Chap 11: Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa nâu đỏ trạm trỗ tinh tế, thơm mùi trầm hương vẫn đóng im ỉm. Bên trong im lặng lạ thường, cơ hồ có thể nghe được tiếng rồ đều đều của máy lạnh. Đây là lần thứ hai Du Ân đến đây. Còn lần thứ nhất....
"Cạch"
Khí lạnh bất ngờ tấp vào mặt làm đôi lông mày động nhẹ, người bên trong chưa xoay ghế lại. Căn phòng vẫn vậy: Sát tường là hai chiếu tủ gương lớn, bên trong đầy những viên đá phỉ thúy đổi màu đủ hình thù, nhỏ lớn khác nhau nhưng đều có giá trên trăm triệu. Ở giữa phòng, ngay trước cửa sổ gương lớn là chiếc bàn vuông vức cũng nâu nốt, bày la liệt sổ sách, bút viết bừa bộn, nhìn vào đã cảm thấy mệt mỏi vạn phần. Cả một không gian rộng lớn chỉ vỏn vẹn vài món đồ, càng khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Đặng Phong mắt vẫn đăm đăm nhìn từng ngọn đèn trong thành phố từ từ giăng lên, nhàn nhả cười:
-" Con trai quý hóa! Xem con đã làm gì kìa? Bộ trưởng sáng nay vừa gọi, uy hiếp bắt trả lại tự do cho Lưu gia và Lý gia. Haizz, làm bố phải đem chứng cớ tham nhũng của lão ta ra giàn xếp. Nhưng nếu con gây thêm chuyện nữa thì dùng tiếp tới cái gì đây hả? Cổ phiếu tập đoàn sao?"
-"..."
-" Vì sao hạ đao với bọn chúng?"- Đang nói hai gia tộc xui xẻo kia đây mà.
-" Ngứa mắt."
-" Ha. Coi như con cũng đã gãi cho bố luôn rồi. Muốn bố thưởng gì nào?"
Chính Đặng Phong cũng bất ngờ, không hiểu sao mỗi lần đối mặt với con trai, cáo già như ông lại nói nhiều đến vậy.
-" Con muốn vào Đà Nẵng, học và sống luôn ở đó."
Lời vừa thốt ra, không đợi người kia trả lời, Du Ân quay người rời khỏi. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Tuy chứng minh được Nha Phiến vô tội, nhưng lệnh đuổi học vẫn không rút lại, thử mọi cách cũng không thể hơn. Vậy nên nơi này cô cơ bản không thể sống yên ổn nữa. Đến một địa phương khác không ai biết họ mới mong vết nhơ phai mờ. Và rời khỏi đây, anh mới có thể quên ngày ấy...
Trong phòng, Đặng Phong từ lúc nào đã quay ghế lại. Nhìn chăm chú cánh cửa.

----------------------------------
"Đoàng.."
"Hy Ninh!!!!"
Người đàn bà trẻ ngã sấp xuống sàn lạnh. Căn phòng làm việc trắng thuần rộng lớn bỗng chốc lan tỏa một màu đỏ, đầy máu là máu, tan thương, đau đớn.
-" Anh không phải là Đặng Phong. Em đã biết... đã biết tất cả rồi. Nhưng... em.. không trách anh... anh hãy... hãy chăm sóc cho Du Ân và Du An... Ọc...'
Dương Hy Ninh nôn ra một ngụm máu, khẽ rít từng tiếng, chỉ nhẹ cử động là vết thương ở ngực lại ứa ra nhiều vệt đỏ dài, đau không tả nổi. Nhìn người đàn ông cùng chăn gối mười năm đang rơi từng giọt nước mắt trong veo, liên tục "anh xin lỗi, anh xin lỗi". Bà mỉm cười mệt nhọc, lắc đầu:
-" Không phải do anh, chỉ là... em muốn đi gặp... Đặng Phong mà thôi... Nhu Minh Đức... anh đã không hoàn thành trách nhiệm người chồng... thì nhất định... phải làm tốt nghĩa vụ một... người cha.. Em nhờ anh... chăm sóc... con chúng ta..."
-" Không, Hy Ninh... đừng nhắm mắt... anh xin em, đừng nhắm mắt... Hy Ninh!!!!"
Tiếng thét đắng cay vang khắp nhà, Du Ân nghe được vội vã chạy tới mở cánh cửa thơm mùi trầm hương. Cảnh tượng trước mắt không khỏi làm cậu bé mười tuổi chấn động. Bố ôm xác mẹ cứng đơ dưới sàn. Có máu, máu chảy nhiều lắm! Cây súng tỉa nhỏ rơi ngay bên cạnh...
Tiềm thức nhanh chóng hình thành suy nghĩ chính người bản thân gọi là "bố" kia đã ra tay. Giờ có ai đó nói sự thật, là mẹ cậu tự bóp còi, thì làm sao cậu chấp nhận được đây? Đang yên đang lành...
Hoảng loạn, Du Ân không tiến mà lui dần hơn chục bước, đến khi cảm giác con ngươi nóng bỏng của Đặng Phong nhìn về phía mình, cậu mới động đậy xoay người chạy thẳng lên phòng, đóng chặt cửa rồi ở đó suốt ba ngày. Người nhà phải phá cửa đưa cơ thể mệt lả không còn sức lực đến bệnh viện, liên tục cứu chữa mới miễn cưỡng giữ được mạng sống. Du Ân tỉnh dậy nhận ra người mẹ dịu hiền đã nằm sâu dưới sáu tấc đất. Nhưng cậu không hề khóc, cũng không nói năng một lời, từ đó trở nên vô tâm, lạnh nhạt như bây giờ.

----------------------------------------
-" Hy Ninh, anh đã trông thấy cô bé mà con chúng ta thích rồi. Nha Phiến đó kì lạ toát ra khí chất rất giống em ngày trước. Thuần khiết, nhẹ nhàng. Chẳng trách làm Du Ân để ý đến vậy."
-" Hy Ninh, anh còn thấy cô bé đó giống một người nữa!"
-" Hy Ninh, đáng tiếc là cả hai người, em và cô bé ấy đều đã chọn nhằm người rồi. Anh và Du Ân không xứng!"
Con trai ông từ nhỏ đã có sự ham thích mãnh liệt với quyền lực. Ngày trước mới vào mẫu giáo, nó đã chủ động xin cô làm lớp trưởng, cô giáo nói rằng: lớp trưởng cần phải trưởng thành và có trách nhiệm. Ngay khi về nhà, Đặng Du Ân lôi ra toàn bộ số đồ chơi đắt tiền, trong đó có cả chiếc máy bay mô hình to bằng nửa căn phòng mà nó cực thích, đem tất cả... đốt sạch. Thậm chí còn chụp hình lại rồi đem lên cho cô giáo: " Em không chơi đồ chơi nữa, sau này cũng vậy, đã đủ trưởng thành chưa cô?"
Tuy chỉ là suy nghĩ non nớt, đơn giản, nhưng một đứa bé năm tuổi chỉ vì chức vụ mà hành động có phần nhẫn tâm như vậy thì có tốt không? Có, tốt lắm, tốt trên thương trường- nơi cần sự tàn khốc. Nhưng trong tình cảm, nếu phải đánh đổi danh vọng, không ai dám chắc nó sẽ đồng ý chỉ vì người mình yêu.
Ở điểm này, hai cha con ông thật giống nhau.
-----------------------------------------
Từ sân bây đến 17's Coffee mất gần hai mươi phút ô tô, Hải Miên nhăn nhó lọc cọc kéo va li tới cửa quán, đưa "tài sản" của mình cho phục vụ nào đó rồi bước nhanh lên lầu, đầy một bụng trách móc tên bạn độc ác:
-" Cậu về sớm thế?"
-" Còn già mồm! Nếu thật muốn tốt cho tôi, cậu đã không nhắc tới Ảnh Long làm gì. Đã nghe là ngứa tai, vui chơi gì nữa!"
Với lại đi du lịch chỉ có một mình, Du An cũng bị hắn ta bắt về mất, còn hứng thú mới lạ! Nhưng những lời này có bắn chết Miên cũng không dám nói ra, tên trước mặt tuyệt nhiên không phải kiểu người bao dung độ lượng.
-" Chuyện của hắn ta, cậu tự tìm hiểu đi, tôi không hứng thú."
-" Vậy hú tôi ra đây làm gì?"- Miên cầm cốc nước tu ừng ực, vừa đặt chân xuống đất đã bắt phải phi thẳng đến đây, tưởng người ta là trâu bò hả?
-" Biệt thự Hy Ninh tôi không quản lý nữa, giao lại cho Hạ Khâm rồi, muốn nhờ cậu ở lại thỉnh thoảng trông coi giúp."- Từ nãy đến giờ khuôn mặt Du Ân vẫn lãnh đạm, thờ ơ, lời từ miệng thốt ra cứ như với mình không hề liên quan. Tuy nhiên người đối diện không được thế, mặt nhăn mày nhó, lớn tiếng hỏi:
-" Cậu đi đâu?  Định "theo chồng bỏ cuộc chơi" à?"
-" Vào Đà Nẵng. Nếu còn dính tới nó, tôi sẽ gặp nguy hiểm, cả Nha Phiến nữa."- Các thế lực thù địch Đặng gia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Hải Miên gật gù hiểu ra. Nhu Nha Phiến anh có gặp qua đôi lần. Trong sáng, thiện lương. Nhưng kiểu người này chỉ được ca ngợi trong phim ảnh, truyện sách gì đó, còn ở ngoài đời, quá ngây thơ như thế chỉ tổ mang lại phiền phức cho bản thân và những người liên hệ. Lại thêm, với một thế lực tầm cỡ như Đặng Hoắc, tuy không nhất thiết yêu cầu nữ chủ nhân tài hoa hơn người nhưng ít nhất phải tự bảo vệ được mình. Còn cô gái này khả dĩ, sau bao nhiêu chuyện, thấy vô dụng quá!
-" Cậu đi được rồi!"
-" CÁI GÌ?"- Còn mải mê suy nghĩ đã bị một gáo nước lạnh ụp thẳng vào mặt.-" Này cái tên vô ơn vô duyên kia, có ai nhờ vả người ta mà ngang ngược như cậu không hả? Ít nhất cũng để tôi uống xong ly nước chứ!"
-" Này"
-" Hử?"- Mắt Hải Miên long lanh hi vọng
-" Ý tôi là, cậu không đáng giá đến thế đâu! Nên hãy ngoan ngoãn rời đi và làm theo lời tôi đi!"
Du Ân cong miệng cười đầy mỉa mai. Miên không còn cách nào khác ngoài tức tối dậm chân đi xuống, thầm nguyền rủa tên ác ma cứ ở trên này mà phơi nắng cho... quắn quéo "hết" luôn đi.
-" Hải Miên, cậu đừng như vậy nữa!"
-------------------------------------------
Du Ân tiếp tục di chuyển thẳng đến nhà Nha Phiến, theo dự liệu của anh, hai ngày nữa sẽ xuất phát. Phiến nghe xong, khuôn mặt nhỏ đã tối sầm lại, cô không tin phải đến mức này, nơi đây có mẹ, có bạn bè, có cả phần mộ xanh cỏ của bố cô, đâu phải nói đi là đi được.
-" Phiến, nghe anh này! Nếu em ở đây, bọn họ sẽ còn nhiều thủ đoạn nữa! Chính anh cũng không thể đảm bảo sẽ bảo vệ em chu toàn. Vì vậy chúng ta phải chạy, càng xa càng tốt!"
-" Là ai? Là ai muốn hại chúng ta?"- Phiến thoát ra khỏi vòng tay Ân, đôi mắt đã ướt đẫm nhìn chằm chằm chờ đợi câu trả lời.
-" Người muốn chia rẽ chúng ta! Muốn em phải chết!"
Một cái tên xẹt ngang qua suy nghĩ anh, mỗi khi nghĩ đến lại thêm chua xót. Cũng vì là người đó nên anh không nỡ xuống tay trừng trị, chỉ còn cách cùng Phiến lẫn tránh nơi khác. Phiến định mấp máy nói thêm gì đó đã thấy bờ môi bị thứ mềm mại đè xuống. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, không ngờ lại trong hoàn cảnh không chút lãng mạng này.
-" Phiến, tin anh!"
Bà Nguyệt Lạc nhìn thấy thêm đau lòng. Chúng nó còn quá trẻ để đối mặt với những khó khăn này. Đợi hai cánh môi rời nhau, bà mới nhẹ tiến vào, thấy nét mặt con gái thoáng hồng.
-" Phiến Phiến, con cứ yên tâm đi với Ân, mẹ còn sức tự lo cho mình mà. Có điều... công ty dạo này không mấy thuận lợi, số tiền tiết kiệm còn lại này chắc chỉ đủ cho hai đứa sống vụn vặt trong một năm. Nhưng vẫn cứ cầm đi, đến khi ổn định mẹ gửi thêm cho."
-" Không cần đâu mẹ ơi! Chúng con đi làm thêm kiếm tiền là được!"
-" Học hành nhiều nhặn, làm thêm cũng không được bao nhiêu."- Bà Lạc miệng nói, tay dúi chiếc thẻ ATM vào tay Du Ân nhưng anh cũng không nhận, nằng nặc trả lại.
-" Bác làm vậy chỉ khiến Phiến thêm lo thôi. Bác yên tâm, con sẽ tính cách, không để cuộc sống túng thiếu đâu!"
Có câu này của Du Ân, bà Lạc mới an tâm đôi chút nhưng cũng không đành lòng, mãi sau mới rời phòng, đi tìm mua thêm đồ xếp hành lý cho Nha Phiến.
---------------------------------------
Ngày cuối cùng ở lại Hà Nội cũng không thoát khỏi cảnh dở khóc dở cười. Ân, Phiến, Miên, An ăn mặc kín mít từ đầu đến chân, lại còn đen ngòm, xám xịt, nhìn chẳng thấy đâu ra chút thanh bạch nào, nếu không muốn nói là mờ ám. Cơ sự rắc rối thế này: Nha Phiến không đi được máy bay vì chứng sợ độ cao, thành ra phải đặt hai vé xe. Nhưng mà con trai của một trong "Tam trụ" mà đi xe liên tỉnh thì là thể loại cười nào đây? Thế nên chàng phải ngụy trang, Du An đi tiễn cũng không thoát khỏi. Còn hai con người lạc lõng kia vì phải đi cùng hai xác ướp này nên mặc kín để bớt... ngại.
Du An ôm Phiến khóc thút thít. Là cả hai luôn mới đúng. Cũng phải thôi, lần này Du Ân không nói khi nào trở lại, điện thoại cũng phải thay số, coi như không còn chút quan hệ với vùng đất này nữa, sau này nhớ nhau biết làm thế nào?
----------------------------------------
Cuối cùng xe cũng lăn bánh, Ân Phiến không hẹn mà cùng nhau thở dài, nhưng mỗi người một suy nghĩ.
Phiến đơn giản đang tiếc nuối cho quãng đời học sinh kết thúc đột ngột của mình, giờ đây với cô, Du Ân là người thân duy nhất. Nhưng cô tin tưởng anh tuyệt đối, anh sẽ không bao giờ rời xa cô đâu!
Ân mệt mỏi nhắm mắt, tựa đầu vào vai Phiến. Anh phải mạnh mẽ lên, biết bao nhiêu khó khăn nữa đang đợi cả hai phía trước. Không dễ nuốt chút nào!                                                                                                    -----------------------------------------
-" Thiếu gia đã đi rồi thưa chủ tịch! Tiếp theo cần làm gì ạ?"
-" Ngăn chặn mọi nguồn tin, cứ nói nó đi du học." - Lần trước chuyện yêu đương của Ân cũng là do ông giấu kín.
-" À, sai người thầm bảo vệ cho nó. Nhớ là cho nó thôi! Đồng thời khóa tài khoản ATM cũng nhưng mọi nguồn cung cấp tài chính, để nó tự lực cánh sinh thử xem."
--------------------------------------------
-" Ảnh Long, tôi ra mặt được chưa?"
-" Tống tiểu thư, cô có cần nôn nóng như vậy không? Cứ để họ thắm thiết thêm nữa, đến khi tan vỡ thì mới đau thấu xương tủy chứ! Rồi hôn phu của cô cũng sẽ ngoan ngoãn trở về thôi."

---------------------------------------------
Có ai nhớ cô Tống này không? Đã được nhắc tới ở chap 5 rồi, là vợ đính hôn của Đặng thiếu Đặng Du Ân đó!

Chờ xem họ sẽ làm gì trong phần hai nha!!!!

À à, có ai thắc mắc sao tên chap là "Rời xa"? Hehe, chỉ là rời xa quê hương đó mà~ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro