Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào 2 năm trước...

Tại một căn phòng nhỏ

- Nhân ơi....

- Hửm? Sao vậy?

- Mình muốn ăn cái này, muốn ăn cái này, cả này nữa... muốn uống trà sữa nữa... - Mỹ Duyên 1 tay cầm tay Mỹ Nhân lắc nhẹ, tay còn lại thì không ngừng chỉ vào màn hình ipad. Rồi cô quay đầu sang Nhân, làm bộ mặt cún con.

- Cậu mua cho mình ăn đi... Nha Nhân, mua cho mình đi...

- Cậu đấy, đã răng đang đau mà toàn đòi những món gì đâu không, có nhai được không mà đòi ăn đây hả cô?

- Nhưng mà...

- Sao?

- Mình ăn cháo cả tuần nay rồi... cũng ngán lắm rồi a

Nói rồi Mỹ Duyên vội chui vào lòng, úp mặt người Nhân, dụi đầu tận hưởng mùi hương trên người cô ấy.

Duyên biết từ khi mình bắt đầu mọc răng khôn, Nhân rất lo cho mình, cháo cũng toàn là Nhân nấu cho cô ăn, không dám cho cô ăn đồ ăn ở ngoài đường. Thấy Mỹ Nhân hết lòng như vậy, cô cũng thương lắm chứ, muốn ngoan ngoãn ăn cháo đợi đến lúc nhổ răng lắm chớ. Nhưng mà khổ nỗi, cô đã nhịn ăn mấy món đấy 1 tuần rồi, giờ bảo cô nhịn nữa, cô không làm được a...

Nhìn hành động trẻ con đấy của Mỹ Duyên cô chỉ biết phì cười, nâng khuôn mặt của cô nàng lên, hôn nhẹ lên tráng "Bó tay với công chúa này mà, đáng yêu hết mức"

- Vậy mỗi trà sữa thôi đấy

- Còn bánh tráng thì sao...

- Cái đấy không được, cậu đang đau răng, xem này. Mặt còn đang sưng húp lên vì đau đây này... nên nghe mình, uống mỗi trà sữa thôi, khi nào cậu khỏi mình sẽ đi mua tất cả đồ cậu muốn ăn chất đầy tủ lạnh nhà cậu. Chịu chưa cô nương?

- Dạ được ạ

Vừa nghe được Mỹ Nhân nói sẽ mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh nhà mình, Mỹ Duyên mừng rỡ vui vẻ hẳn lên, cô còn không quên hôn lên má Nhân để thay cho lời cảm ơn, rồi vội chạy đi thay quần áo chuẩn bị đi mua trà sữa

Nhìn hàng loạt hành động đấy, Mỹ Nhân thầm nghĩ, nếu giờ mà Mỹ Duyên có đuôi chắc cũng đang quẩy lên vì vui sướng rồi. Đúng là trẻ con mà.

Mỹ Nhân vẫn như ngày trước, vẫn cưng chiều Mỹ Duyên từng chút một, cuộc sống của họ cứ vậy bình đạm mà trôi qua cho đến khi...

Tối hôm đấy, vẫn như mọi ngày, Mỹ Nhân đưa Mỹ Duyên về nhà rồi mới ra về

Vừa bước về nhà, cô đã thấy ba mẹ mình đã ngồi trên ghế thần sắc nghiêm trọng. Vì tính ba mẹ cô không hợp nhau nên từ nhỏ cô đã phải sống với mẹ. Nhưng hiện nay ba mẹ lại gặp nhau, cùng ngồi đợi cô về, làm cô có chút bất an

Mỹ Nhân nhận ra cái nhíu mày của ba, lòng cô chợt lo lắng, hít sâu lấy lại cảm giác bình tĩnh, cười ngọt ngào hướng đến chỗ mọi người.

- Thưa ba mẹ con mới về

- Ngồi đi Nhân! - Ba cô trầm giọng

Mỹ Nhân cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh ngồi xuống. Cô rót lấy một ly trà hớp vài ngụm để lấy lại thế cân bằng trong lòng mình.

- Ba! có chuyện gì thế ạ? - Cô hướng ba mình hỏi

- Ba mẹ đây đang có chuyện cần con giải thích! - Mẹ cô không còn vẻ cưng chiều con gái thường ngày nữa, mà là giọng điệu của một người mẹ đang hỏi tội con mình

- Dạ?

- Nhân! Tấm hình này là thế nào? - Mẹ cô lạnh giọng lên tiếng, đồng thời đưa màn hình điện thoại cho cô xem.

Mỹ Nhân nhìn vào màn hình điện thoại, trái tim cô vỡ vụn, lý trí đột nhiên chạy loạn, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. Trong bức ảnh đó, là cô - Trương Mỹ Nhân - đang khóa môi người cô yêu nhất - Trình Thị Mỹ Duyên.

Mỹ Nhân cố gắng giữ bình tĩnh, cô không còn vẻ mặt tươi cười, mà thay vào đó là bộ dạng trầm mặc.

- Đây là gì? - Mỹ Nhân hỏi ngược lại, dựa vào quần áo cùng những người bên cạnh, Mỹ Nhân biết ảnh này chụp lúc sinh nhật của Duyên mấy tháng trước, rõ ràng đã cất toàn bộ điện thoại rồi, vì sao lại...

- Là gì? Mẹ nghĩ con hiểu hơn ai hết chứ! - Mẹ cô tiếp tục dùng giọng lạnh băng hỏi cung

- Mọi người muốn nói gì cứ nói! - Mỹ Nhân biết cô không thể chối được, vì cô vừa nhìn thấy ánh mắt của ba mẹ mình, cô không thể phủ nhận được nữa.

- Hai đứa kết thúc đi! - Ba Nhân lên tiếng

- Không thể! - Mỹ Nhân cứng rắn

- Mỹ Nhân, nếu con không kết thúc với Duyên, chính ba sẽ trừng phạt con bé, hoặc là con từ bỏ nó, hoặc là ba sẽ tìm đến mẹ của con bé và bàn bạc việc này

Mỹ Nhân như sét đánh đỉnh đầu, cô bên cạnh Mỹ Duyên hơn 5 năm, cô biết rõ Duyên rất trân trọng gia đình mình, nếu như ba mình làm khó gia đình Duyên, chắc chắn Mỹ Duyên sẽ cực kỳ thương tâm.

- Nếu con từ bỏ nó, ta sẽ xem chuyện này chưa xảy ra - Mẹ cô tiếp lời chồng

- Nên Nhân! Con đừng nháo nữa! Con phải biết hành động của con là gì chứ! - Mẹ cô gằn giọng

- Ba mẹ! Nếu con không từ bỏ cô ấy thì sao? - Nhân cau mày nhìn gia đình cô

- Chỉ có một con đường .. - Ba cô lên tiếng - .. vĩnh viễn không còn là con ta ..

Một lời nói ra cả không khí hóa lạnh, Mỹ Nhân cúi gầm mặt, nếu cô không từ bỏ Mỹ Duyên, việc cô mất đi gia đình là hiển nhiên, nhưng Mỹ Duyên cũng sẽ chịu chung số phận với cô

- Nếu con cứ cố chấp, đừng nói là Mỹ Duyên, dù là gia đình cô ta... ta cũng hủy! - Ba cô tàn khốc tiếp lời, ông không giống những người khác, ông nhìn Mỹ Nhân lớn lên, cũng hiểu Mỹ Nhân hơn cả vợ mình, muốn ép Mỹ Nhân buông tay, không cần giáng đòn lên cô, chỉ cần chĩa súng vào người cô đang bảo vệ là được, đó chính là bản lĩnh của thương nhân.

Mỹ Nhân nhìn ánh mắt tàn khốc của ba mình, chỉ hít một hơi, giọng run run mở miệng

- Con hiểu rồi! Cho con 1 tuần! Được chứ?

- 3 ngày! - Ba cô ra giá

- Ba! Một lần thôi, làm ơn ... -  cô cầu xin

- 3 ngày! Không cần nói nữa - Ba cô nhìn con gái chốt định thời hạn

- Dạ! - Mỹ Nhân gật đầu, cô đứng dậy, cười buồn nhìn mọi người xung quanh - Con xin phép!

Cúi đầu chào, không đợi ai trả lời, ôm nỗi đau đớn, Mỹ Nhân quay lưng rời đi. Cô lái xe như điên, cô chợt dừng lại bên đường, mở mái che, làn gió buốt lạnh thổi vào, xoa dịu cơn đau trong tâm hồn cô, hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống, Mỹ Nhân cô vẫn không thể bảo vệ được tình yêu này hay sao? Đặt tay lên ngực, cô cảm giác nơi đó đau quá, cô dường như không thở được, cô sợ, sợ Mỹ Duyên một khi đã đối mặt với gia đình liền sẽ từ bỏ cô, nhưng điều đó không quan trọng, cái cô sợ nhất là Mỹ Duyên  một khi đã từ bỏ cô, với tính cách của con người đó, chắc chắn sẽ tự trách suốt đời, Nhân không muốn để Duyên sống trong từng nỗi đau, cũng không muốn Duyên miễn cưỡng cười vui vẻ, vì Nhân từng sống như thế, cô không muốn người cô yêu phải sống cuộc sống như kẻ mất đi linh hồn đó. Mỹ Nhân nghĩ có thể dùng thời gian khiến Mỹ Duyên  quên cô hoặc khiến Mỹ Duyên hận cô..

Mỹ Nhân quay về phòng đã hơn nửa đêm, cô không về nhà mà chạy đến phòng trọ của cô ấy, trên tay cô là ly trà sữa Mỹ Duyên thích nhất, mở cửa phòng Mỹ Duyên vẫn chưa dậy, hôm nay ngày nghỉ. Đi đến bên giường, Mỹ Nhân vuốt tóc Duyên, nỗi nghẹn ngào dâng lên, cô sắp phải xa người con gái này, sắp phải xa người cô xem như sinh mạng, cô muốn hỏi Duyên có chọn cô không, nhưng cô lại không dám.

Mỹ Duyên trong mộng đẹp bị ai đó quấy rầy liền từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt đầy bi thương của Mỹ Nhân, đây là khuôn mặt cô từng nhìn thấy  đêm Nhân đứng trước cửa nhà cô cả người ướt sũng.

- Nhân... cậu sao vậy? - Mỹ Duyên  hốt hoảng ngồi dậy

- Không mình không sao! - Mỹ Nhân chối

- Đừng giấu mình!

- Chỉ là tự nhiên nhớ đến ngày xưa cậu tàn nhẫn bơ mình đó mà - Mỹ Nhân phì cười

- Hâm! Bây giờ mình đang ở đây rồi - Mỹ Duyên ôm lấy Nhân, cô chợt rùng mình vì khí lạnh trên người Mỹ Nhân - Cậu ra ngoài?

- Ừm! Đi mua đồ ăn, có trà sữa đấy.

- Thật sao? - Mỹ Duyên vui vẻ - Nhưng uống hoài sẽ mập... - lại xụ mặt xuống

- Mập mình vẫn yêu! - Mỹ Nhân cười cười nhìn Duyên làm nũng, người con gái này chỉ bộc lộ thế này với mỗi mình cô thôi

- phì ... - Mỹ Duyên được Mỹ Nhân ngọt ngào dỗ dành liền cười thành tiếng

- Dậy rửa mặt rồi ăn nhé!

- Ok Baby! - Mỹ Duyên tinh nghịch đáp

Nhân nhìn bóng lưng Duyên vui vẻ vào phòng tắm, tay cô siết ga giường biến dạng, rồi đây, bộ dáng vui vẻ đó, những cái nhìn ấm áp đó, biểu cảm làm nũng đó, sẽ mãi mãi biến mất trong tầm mắt của cô, rồi đây, một người nào đó sẽ thay thế cô ... yêu Mỹ Duyên. Tâm chợt nhói, Nhân cố kìm lại nỗi đau trong lòng.

- Mai mình đi Nha Trang nhé! - Mỹ Nhân nói

- Không phải lịch cậu kín hết rồi sao?

- Mình nói với bên kia hủy hết rồi!

- Vì sao?

- Chúng ta lâu không đi du lịch, hơn nữa đây là lần đầu du lịch từ khi chúng ta yêu nhau, mình không đợi được nữa! - Mỹ Nhân nhẹ giọng

- Đồ hâm! Mình với cậu còn cả một đời, sao lại không có thời gian chứ!

- Thật mà! Mình không đợi được ... - Mỹ Nhân vùi mặt vào hõm vai Mỹ Duyên hít lấy mùi hương trên người Duyên để kìm lại cảm xúc tuyệt vọng trong lòng

- Rồi rồi! Mai đi nhé!

- Okie

---

Mỹ Nhân đã đặt trước vé máy bay, khách sạn và mọi thứ, sáng hôm sau Mỹ Nhân giúp Mỹ Duyên chuẩn bị đồ rồi cả hai lên máy bay đi chuyến du lịch tình nhân đầu tiên ... và có thể cũng là cuối cùng..

Đến khách sạn, cả hai tắm rửa rồi nghỉ ngơi, sau đó lại cùng nhau đi dạo, Mỹ Nhân đặc biệt mang theo máy ảnh để chụp lại những khoảnh khắc của cô cùng Mỹ Duyên

- Nhân đi mua đồ tắm đi! Vội quá mình chưa chuẩn bị kịp

- Rồi! Vậy cùng đi nhé!

Mỹ Nhân vui vẻ nắm tay Mỹ Duyên đi vào cửa hàng đồ tắm. Cô chọn một bộ bikini màu đen cột dây, Mỹ Duyên chọn một bộ màu đỏ rất hài hòa với dáng vẻ của cô, cả hai cùng vào chung phòng thay đồ.

Mỹ Nhân thay xong quay ra thấy Mỹ Duyên cũng vừa xong, từng đường cong được ôm gọn trong bộ Bikini màu đỏ ấy khiến Mỹ Duyên mang một khí chất khác, từ phía sau Mỹ Nhân ôm lấy Duyên, cô hôn nhẹ lên cổ Duyên khiến Duyên rùng mình, mặt bất giác đỏ lên.

- Duyên, nhìn phía trước! - Mỹ Nhân lên tiếng

Mỹ Duyên theo lời Mỹ Nhân nhìn phía trước, "tách" tiếng chụp hình vang lên, Mỹ Nhân lấy điện thoại lưu lại khoảnh khắc của cô cùng Mỹ Duyên.

- Cậu nhìn xem, chúng ta thật đẹp!

- Ai lại tự kỷ như cậu chứ! Đồ hâm

- Thật mà, muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm nè ...

- Thật là ...

- He he - Mỹ Nhân lè lưỡi cười

Cả hai tính tiền rồi rời đi, Mỹ Nhân đưa Mỹ Duyên ra bãi biển ngắm hoàng hôn, nắm lấy tay Duyên không buông, Mỹ Nhân nhẹ nhàng hôn lên má người cô yêu, giờ phút này, cô trân trọng từng khoảnh khắc cô có được cùng Duyên, Mỹ Nhân chỉ còn 2 ngày...

- Duyên, nhắm mắt lại đi!

- Hửm?

- Nhắm mắt lại!

Mỹ Duyên nhìn Mỹ Nhân ra vẻ thần bí, chu môi một cái rồi cũng nhắm mắt lại.

Mỹ Nhân hôn lên trán Duyên cười nhẹ lấy ra một chiếc hộp

- Mở mắt ra đi!

Mỹ Duyên mở mắt thì thấy Nhân đang cầm một chiếc hộp có hai chiếc nhẫn cực kỳ tinh xảo, cô ngạc nhiên nhìn Mỹ Nhân

- Đây là ...

- Nhẫn Nhân Duyên..

- Nhẫn Nhân Duyên?

- Ừm! Mình nhờ người thiết kế đặc biệt cho chúng ta, cả thế giới chỉ có 2 chiếc này thôi!

- Nhân à...

- Duyên! Mình đeo cho cậu nhé!

Mỹ Nhân lấy chiếc nhẫn ra đeo vào tay Mỹ Duyên, Duyên cũng nhanh tay lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay cho Mỹ Nhân. Sau đó lại nhìn vào mắt nhau, Mỹ Nhân cúi xuống hôn lên môi cô.

- Ngày nào chiếc nhẫn này còn tồn tại bên cạnh mình thì chứng tỏ tình yêu của mình dành cho cậu không hề phai nhạt...

- Nhân à ... mình cũng thế!

- Mình yêu cậu ... mãi mãi ...

- Mình cũng yêu cậu ... Trương Mỹ Nhân ngốc!

Mỹ Nhân ôm chặt lấy Duyên, cô biết Duyên không hiểu lời cô nói, nhưng không sao cả, cô hiểu là được rồi.

Ánh chiều hoàng hôn khắc sâu hình bóng hai người con gái xinh đẹp ôm lấy nhau như hòa cùng một thể, Mỹ Nhân siết chặt Duyên trong lòng, rồi lại ngắm Duyên đến ngẩn người, tay thỉnh thoảng lại vuốt ve khuôn mặt của Mỹ Duyên, bởi cô muốn khắc sâu trong tâm khảm hình bóng của Duyên, muốn bản thân cô nhớ rằng, Mỹ Duyên là người mà cô yêu nhất. Vì bảo vệ Duyên, muốn Mỹ Nhân quay lưng chối bỏ cả thế giới cô cũng làm. Nụ cười này, Mỹ Nhân sẽ mãi mãi bảo vệ nó ...

- Duyên à ... nhớ kỹ ... Trương Mỹ Nhân chỉ yêu duy nhất một mình cậu!

Mỹ Nhân thì thầm bên tai Duyên, cả một đời, chỉ yêu người con gái này...

---

Mỹ Nhân dùng 2 ngày còn lại vui chơi cùng Mỹ Duyên, khiến Duyên vui vẻ nhất, đêm đến lại say sưa ngắm nhìn Mỹ Duyên say ngủ trong vòng tay mình

Cuối cùng thời hạn cũng đến, Mỹ Nhân cùng Mỹ Duyên về nhà sau chuyến du lịch, Mỹ Nhân đề nghị Mỹ Duyên cùng cô uống một ít rượu, trong cả một buổi tối cuối cùng đó, Mỹ Nhân chỉ im lặng nhìn Mỹ Duyên cười tươi, lẳng lặng nhớ kỹ đường nét của người cô yêu.

Vì tửu lượng của Mỹ Duyên hơi thấp nên rất dễ say, chỉ một lúc sau Mỹ Duyên đã mê man ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong lúc Mỹ Duyên mê mang thiếp đi, hai giọt nước mắt rơi trên má Nhân, ôm lấy Duyên, Mỹ Nhân nức nở thì thầm .. "xin lỗi..."

Ba đêm Mỹ Nhân thức trắng canh cho Duyên ngủ, bởi cô không muốn bỏ mất khoảnh khắc nào để thấy được Mỹ Duyên, từ ngày mai phép màu đã hết cô phải từ bỏ thiên thần của mình, cô sẽ quay trở lại ngày trước, cuộc sống trước, một cuộc sống không có Mỹ Duyên ...

- Duyên! Quên mình đi ... hạnh phúc nhé!

Mỹ Nhân nhìn người con gái vẫn đang say giấc nồng thì thầm, nước mắt lả chả rơi xuống, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả đúng không?

Thì ra .. yêu một người ... không có được đã đau ...

Nhưng vì yêu .. lại phải buông tay còn đau hơn gấp ngàn lần ...

"Duyên à ... đến bao giờ mình mới vơi đi nỗi đau?"

---

Mỹ Nhân rời xa cô..

Cô chỉ để lại vỏn vẹn một lá thư đề nghị chia tay, Nhân bảo cô đã có người khác, Nhân đã chán mình, không muốn bị mình quản lý nữa.

Suốt 1 tháng, Mỹ Nhân đều tránh mặt cô, có đôi khi cô còn bắt gặp Mỹ Nhân đang ôm hôn một anh chàng nào đấy. Tim cô tan vỡ, người cô yêu nhất, bỗng rời bỏ cô, đem tình yêu trao cho kẻ khác, yêu thương kẻ khác trước mặt cô.

Cô rất muốn rất muốn chạy đến hỏi Nhân vì sao lại vậy? Không phải cả hai còn đang hạnh phúc sao? Chẳng lẽ Mỹ Nhân lừa dối cô? Cô không tin, không tin... Nhân từng bảo là yêu cô nhất mà... cô không tin, phải tìm gặp Mỹ Nhân hỏi cho ra lẽ, cô phải làm rõ, vì sao cả hai lại ra như vậy

Đêm đấy, Mỹ Duyên chạy đến nhà Mỹ Nhân, khi bước vào người đầu tiên cô gặp không là Mỹ Nhân mà là mẹ cô ấy.

- Chào cô - Duyên cúi đầu chào, nhưng cô bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ Nhân đối với mình

- Nhân nó đang trên phòng đấy, con lên đi

- Dạ cảm ơn cô - Mỹ Duyên vội rời đi

Bước lên phòng Mỹ Nhân, mở cửa, đập vào mắt cô là một căn phòng tối om, giơ tay ra không thấy ngón, nhưng vì quá quen thuộc với cách bài trí nơi này nên cô có thể không bị vấp

- Nhân? Cậu có đấy không

- …

- Nhân - Mỹ Duyên vẫn cố gọi

- Cậu đến đây làm gì? - Mỹ Nhân từ phòng tắm bước ra, bật công tắc đèn lên

- Mình...

- Không có gì thì cậu về đi

- Mình nhớ cậu - Nói rồi Mỹ Duyên chợt bay lại ôm chặt lấy Mỹ Nhân

- Mình nhớ cậu... nhớ cậu lắm Nhân à... Cậu... - Vòng tay cô siết chặt hơn như sợ Mỹ Nhân chạy đi mất

- Hai chúng ta kết thúc rồi... cậu về đi - Mỹ Nhân lạnh giọng

- Cậu... không còn yêu mình nữa sao? - Lúc này lệ cô đã rơi đầy mặt

- Nhân à - Mẹ của Mỹ Nhân vừa bước vào phòng đã thấy cảnh Mỹ Duyên đang ôm con gái mình, bà kìm nén cơn tức giận xuống, ánh mắt rực lửa nhìn Mỹ Nhân như muốn cảnh cáo

Một tia sợ hãi hiện rõ lên mắt của cả hai. Mỹ Nhân thì sợ mẹ mình sẽ làm khó Mỹ Duyên vội gỡ tay Mỹ Duyên ra rồi lạnh nhạt nói

- Cậu về đi, những gì muốn nói mình đã nói xong cả rồi

- Ừm... vậy mình về đây - quay sang mẹ của Mỹ Nhân - Chào cô con về

Tối hôm đấy Mỹ Duyên đã đi bộ một mình trong đêm rất lâu, cô cố tình đi thật chậm để Mỹ Nhân đuổi theo và đưa cô về nhà, nhưng hóa ra lại không có

Thế là hết rồi, kết thúc rồi. Tỉnh mộng rồi

Lang thang cả đêm rốt cuộc Mỹ Duyên cũng đã về được nhà, không làm gì khác ngoài việc nhìn ra cửa, mong ngóng Mỹ Nhân sẽ mở cửa và bảo đấy là đùa thôi, thật ra Mỹ Nhân vẫn còn yêu cô. Vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, cô lại nhớ đến Nhân

Mãi cho đến sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh ngủ, kiểm tra số điện thoại thì lại là số của mẹ Nhân, cô nhận ra có chuyện chẳng lành, cô còn nhớ ánh mắt mà mẹ Nhân nhìn mình khi ấy

Vội vàng bắt máy

- Alo, cháu chào cô ạ

- Duyên à! Lát cô có chuyện muốn nói với con, cô đợi con ở quán AB

- Dạ

Vội thay quần áo đến chỗ hẹn, cô nhìn thấy mẹ của Nhân ngồi đấy, phong thái lạnh lùng, trang nhã giống hệt như Mỹ Nhân vậy, khi cô đến gần, bà ấy chỉ cười, nhưng nụ cười đấy làm cô lo sợ

- Duyên, cô không muốn vòng vo gì, nên cô sẽ nói thẳng nhé

- Dạ cô cứ nói đi ạ - Mỹ Duyên cúi đầu đáp

- Suốt đời cô chỉ có mỗi Mỹ Nhân là con, nên từ nhỏ cô đã rất thương nó, con làm bạn với nó bao năm chắc con cũng biết, thân thể nó từ nhỏ đã không khỏe hay bệnh. Con biết mà đúng không?

- Dạ điều đấy con biết

- Thế nên ta cũng rất lo cho nó, ta muốn sau này nó có thể mau mau lập gia đình, tìm một người có thể chăm sóc và che chở nó - Nói đến đây bà chợt nhẹ giọng, nhìn thẳng vào Duyên

- Ta biết con với Mỹ Nhân yêu nhau, nhưng mà nữ với nữ khó cùng với nhau ở lâu dài. Bây giờ có thể tụi con ở cùng với nhau rất vui vẻ, nhưng sau này thì sao? Áp lực gia đình, áp lực xã hội, các con có thể cùng nhau vượt qua được hay không? Mỹ Nhân từ nhỏ nó đã ước mơ làm diễn viên, nên sẽ chịu áp lực từ dư luận rất nhiều, nếu phải gánh thêm con, con không thấy tội cho nó hay sao?

Từng lời mẹ Nhân nói ra khiến cô không thể nào phản bác được, cô không chắc, ngay từ đầu cô đã không chắc chắn về mối quan hệ này rồi, thế nhưng cô lại cố tình lao vào và làm khổ cho cả hai. Sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi

- Duyên à, ta mong con đừng tìm đến Nhân nữa

- Dạ...

- Mong con giúp ta

- Con biết rồi thưa cô, từ nay con sẽ không tìm cậu ấy nữa.

- Cảm ơn con

- Xin phép cô con về - Nói rồi Mỹ Duyên cúi đầu chào rồi ra về

Từ bỏ...

Kể từ đấy Mỹ Duyên đã chấp nhận từ bỏ Mỹ Nhân, từ bỏ tình yêu đấy

Cô bỏ đi, bỏ đi thật xa, không ở lại thành phố này nữa

Còn Mỹ Nhân, khi biết tin Mỹ Duyên đã bỏ đi, chính cô cũng bỏ gia đình, đến một thành phố khác

Cô không trách họ, chẳng qua là họ thương cô nhưng lại thương không đúng cách thôi.

Với Mỹ Nhân, Mỹ Duyên bỏ đi rồi, vở kịch kia cô cũng chẳng buồn diễn nữa

Cô cũng chẳng thiết làm gì nữa

Chỉ biết chờ đợi trong vô vọng, chờ đợi, mong mỏi rằng sẽ có một chút tin tức gì về Duyên

Cô chờ

Chờ

Cho đến khi nhận được số điện thoại kia...

Bắt đầu... tiếp tục trầm luân vì một người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro