Phần 2- Chap 16: Trốn tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có câu: Người bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc. Hoàng Tử Minh từng có kinh nghiệm điều trị tâm lý suốt ba năm, nên giờ cậu đang lo lắng vì thấy những biểu hiện bất thường của Phiến. Một tuần trôi qua, cô vẫn ăn uống đầy đủ, ăn rất nhiều nữa là đằng khác, không hề khóc lóc hay đau buồn, đổi lại còn luôn mồm luôn miệng. Vấn đề là, cô chỉ toàn nói linh tinh, luyên thuyên suốt ngày, khi được hỏi cũng không trả lời đúng trọng điểm mà hay vòng vo dài dòng. Đôi mắt tinh anh đã biến thành hồ nước lặng mơ hồ, cứ làm cậu vừa lo vừa xót.
Sau khi xem xét một lượt, bác sĩ riêng của Hoàng Kim ngồi ngay ngắn trong căn phòng toàn mùi thuốc sát trùng, thông báo một thông tin mà Tử Minh không hề mong muốn:
-"Cô chủ có dấu hiệu mắc phải hội chứng Peter Pan và cả Asperger."
-"Asperger có phải là chứng nói năng lan man, rườm rà, không đúng hoàn cảnh không?"
Bác sĩ người Hà Lan gật đầu.
-"Nhưng theo tôi biết, nó là bệnh bẩm sinh và chỉ thường xảy ra ở trẻ em thôi mà. Các bệnh nhân sau khi trưởng thành, bệnh cũng dần tiêu biến."
-"Trong y học không có gì là tuyệt đối, thưa cậu chủ. Cậu bình tĩnh nghe tôi giải thích."
Hoàng thiếu đã bắt đầu nôn nóng, không còn là Tổng giám đốc quyết đoán, đạo mạo mọi khi, cậu trở thành một chàng trai 21 tuổi sốt sắng lo lắng cho người mình yêu.
Theo lời bác sĩ, Peter Pan là chứng bệnh tâm lý chỉ những người trưởng thành muốn trốn tránh trách nhiệm của một người lớn, luôn tỏ ra mình là trẻ con. Còn Asperger là một kiểu rối loạn ngôn ngữ- từ vựng rất nhiều nhưng không biết cách sắp xếp, không nghe lời người khác, chỉ nhớ gì nói đó.
-"Khi tôi hỏi về quá khứ, cô chủ không hề ngần ngại, kể đầy đủ, chi tiết. Thậm chí những chuyện nhạy cảm như: bị xâm hại, bị phản bội, bị bỏ rơi, bị sảy thai... Cô chủ đều kể hết sức tự nhiên. Một chút cảm xúc cũng không bộc lộ."
Tử Minh đăm chiêu. Quả đúng điều cậu thắc mắc lâu nay, thái độ dửng dưng của cô ấy rất đáng nghi.
-"Cũng có thể Phiến đã nghĩ thông suốt, không muốn đau buồn vì những chuyện đã qua nữa."
Người đàn ông đầu đã điểm hoa râm, lặn lẽ rút từ túi áo chiếc bút nhỏ có tính năng thu âm. Giọng nói trong trẻo có chút hấp tấp vang lên.
"Để cháu kể chú nghe..."
"Còn chuyện này nữa..."
"Cháu ngốc quá ha chú, cháu như con điên vậy đó. Hihi..."
"Chú không được cười. Không được cười tôi!!! Ra ngoài! Mau ra ngoài!!!!!"
Âm thanh tắt hẳn. Trong phòng hồi lâu cũng không ai lên tiếng, chỉ nghe nhịp thở đều đều của bác sĩ.
-"Ông nói toạt ra đi. Tôi chẳng còn sức mà suy nghĩ nữa."
Là sự thật, Hoàng Tử Minh đang vô cùng hoang mang.
-"Cô Nhu Nha Phiến hôn mê hai ngày liên tiếp, trong thời gian đó, não bộ đã lượt lại toàn bộ sự kiện từng xảy ra và tạo nên một lớp kén vô hình khó phá vỡ. Năm năm trước cô chủ cũng gặp cú sốc, nhưng có người yêu bên cạnh, cơ bản dễ dàng vượt qua. Lần này mọi chuyện trở nên vô cùng nghiêm trọng. Trong mắt cô chủ, Đặng Du Ân không chỉ là bạn trai mà còn là vị cứu tinh của cuộc đời. Ánh sáng đột nhiên biến mất, trong lúc lạc đường thì sinh linh trong bụng cũng mất đi... Hiện tại, trong ánh mắt của cô chủ đã không còn tia hi vọng...muốn sống tiếp nữa..."
-"Ông dựa vào cái gì mà nói vậy? Cô ấy vẫn ăn uống đầy đủ, còn cười nói rất nhiều nữa."- Hoàng Tử Minh nói như hét.
-"Chẳng phải nụ cười đó đã không còn chân tình như xưa nữa sao? Chính cậu cũng khẳng định cô chủ nói nhiều mà như người mất hồn, đặc biệt rất sợ người khác cười cợt hay thầm thì trước mặt mình cơ mà."
Bác sĩ giúp Minh lấy lại bình tĩnh, ông sợ cậu quá kích động sẽ tái phát bệnh cũ. Hiện tại người Nha Phiến cần nhất chính là cậu ấy, nếu Minh lại bị rối loạn cảm xúc, dễ kích động như trước đây thì hai người khi nào mới được giải thoát đây!
-"Thật ra chính cô chủ biết rõ tình trạng của mình hơn ai hết. Nhưng cô ấy lại chọn cách trốn tránh nguy hiểm nhất. Thông thường, với những chuyện buồn phiền, người ta có xu hướng tránh đề cập đến, hoặc chối bỏ, hoặc kiêng kị. Tuy không phải là thượng sách nhưng theo thời gian vết thương sẽ đóng vảy, không còn rát nữa."
Nghỉ một chút, ông lén nhìn sắc mặt Hoàng thiếu. Khuôn mặt đã hóp đi đôi chút nhưng đôi ngươi vẫn sáng trưng, mong chờ những lời phân tích tiếp theo.
-"Không phân biệt người thân hay không thân, cô chủ gặp ai cũng kể lể được. Hành vi này bắt nguồn từ tâm lý sợ dư luận. Cậu có thể hiểu đơn giản là: sợ mọi người xỉa xói mình nên cô ấy tự đề cập đến trước, còn với thái độ tự cười, tự thú, như vậy sẽ tránh nghe bình luận ác ý. Kiểu như "ta thà tự sát chứ không muốn bị ngươi đâm" vậy đó."
Tử Minh lười nhát khép hàng mi, từng câu từng chữ cứ vang đi vang lại trong đầu.
-"Mỗi lần nhắc lại là mỗi lần khắc sâu vết thương vào tim. Thật ra cô chủ ăn nhiều nói nhiều không phải là dấu hiệu tốt. Khi buồn người ta có xu hướng đói bụng, khi muốn khóc người ta lại cố nói nhiều để đánh lạc hướng giác quan."
Người con trai thở dài, vịn tay ghế đứng lên. Không khí trong phòng ngộp ngạt quá, cậu khó chịu chết mất. Ra đến cửa, không quay đầu lại, giọng Minh có chút nghẹn ngào:
-"Tôi phải làm sao đây?"
Không phải "cô ấy", mà là "tôi", Hoàng Tử Minh đã quyết gắn cuộc mình với Nha Phiến.
Bác sĩ Hà Lan có chút chần chừ, rồi cuối cùng, đôi mắt sâu hoắm của ông nhìn đăm đăm vào thân ảnh phía trước. Chất giọng Anh trầm khàn vang lên, như đánh từng hồi vào tâm tư đang bị thiêu đốt của cậu chủ.
-"Đưa cô ấy đến một nơi thật xa và làm cô ấy...yêu cậu."

Mãi tận khi cánh cửa đã đóng im ỉm, đôi kính trắng mới được lấy xuống để lộ màu mắt xanh ngọc hút hồn.
-"Tôi còn chưa kịp nói. Phương pháp này chỉ thành công với điều kiện: cậu chủ không bao giờ được rời bỏ cô ấy."
Từng tiếng một rành rọt rơi ra. Không ai hồi đáp.
--------------------------------------------
Lễ đính hôn long trọng được tổ chức ở biệt thự Hy Ninh. Đôi uyên ương sánh vai bên nhau, mỉm cười rạng rỡ trước những ánh đèn nháy tắt của máy ảnh. Là đại tiệc của hai đại tộc, không thể thiếu những vị khách máu mặt đến chúc mừng. Lần này Đặng- Tống kết giao thâm tình, diễn ra đủ cảnh kẻ khóc người cười. Công ti con của Đặng gia mơ tưởng được mở rộng nhiều nhánh ra nước ngoài nhờ sự giúp đỡ của họ Tống; tập đoàn ngoại lai lại chỉ biết thở dài ngao ngán, "Tam trụ" cạnh tranh đã khổ giờ thêm gia tộc đá quý kia thì chen chân kiểu gì đây?
-"Nhân dịp vui, Đặng Hoắc chúng tôi tuyên bố mở thêm hai cửa hàng trang sức ở Huế và Đồng Nai coi như quà sính lễ cho thông gia."
Đặng Phong đã ngà ngà say, lớn giọng thông báo. Sắc mặt toàn thể theo đó mà biến sắc. Ai cũng lắc đầu, đúng là thừa nước đục thả câu, lấy cớ mà đâm tên vào hai thị trường cấm địa. Ai cũng biết Tống thị rất hóng hách, mà cái "cửa hàng" của Đặng Hoắc xây nên chắc quy mô cũng phải cỡ...siêu thị, xem thử lần này Hoàng gia và Phúc gia sẽ xử lý thế nào.
Đặng thiếu Đặng Du Ân cũng ngạc nhiên không kém, mặc kệ hôn thê xinh đẹp như sương đêm đang tươi cười diễm lệ bên cạnh, anh để mình trôi vào suy nghĩ. Chính anh là người đưa ra kế hoạch này, nếu Đặng Hoắc chỉ hoạt động ở miền Bắc thì dù có bành trướng tới đâu cũng như con ếch trong lòng giếng, nay sẵn có "nhà vợ"- một hình thức kinh doanh của tư nhân nước ngoài nên không cần tuân theo luật ngầm của kinh tế trong nước- việc mở chi nhánh ở hai miền còn lại cũng không sợ ai bắt bẻ. Nhưng có một sự cố ngoài dự tính, hai tỉnh Du Ân đề cập tới là: Bình Dương và... Đà Nẵng. Anh lấy lý do hai nơi này phát triển tầm trung vừa đủ, Bình Dương lại gần Thành phố Hồ Chí Minh. Sự thật là vậy, một phần cũng vì...Ân muốn đặt Nhu Nha Phiến ngay dưới tầm mắt để tiện theo dõi và bảo vệ cô. Sao giờ lại đổi thành Huế và Đồng Nai???
Đúng là...cáo già.
Chắc chắn ông ấy đã đoán ra tâm niệm của mình...
Cao Hải Miên rời khỏi vị trí MC, đang đứng chuẩn bị chương trình trong hậu trường, bóng tối che đi nửa khuôn mặt, ánh nhìn sắc lẹm hướng về Tống Thiên Nhi...
--------------------------------------------
Lâu rồi Hoàng Tử Minh mới tới trụ sở chính của tập đoàn- toà nhà HK 1stGroup. Lần đầu tiên là cách đây hai năm khi cậu nhận chức, sau đó dù đã là Tổng giám đốc nhưng chủ yếu Minh làm việc ở căn phòng 604 quen thuộc, mọi công văn, tài liệu hay trưng cầu ý kiến đều thông qua anh trai Hoàng Kết Hạo. Vậy nên hôm nay Tử Minh tự đặt chân đến, hẳn là một ngày đặc biệt.
Phòng Tổng giám đốc ở tận tầng 55, Hoàng thiếu lặng lẽ vào thang máy, nhân viên ai cũng nhận thấy sự đổi khác, không giống những lần trước cậu tới đây. Thang máy Hoàng Kim được lát bằng kính phản quan, bên ngoài nhìn vào sẽ như một tấm gương, nhưng bên trong có thể thấy mọi sự vật bên ngoài, càng lên cao càng bao quát cả thành phố. Đà Nẵng không lớn là bao mà cũng khiến người ta lạc lõng đôi lúc.
Kết Hạo và Tiêu Dương đã đến từ lúc nào, cả hai giương mắt hoài nghi về hành động kì lạ của Tổng giám đốc. Cánh tay phải và cánh tay trái được gọi tới cùng lúc, có phải để bàn một việc rất quan trọng không?
-"Em muốn từ chức."
Trái với suy tính của người nói, Hạo và Dương không chút phản ứng tỏ vẻ bất ngờ. Thật ra một tuần liền Minh không quan tâm đến công ti, chỉ ở bên Nhu Nha Phiến cũng đủ để họ đoán được đôi phần.
-"Hiện tại em không cách nào tập trung cho chuyện gì khác được. Cứ nghĩ đến cô ấy em lại như phát điên lên... Em không biết mình có lụy tình mù quáng không, nhưng điều duy nhất em muốn làm bây giờ là đưa Phiến đến một nơi thật xa."
-"Em vẫn ích kỉ như vậy. Anh có thể dung túng em một lần, nhưng không thể có lần thứ hai. Ngày trước anh thay em giải quyết công việc ở nhiều mảng khác, chỉ để em quản lý chuỗi nhà hàng và lo yêu đương. Giờ em lại bỏ lại tất cả, mấy ngàn nhân viên là mấy ngàn gia đình, em nhẫn tâm nhìn số phận họ muốn trôi đi đâu thì trôi sao?"- Trong khi Tiêu Dương còn chưa định hồn, Hoàng Kết Hạo đã trách móc em trai, đây cũng là lần đầu tiên anh nặng lời.
-"Vẫn còn anh và chị Dương cơ mà!"
-"Nhưng cơ nghiệp này ba mẹ giao lại cho em."
Tiêu Dương lắc đầu nhìn hai người rướn cổ cãi nhau y như hồi bé, trước giờ Hạo luôn nhường Minh. Có lẽ bây giờ cũng vậy...
-"Em chỉ đi một thời gian thôi, Hạo! Khi nào bệnh của Phiến thuyên giảm, em sẽ quay lại."
-"Được rồi. Vậy vị trí này cứ tạm để trống."
Ngay lập tức Hoàng Tử Minh lên tiếng phản đối:
-"Không được! Lúc trước mọi người làm theo lời anh vì coi anh là người giúp em truyền lệnh lại. Sau này không có em, họ sẽ không xem anh ra gì cả. Tốt nhất là anh lên làm Tổng giám đốc đi."
-"Haizz. Em đã biết là anh không thích mấy chuyện này rồi mà."
Đến giờ vẫn chưa thuyết phục được nguồn hỗ trợ, Hoàng thiếu đưa mắt cầu cứu quản lý Dương. Cô cười khổ rồi uống một ngụm nước, sau mới mở miệng.
-"Coi như anh giúp cậu chủ lần này đi. Có khó khăn gì thì gửi email hỏi cậu ấy. Còn có em ở đây nữa mà."
Lòng ai đó run lên, nhìn sang bên cạnh đã thấy cô gái nhỏ nhắn chớp chớp mắt như mèo ngoan làm nũng, Kết Hạo chỉ còn biết thầm than thằng em quá hiểu điểm yếu của mình. Anh gật đầu đồng ý.
-"Aycha, gọi em là cậu chủ mà gọi Hạo là anh này, anh nọ. Hai người thật xí muội đó nha :)))"- Vừa nói cậu vừa bước ra đẩy cửa- "Vậy em yên tâm rồi. Anh hai với chị dâu ở nhà vui vẻ nha."
-"Cậu...."
-"Tiểu Dương!"
Cô gái vừa đứng dậy đã bị một bàn tay ấm áp nắm kéo lại. Ánh mắt của tân Tổng giám đốc nhìn cô sao mà...khó tả~.
-------------------------------------------------
Lòng Minh đã vơi đi chút lo lắng, anh trở lại bệnh viện, trên tay cầm hộp bánh plan Phiến thích ăn. Chưa được năm giây sau khi mở cửa, món quà nhỏ đã...rơi xuống đất. Hoàng Tử Minh vội vã chạy tới giường bệnh- nơi người con gái cậu yêu đang dùng kim chuyền nước biển đâm vào cổ tay.
-"Đồ ngốc!!!! Tớ không vào kịp là cậu đã bị thương rồi! Cậu dám làm gì vậy hả???"
Minh ôm chặt lấy cô, mạnh tay vứt chiếc kim xuống đất, trong khi Nhu Nha Phiến vẫn chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Cô không nói gì, chỉ thở dài rồi nhẹ tựa đầu vào ngực cậu.
-"Tớ muốn chết quá."
Não bộ như có một tiếng nổ bùm, Minh run run bấu chặt vào vai cô, đến thở cậu cũng không dám.
-"Cậu không thấy tớ đã chịu rất nhiều cay đắng sao? Tớ không xứng được nhận bất kì ân huệ nào cả... Tớ là người vợ vô dụng, chồng mình cũng không giữ được... Tớ là người mẹ tệ hại, con mình hình thành khi nào, chết khi nào...cũng không biết."
Tử Minh cảm nhận được ngực áo đã ướt đẫm. Cuối cùng cô cũng khóc rồi. Vết thương sâu quá, muốn kìm nén thêm nữa cũng chẳng được. Lòng Minh như thắt lại, khó khăn giữ giọng nói:
-"Cậu chết rồi, thì tớ biết làm sao? "
-"Đừng yêu tớ nữa. Ân đã từng yêu tớ như cậu, nhưng giờ cũng đã hết rồi, không phải sao?"
Câu trả lời vang lên nhanh hơn dự kiến.
-"Tớ không muốn bị so sánh với anh ta!"
Đặng Du Ân khác, Hoàng Tử Minh khác! Anh ta làm được, nhưng tớ không làm được!
-"Phiến Phiến, đi Hàn Quốc với tớ. Ở đó chúng ta sẽ làm lại cuộc đời mới. Không một ai dám chê cười, thậm chí là coi thường cậu nữa."
Cô gái gầy nhom trong lòng cậu đã ngủ từ lúc nào, nhịp thở đều đều làm tâm cậu dịu bớt. Tì cầm lên đỉnh đầu Nha Phiến, Minh thầm hứa sẽ ở bên cô suốt đời, với bất kì danh phận nào cô muốn....
-------------------------------------------------
Sáng ra mọi trang báo đã đưa tin giật tít:
"Đặng Hoắc chĩa mũi nhọn tấn công, Hoàng Kim vội vã thay chủ, Phúc Bạch im hơi giữ mình."
Xem ra thị trường kinh tế sẽ còn nhiều biến động trong vài năm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro