Lâu. Lại có thể nhân đó mà bắt Chu Anh tiết chế một chút, chăm chỉ quản lý Cửu Giới thêm một chút.

Hắn cũng là hao tổn tâm tư, không có nhàn hạ chút nào nha.

...

Đêm đến là được nghỉ ngơi, Chu Anh lập tức hồi sinh sức sống mà dán người chặt vào Tiêu Lăng thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

Ban đầu Tiêu Lăng là không cho nàng làm như vậy đấy, nàng cũng phải mè nheo dữ lắm mới đổi được điều kiện có chút nhân tính này.

Chỉ cần không phát sinh chuyện tình nàng thèm muốn, cọ cọ ôm ôm vẫn được phép.

"A Lăng, ôm người xong ta giống như là được hồi sinh vậy."

Chu Anh bắt đầu mở lời nịnh nọt.

"Vậy sao?"

"Phải."

"A Lăng nè, ta nghe nói nam giới còn trẻ tính dục khá là mạnh mẽ. Người nếu muốn thì đừng nên nhịn mới tốt."

Tiêu Lăng quay lại nhìn nàng.

Chu Anh bị nhìn chằm chằm cũng không ngại, mặt dày cọ cọ lên vai Tiêu Lăng.

"Ta là thực lo lắng cho sức khỏe của người."

Tiêu Lăng thấy nàng đã nói xong liền dời đi ánh mắt mà thoáng gật đầu.

"Ngươi nói có lý, cơ thể nếu là có nhu cầu thì nên thư giải một chút, nhẫn nhịn không phải là cách hay."

Chu Anh nghe thế liền cười.

"Vậy khi nào người muốn, liền nói với ta một tiếng."

"Hiện tại có chút muốn."

Tiêu Lăng nhẹ nhàng nói, cánh tay không bị Chu Anh ôm tự nhiên mà nới lỏng quần áo.

Chu Anh tức thì ngây người, ngây người xong liền vươn tay muốn chạm.

"Nha Đầu."

"A?"

Chu Anh giật mình rụt tay lại.

"Cảm phiền ngươi qua kia ngồi một chút, đã hứa rồi là không thể nuốt lời."

"..."

Chu Anh mười vạn phần không nỡ, mà chậm chạp buông tay Tiêu Lăng, ánh mắt lưu luyến không rời ngồi sang cái ghế bên cạnh.

Tiêu Lăng cũng không bắt nàng phải rời đi. Hai tay tự do rồi liền xả quần xuống, một tay nắm lấy phía trước thoáng vuốt ve, một tay cọ xát nơi miệng huyệt.

Tiếng thở của Tiêu Lăng càng lúc càng dồn dập.

Chu Anh ngồi cạnh mắt mở lớn nhìn.

"Nha Đầu... Hah..."

"Ta đây, ta đây."

Chu Anh đứng thẳng dậy, thân hình không yên mà nhún nhảy.

"Ta từng nói... Bên dưới chỉ để ngươi tiến vào..."

"Ừm ừm, muốn ta sao?"

"Không."

Tiêu Lăng đánh gãy hi vọng của nàng.

"..."

"Hiện tại ta thực muốn..., hưm..., có thể để ta tự thỏa mãn sao?"

"..."

Chu Anh muốn khóc, lại chỉ có thể gật đầu.

Tiêu Lăng nhìn bộ dạng của nàng, khẽ cười một cái. Ngón tay xinh đẹp dùng lực tiến vào cơ thể. Sau đó, lúc thì nhợt nhạt cắm rút, lúc thì xoay tròn. Ngẫu nhiên còn đè ép nơi mẫn cảm của bản thân.

Một ngón tay rất nhanh liền không đủ. Tiêu Lăng lại cho hai ngón tiến vào cắm rút.

"Hưm... Không đủ..."

"Không đủ sao? Mau để ta giúp."

Chu Anh vỗ ngực tự tiến cử.

"Ưm... Phiền ngươi..."

"Không phiền không phiền"

Chu Anh hớn hở nhào tới, lại bị một chân của Tiêu Lăng ngăn lại.

"Phiền ngươi... lấy cái hộp trong hộc tủ bên kia đưa ta."

"..."

Chu Anh đỏ mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn xách cái hộp trong tủ đưa tới.

Tiêu Lăng hài lòng lấy từ trong hộp ra một dương cụ không nhỏ mà nhét vào chính mình. Còn đặc biệt thở một hơi sảng khoái.

"Hah... Thực thoải mái... Hưm..."

Âm thanh ma sát giữa vật kia cùng nơi đó của Tiêu Lăng càng lúc càng ướt át. Chu Anh nhìn hắn dựa trên ghế, cổ thoáng ngửa ra sau, hai chân mở to khoác lên tay vịn, bàn tay phải nắm lấy món đồ giả kia mà đâm rút. Tất cả đều như đang vẽ ra một bức tranh dâm mỹ cực hạn dụ hoặc lấy nàng.

Hậu huyệt của sư phụ ngậm thứ kia thật chặt, miệng huyệt bị cọ sát mà thoáng đỏ lên, còn hơi ẩm ướt. Chu Anh thử liên tưởng thứ kia thành hắc khí của mình, cảm giác được bao vây lấy liền thoáng hiện ra khiến lửa dục trong nàng cháy hừng hực.

"Nhaa..."

Tiêu Lăng khẽ ngân giọng cao trào, hai mắt thoáng nhắm chặt như đang tận hưởng dư vị. Thời điểm rút vật kia ra, cái miệng nhỏ bên dưới còn giống như chưa đã thèm mà "chóp chép" một tiếng khe khẽ.

"A Lăng."

Chu Anh giọng khàn khàn, hai tay chống hai bên thành ghế mà vây lấy Tiêu Lăng.

"Ta muốn người."

"Ta vừa rồi đã thỏa mãn."

"Ta muốn người."

Chu Anh lại nói, một bộ nhất định phải được.

Tiêu Lăng ngâm ngâm cười nhìn lấy nàng rồi kéo nàng ngồi xuống ghế, bản thân thì quỳ hai bên chân nàng.

"Vậy ta giúp ngươi giải tỏa một chút."

Tiêu Lăng cúi người kéo váy của Chu Anh lên, lại cởi bỏ nội y của nàng.

"Còn không ngưng ra hắc khí?"

Tiêu Lăng vừa thoáng khiêu khích liền cảm nhận được có đồ vật thô dài chạm đến miệng huyệt của mình.

Hắn cúi đầu xuống hôn môi nàng mấy cái liên tiếp, khe mông cũng như có như không cọ sát dọc lấy vật kia. Thời điểm hắn buông tha cho môi nàng còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Vật này hình như hơi nhỏ."

Chu Anh bật cười biến cho vật kia thành to dài gấp đôi.

"Người tham ăn vậy coi chừng nghẹn."

"Sẽ không."

Tiêu Lăng nắm lấy vật kia rồi ngồi thẳng xuống, hơi thở nặng nề phả vào bên cổ Chu Anh. Chỉ mới ngậm vào một nửa, hai mông của hắn đã bị Chu Anh đỡ lấy.

"Người... Như vậy sẽ rất khó chịu..."

Chu Anh biết rõ kích cỡ thứ mà nàng ngưng thành lúc này khủng bố đến cỡ nào. Dù đã bị cảm giác tiêu hồn kia làm cho thích muốn chết vẫn còn nhớ đến cảm thụ của Tiêu Lăng.

"Sẽ không."

Tiêu Lăng kéo tay nàng ra rồi nuốt trọn lấy Chu Anh.

"Cơ thể ta bây giờ không thể dùng ôn nhu đối đãi."

Tiêu Lăng liếm lấy vành tai Chu Anh mà bắt đầu động lên.

"Sẽ cảm thấy... Hưm..., không đủ."

Kích cỡ này quả thực là rất lớn, Chu Anh có thể cảm nhận đến phía dưới của Tiêu Lăng đã bị kéo căng đến cực hạn. Toàn bộ thành ruột dán sát lấy vật kia của nàng mà ma sát khiến nàng như "nghe" được cả tiếng mạch máu co dãn.

Còn có độ sâu này... Quả thật là nàng chưa từng tiến vào hắn sâu như thế.

"A... A... Lăng... A Lăng..."

Chu Anh gọi tên ái nhân, trong lòng, trong mắt chỉ có một bóng hình.

"Nga... Thật thích..."

Chu Anh cao giọng hô. Có lẽ là âm thanh này quá chói tai, Tiêu Lăng liền hôn lấy môi nàng hòng chặn lại âm thanh.

Đừng nói Chu Anh cảm thấy thích, Tiêu Lăng cũng là như thế. Cho nên hắn mới hôn nàng, để âm thanh vui thích của cả hai hòa vào làm một.

Kích thích mà Tiêu Lăng phải chịu so với Chu Anh thì trực tiếp hơn nhiều cho nên hắn cao trào sớm hơn. Nhưng hắn lại cưỡng ép nắm chặt lấy chính mình.

"Nha Đầu..., hah..., ta muốn cùng ngươi."

Chu Anh nhìn hắn nhẫn nhịn bản thân, lại tận lực lên xuống lấy lòng nàng, tim có làm bằng sắt cũng muốn chảy thành nước.

"Nói yêu ta... Mau nói yêu ta..."

"Yêu ngươi..."

Chu Anh nghe đến hai chữ này, tâm tình liền lên đến cao nhất. Cảm xúc cùng thể xác đạt đến cùng một độ cao mà tiết ra âm dịch. Tiêu Lăng cũng cùng lúc buông tay đón lấy cao trào.

Thân hình sát lấy thân hình, lồng ngực kề lấy lồng ngực, tim kề lấy tim.

Chu Anh lại hôn Tiêu Lăng một cái. Không vươn lưỡi cũng không cắn mút. Chỉ là dán chặt lấy môi hắn không rời, đến tận khi cảm giác mỹ diệu kia kết thúc.

"A Lăng, ta đột nhiên thật lo lắng. Mỗi lần người cho ta chút mật ngọt, theo sau thường thường đều là quả đắng."

"Như vậy rất tốt, chỉ cần ngươi có một ngày còn lo được lo mất, ngươi liền còn yêu ta."

"Ta là một kẻ xấu xa, yêu ta liền phải thấp thỏm như vậy. Có hối hận không?"

"Hối hận. Hối hận lúc trước đã không yêu người nhiều hơn nữa. Nếu ta yêu người đủ nhiều, người đã không dùng cách này với ta."

Bởi vì trong lòng không yên, cho nên mới dùng loại biện pháp này đi xác định tình yêu của nàng. Đây không phải là mặt xấu xa của Tiêu Lăng mà là mặt yếu mềm của hắn. Nàng sẽ cẩn thận đối đãi, cẩn thận đi bảo hộ phần yếu mềm này, để nó vĩnh viễn cũng không trở nên chai cứng.

Đây chính là cách mà nàng lựa chọn để yêu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro