Chương 2: Thủy triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoài Lễ đứng dựa vào khung cửa, thờ ơ như cũ
Cô gái trước mặt anh, tay chỉ cầm một điếu thuốc, cứ như vậy cùng anh giằng co qua lại, cũng không biết trong cuộc chiến này ai là người nắm thế thượng phong.
Đã được một lúc lâu cô vẫn chưa xin được mồi lửa.

Vài giây sau, cô thay đổi sắc mặt, giống như cho là anh rất keo kiệt, tự nhiên thu tay lại, lắc đầu cười:" Được......bỏ đi."
Không hề giống bộ dạng đáng thương, đi mượn phòng tắm người đàn ông ở phòng 2402. Bây giờ và lúc ấy giống như hai người khác nhau vậy。
Cô xoay người, muốn quay trở về phòng.
Lúc này, Hoài Lễ mới lấy cái bật lửa từ trong túi áo ra, một tiếng "tạch" vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhìn anh, dừng bước.
Lần này cô không đi chân trần nữa, mà mang đôi dép bông của khách sạn,
Mười ngón chân tròn như ngọc, sơn màu đỏ tươi, cùng một màu với móng tay, có phần sặc sỡ.
" Không muốn trao đổi với tôi sao?" Anh nhướng mày.
" Cái gì."
Cô sửng sốt, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào môi cô, bất giác tim cô lỡ mất hai nhịp. Hiểu ra ý của anh.
Quả thực, cô đứng bên ngoài nhìn trộm như vậy, làm hỏng chuyện tốt của người ta, dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải trả giá, cái " khó chịu" này không phải mình cô cảm thấy.
Phòng của anh phát ra tiếng nước chảy, cô gái người Nga kia đã đi tắm.

Cô cười cười, lấy từ trong túi áo choàng tắm ra một bao thuốc lá, còn nói đùa:" Đây là thuốc lá dành cho nữ, tôi đoán là anh không thích đâu nhỉ----"
Hoài Lễ không nói gì, nhận lấy bao thuốc lá từ tay cô. Môi anh rất mỏng, là môi cười, lại có chút không đứng đắn.
Trao đổi là trao đổi, cô đưa tay ra muốn lấy cái bật lửa trong tay anh. Anh đột nhiên vòng qua người cô.
Lại là tiếng " tạch " vang lên, thay cô bật lửa, rồi dùng 5 ngón tay thon dài che nó lại, chuyển qua. Có qua có lại.

Ngọn lửa lung lay mờ ảo.

Nam Yên không để ý mà tiến lại gần, suýt nữa thì cháy tóc.
" Cẩn thận một chút"
Giọng nói của anh rất trầm thấp.
Cô dừng lại và nhìn lên. Dùng ánh mắt rò xét, giống như ánh mắt lúc xin lửa ,để đánh giá xem anh có phải là một người bạn cũ nào đó, mà cô đã từng quen không.

Nhưng cô chỉ cười cười, không nói gì cả. Giơ tay vén vài sợi tóc trên mặt ra sau tai, để lộ ra một mảng da trắng tuyết.
Lại gần một chút.
Hàng lông mi dài của cô trong ánh lửa lưu lại nhưng hình bóng đậm nhạt không giống nhau.
Hoài Lễ nhìn kỹ cô, phát hiện trên cánh mũi cô còn có một nốt ruồi nhỏ, ẩn hiện trong ánh sáng mờ. Cô như vậy ngược lại vô tình khiến người khác rung động biết bao, không giống như bộ dạng làm bộ làm tịch lúc mượn phòng tắm.
Quả thực là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Anh đột nhiên khẽ hỏi một câu:" Vừa nãy, hay không?"
Khói bốc lên, cô giật mình, ngẩng đầu lên.
Ý thức được anh đang hỏi cái gì, cô từ từ nheo mắt lại, bộ dạng giống hệt lúc xem trộm vừa nãy. Cổ anh vẫn còn lưu lại dấu son môi của phụ nữ, cổ áo khép hờ, lộ ra nốt ruồi trên xương quai xanh.
Sau đó, nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhẹ nhàng thổi một làn khói vào mặt anh.
" Đương nhiên -------"
" Rất hay."
Khói thuốc mù mịt, nhưng vẫn có thể thấy cô đang nhìn anh cười, khuyên nhủ: " Đừng để người ta đợi nữa" giọng nói nhẹ nhàng như một làn khói, cô xoay người tiến vào căn phòng đằng sau.
Cửa bị khóa lại, hành lang vô cũng yên tĩnh.
Trong không khí còn lưu lại mùi khói thuốc the mát.
Ngoài ra còn có mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt trên tóc cô, khi cô đến gần anh. Rất nhẹ.
Hoài Lễ liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, vô thức cười, rồi cũng tự châm cho mình một điếu thuốc. Hương bạc hà thoang thoảng mát lạnh, lưu lại đầy dư vị.
Anh bỏ bật lửa vào lại trong túi áo, rồi quay trở về phòng.
Nam Yên ngồi trên sôpha, hai chân gác lên tay vịn ghế đung đưa.
Cô không bật đèn, cách cửa chếch phía đối diện đã được đóng lại, mọi thứ đều im lặng. Trong đêm đen cô bình tĩnh, chậm rãi hút hết điếu thuốc, rồi thưởng thức những dư vị còn đọng lại.
Sau đó lại đứng dậy, mở cửa phòng mình ra một nửa.
Mở cho đến khi có thể nghe được tiếng nổ lách tách từ đèn ngoài hành lang, và tiếng gió tuyết đập vào cửa sổ.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt sông sáng lấp lánh, tiếng gió xen lẫn với tiếng trò chuyện cần mẫn, tiếng cười , tiếng thở dài, tiếng thì thầm, hơi thở ngắt quãng của đàn ông và phụ nữ ở phòng đối diện, tất thảy đều chuyền đến giường cô, cũng làm nhăn giường cô.
Đêm nay, bão tuyết không đến như dự báo.
Nhưng giường của cô lại giống như bị cuốn trôi bởi một trận cuồng phong, bão tuyết và mưa nhiệt đới. Hai chân cô kẹp chặt cái gối, giống như con cá mắc cạn sau khi thủy triều rút xuống.
Cuối cùng nhắm mắt lại.
Trận bão tuyết vào đêm qua được dự báo từ vài ngày trước lại như phát súng sịt, hôm nay tuyết rơi nhiều, nhiệt độ giảm sâu, lạnh cắt da cắt thịt.
Lúc Hoài Lễ trở về đã là chiều muộn, Hoài Úc đang ngồi với người đàn ông phòng 2402 trong quầy bar ở tầng trệt.
Hai anh em họ cùng nhau đi công tác, nhưng hành trình khác nhau, một trước một sau đến Saint Petersburg. Hãng bay mà Hoài Úc bay đến đây đã tạm ngừng bay. Nghe nói, các sân bay của các thành phố xung quanh đây đều đã đóng cửa. Bọn họ xem như là bị mắc kẹt ở đây.
Hoài Úc mang hai chai rượu đến tìm anh, chỉ vào người đàn ông ở đằng sau mình " Em thật sự chưa từng gặp qua mấy người hiểu về Gypsy Brewer*, nghe nói anh ta là thầy thẩm rượu trong trang trại rượu của bố bạn gái anh ta. Nếu không phải có bão tuyết, phà đều dừng hết, thì em thật sự muốn đến nhà máy rượu ở Crimean* tham quan chút."
(* theo mình tìm hiểu thì từ này là chỉ những hãng rượu có thương hiệu riêng, nhưng không có nhà máy sản xuất mà đi thuê các nhà máy rượu khác để nấu rượu"
*Crimean: viết thế cho sang chứ nó là bán đảo Crưm á mấy bạn^-^)
Hoài Lễ không lên tiếng, rít 1 hơi thuốc.
Vô tình liếc nhìn, người phụ nữ người Trung Quốc từ nhà vệ sinh đi ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh người đàn ông phòng 2402.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm có đường xẻ, đôi chân trắng tuyết không biết vô tình hay cố ý hướng về người đàn ông bên cạnh, trên mắt cá trên mảnh mai, buộc một sợi dây màu đỏ được tô điểm bằng một chiếc chuông nhỏ.
Lớp trang điểm nhẹ, xem ra vừa đi chỉnh lại. Chỉ kẻ lông mày và tô son, không hơn không kém.
Cô rất kiệm lời, dáng vẻ lúc mời rượu cũng cẩn trọng, cùng người đàn ông bên cạnh nói chuyện, phần lớn thời gian là anh ta nói cô nghe, thỉnh thoảng cũng gật đầu hoặc cười một cái, giống như dáng vẻ chỉnh tề khi mượn phòng tắm tối qua.
" Rất tuyệt", Hoài Úc liếc nhìn qua bên đó, " Hai bọn em đang nói chuyện thì cô gái đó đi đến bắt chuyện với Cao Minh", nghe nói tối qua phòng tắm của cô ấy bị hỏng, một mình ở đây lại không thông thạo ngôn ngữ, vẫn may có Cao Minh giúp cô ấy xuống tầng gọi người. Cô ấy nhất định là có ý với anh ta."
Hoài Úc nhìn áo vét vắt trên tay Hoài Lễ, nghi hoặc:" Elsa đâu, sao có một mình anh?"
" Về nhà rồi." Hoài Lễ phủi tàn thuốc.
" Hai người cùng đi ăn cơm tối?"
" Ừ."
" Vậy sao anh không đưa cô ấy đến đây, đánh bài với mỗi anh thì chẳng vui gì cả," Hoài Úc tìm phục vụ lấy một bộ bài, nhanh chóng trải thành một hàng, hỏi anh," Có chơi không?"
" Hoài Úc, hôm nay anh rất mệt," Hoài Lễ nhắm mắt, xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ nói:" Em gọi điện thoại cho cô chưa?"
" Gọi rồi, bà ấy sợ em đi trượt tuyết trên núi Kavkaz sẽ mất mạng, bắt em mỗi ngày phải gọi cho bà ít nhất một lần" Hoài Úc bĩu môi, " Bà ấy còn hỏi em, anh có còn qua lại với Yến Ngữ Nhu không."
Hoài Lễ lườm anh," Em nói cái gì rồi."
" Lại chia tay rồi, em còn có thể nói gì nữa chứ."
Hoài Lễ khẽ cong môi, như cười như không, cũng không nói chuyện.
Hoài Úc hùng hùng hổ hổ, cũng nói chuyện qua với Cao Minh một lần, nên thuận tiện mời một nam một nữ ở bên ấy, người Trung Quốc ở chỗ quầy bar không nhiều, không lâu sau đã đủ một bàn.
Nam Yên đang nghe Cao Minh nói về chuyện khai quật rượu cổ vô cùng tẻ nhạt, Hoài Úc ồn ào một trận như vậy, làm cô lập tức tỉnh táo trở lại.
Thuận theo hướng anh ta chỉ, xuyên qua những tia sáng nhấp nháy, nhìn thấy người đàn ông kia.
Áo sơ mi đen cách điệu trững trạc, rất phù hợp với khí chất của anh, tư thế thẳng tắp, đang hút thuốc, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Không giống như đêm hôm qua, hôm nay cổ áo anh không hề lộn xộn, các nút áo được cài cẩn thận. Toàn thân toàn ra mùi vị cấm dục.
Thật là một chút cũng không muốn cho cô xem.
" Tối nay đánh bài bàn nào thua nhiều, tôi mời mọi người uống rượu được chứ?" Hoài Úc đưa ra ý kiến,cố gắng mời Cao Minh, " Tôi có quen một thầy pha chế rượu ở St. Petersburg,bia Goose Island* cổ và rượu Volka thủ công, có hứng thú không?"
(* một hãng bia nổi tiếng trên thế giới, nguồn gốc từ Chicago)
Cao Minh lúc đầu còn có chút do dự, nghe đến đây, tiện hỏi ý kiến của Nam Yên:" Cô có muốn chơi không? Chơi bài."
Nam Yên cười, dịu dàng chơi:" Cao tiên sinh có thể, thì tôi đương nhiên cũng có thể."
Cao Minh gật đầu lia lịa, đầy phấn khích.
Hoài Úc chào hỏi mọi người vào bàn, Nam Yên ngồi nguyên tại chỗ không động, lười biếng tựa đầu, đến gần anh ta một chút hỏi:" Anh ấy, đi cùng với anh?"
Hoài Úc nhìn theo cô về phía Hoài Lễ, " có hứng thú?"
Cô nâng khóe mắt," Anh nói người thua mời uống rượu, vậy người thắng thì sao? Cũng không thế thắng một cách vô ích."
Hoài Úc nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, cười hỏi:" Vậy cô muốn cái gì?"
Cô lười biếng đung đưa chân, rồi lại nhìn về người đàn ông ở bên kia.
Lúc này, Hoài Lễ bị động tĩnh ở bàn bên quấy rầy, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đang nhìn anh, bây giờ một chút đáng thương cũng không có, ngược lại có chút khiêu khích và hưng phấn.
Cô không trực tiếp nói bản thân muốn gì, mà đứng thẳng dậy.
Váy cô lướt qua chiếc ghế đẩu, giống như một làn sóng tĩnh lặng.
Bước về phía anh.
Đã nửa trận, ai thắng ai bại vẫn chưa rõ.
Đây là bài poker cổ của Nga với cách chơi cổ điển, luật chơi cũng không giống với bài poker truyền thống, hoa văn cũng khác biệt rất lớn. Một ván có bốn người chơi, vẫn chưa chuyển đến lượt của Nam Yên, mà thế cục trên bàn đã lâm vào bế tắc.
Cao Minh thắng được nhiều nhất, đương nhiên một phần cũng nhờ may mắn, mấy người vào sau cũng không ai chơi giỏi như anh ta.Bản thân anh ta còn có thể dẫn dắt bầu không khí khi chơi, cũng vì mấy chai rượu tốt mà Hoài Úc hứa sẽ cho anh ta, thay đổi thủ đoạn, cố hết sức để giành chiến thắng.
Hoài Lễ chơi cũng không thuần thục lắm.
Lúc đầu, anh vẫn có thể ứng phó, cho đến khi Cao Minh gọi ra lá " nữ hoàng phiên", anh vân vê mấy lá bài, thuốc cũng hút rất nhiều, đến vòng cuối cùng cũng không đánh ra.
Ngay cả Hoài Úc cũng trêu trọc anh:" Anh họ của tôi cái gì cũng tốt, chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là " hố đen trò chơi", bình thường tôi cùng với anh ấy chơi loại bài khác, anh ấy đều có thể thua tôi cả một buổi tối, tôi đều không nhẫn tâm làm đối thủ của anh ấy."
Mọi người đều cười vui vẻ.
" Hoài tiên sinh là làm công việc gì vậy?"
"Bác sĩ khoa Ngoại tim mạch, nhìn không ra nhỉ."
" Nhìn không ra."
" Nói ra sợ mọi người không tin, nhưng tôi cũng là bác sĩ, cũng nhìn không ra đúng không?" Hoài Úc cưới nói:" Mọi người biết UNIHEART chứ? Bệnh viên tư nhân chuyên về ngoại tim mạch tốt nhất trong nước. Chúng tôi đều làm việc ở đó".
" Ở Bắc Kinh sao?"
" Đúng vậy."
" Hai anh đều là người Bắc Kinh?"
" Tôi là người Bắc Kinh. Còn anh ấy coi như một nửa đi."
Nam Yên ngồi bên cạnh Cao Minh nghe bọn họ nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào các lá bài, rồi lại nhìn người đàn ông ở góc đối diện.
Bàn đánh bài hình tròn, khá chật, không gian rất gần, cô duỗi chân ra, mũi giày cô có thể đụng vào bắp chân anh.
Anh đã tháo cà vạt, cúc ở phần cổ áo cũng được mở ra. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi cục diện bế tắc của ván bài không, mà trông anh cũng có chút qua loa, chán nản.
Nốt ruồi nhỏ dưới xương quay xanh đều tỏa ra nét quyết rũ khác biệt.
Da được chăm sóc tốt.
" Cao tiên sinh thì sao, anh làm nghề gì?" Lại có người hỏi.
" Tôi làm rượu nho," Cao Minh cười nói," Tôi là thầy thẩm định rượu ở nông trại rượu của bố bạn gái tôi, không biết mọi người đã nghe thấy công việc này bao giờ chưa."
" Thật lợi hại quá đi," Nam Yên cũng cười theo, cô chống cằm, khen ngợi anh ta," Anh Cao hiểu biết về rượu như vậy, tôi còn cho rằng bình thường thích tìm hiểu và sưu tầm, không ngờ lại chuyên nghiệp vậy, thầy thẩm định nhỉ? Nghe thật sự rất lợi hại."
"Cả bàn bài chỉ có cô là nữ, vừa nãy cười cười nói nói với Cao Minh, rất vui vẻ. Một câu tâng bốc như vậy, càng làm cho bầu không khí trở nên ái muội.
Hoài Lễ hút thuốc, không ý thức liếc nhìn cô.
Cô đúng lúc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh. Nhếch môi cười, rồi ung dung nhìn qua chỗ khác.
" Còn vị tiểu thư này thì sao?" Có người hỏi cô, " Cô vẫn chưa giới thiệu về cô."
" Tôi sao?" Nam Yên cười, đôi mắt sáng và hàm răng trắng.
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ ở trong một bàn bài với một đám đàn ông càng trở nên bắt mắt và thu hút, cô lắc nhẹ chân, chiếc chuông ở mắt cá chân cô phát ra âm thanh nhỏ, gần như không nghe thấy.
Liền có người cúi xuống gầm bàn tìm mắt cá chân cô.
Nhưng Hoài Lễ lờ mờ cảm nhận được, âm thanh nhỏ bé ấy, lại đang quanh quẩn ở bên chân anh. Yêu kiều, thanh nhã, lúc gần lúc xa.
Cô lại cười có chút tủi thân nói:" Tôi sao, tôi chẳng có gì hay để nói cả, không giống như các vị ở đây , toàn là tinh anh trong giới kinh doanh, hào môn danh giá, tôi chỉ dựa vào đàn ông để sống, rất nghèo, cha mẹ đều đã mất, ngoại ngữ thì không giỏi, còn bị bạn trai ném lại ở đây, phòng tắm bị hỏng cũng không có cách nào để thông báo với nhân viên khách sạn, chỉ có thể đi tìm anh Cao ở kế bên nhờ giúp đỡ."
Nói đến đây, cô lại nhìn sang Cao Minh, nói chậm lại, vô cùng cảm kích anh ta," Tối qua may mà có anh Cao giúp."
Cô đã hoàn toàn coi anh ta là vị cứu tinh của mình, cười như vậy lại càng thêm phần quyến rũ. Cao Minh ho khan một tiếng, rồi nói:" không có gì không có gì, khách sáo quá rồi."
Sau đó nhanh chóng đi chào hỏi những người cùng chơi bài, như thể chẳng chú ý đến lời cô nói.
Nam Yên cũng không cảm thấy ngại.
Lời nói trên bàn bài, vài phần là thật, vài phần là giả, đến cùng cũng chẳng có mấy người để ý. Cũng không ai quan tâm cô tên gì, cô đến từ đâu, muốn đi đâu. Tất cả đều không quan trọng.
Một lúc sau, Cao Minh nhận được một cuộc điện thoại tạm rời khỏi bàn, vị trí bên cạnh anh ta có một khoảng trống, Nam Yên liền tự nhiên ngồi xuống đó.
Một làn gió nhẹ lướt qua Hoài Lễ.
Âm thanh nhỏ nhẹ của chiếc chuông, vang lên theo động tác của cô càng ngày càng gần.
Sau khi người chơi giỏi nhất là Cao Minh đã rời đi, một người khác đến thế chỗ anh ta, tráo bài lại, chia đến tay Hoài Lễ.
Cô vẫn giống như khi ngồi bên cạnh Cao Minh, hai chân vắt chéo, chống cằm,thờ ơ nhìn anh đánh bài.
Ngón tay của anh thon dài, sạch sẽ, lướt qua từng lá bài với những họa tiết khác nhau. Cô đều có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc anh cầm dao phẫu thuật.
Cũng có thể tưởng tượng ra được. Bàn tay đó, đã từng dạo chơi trên làn da cô như thế nào.
Cô lại ngẩng đầu lên, theo đường quai hàm rõ nét của anh, nhìn sâu vào đáy mắt anh.
Mà ánh mắt anh nhìn cô lúc này lại vô cùng xa lạ, nhiều nhất là chút thích thú khi phát hiện ra cô đang nhìn trộm vào tối qua. Ngoài ra không còn gì khác.
Hoài Lễ không có ý kiến gì khi cô ngồi cạnh anh. Chỉ có điều, tóc cô vừa dài vừa mềm mại, một số sợi không an phận còn, bay qua bay lại trên cổ tay anh. Có lúc lại có cảm giác như cọ xát vào da anh.
Cảm giác ngứa ngáy lan khắp từng lỗ chân lông trên cánh tay anh.
Cô lại dùng mũi chân trọc vào bắp chân anh một cách vô tình hay cố ý, tiếng chuông nhỏ trong trẻo vang lên, phát ra tiếng leng keng ở xung quanh.
Chia bài xong, ván bài bắt đầu.
Phía đối diện tung ra đòn phủ đầu, đến lượt Hoài Lễ, dang định đánh bài ra, thì trên bài anh tự nhiên xuất hiện một bản tay mảnb khảnh, ngón tay sơn màu đỏ sắc sỡ.
Cô cầm bài của anh, nhìn anh cười nhẹ.
" Này, anh mà đánh như vậg sẽ thua thảm đấy."
Anh dừng tay lại, nhìn xuống cô. Hơi nghiêng đầu về phía cô.
"Lại gần đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro