Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự việc ngày hôm ấy Nhân với Duyên càng thân với nhau hơn. Cả hai thường xuyên hẹn hò gặp gỡ ăn uống. Vì chỗ Duyên ở cũng cạnh nhà Nhân nên Duyên thường qua nhà Nhân ngủ cùng mỗi khi ba mẹ Nhân không có ở nhà.

Chính vì vậy họ càng hiểu nhau hơn. Nhân biết được Duyên chọn vào Sài Gòn học tập là vì Duyên muốn ở đây lập nghiệp và kiếm tiền phụ giúp gia đình. Gia đình Duyên chỉ có mỗi mẹ, Duyên và em trai. Duyên chọn rời xa mẹ không muốn mẹ khổ cực và cô muốn giúp em trai mình có công việc ổn định. Nên cô quyết định một mình khăn gói vào Sài Gòn, chân ướt chân ráo, bôn ba khắp nơi xin việc bán thời gian và học hỏi kinh nghiệm.

Cô gái nhỏ này làm Nhân rất ấn tượng vì ý chí mạnh mẽ của cô ấy. Làm cho người ta cảm thấy khâm phục.

Nhưng cũng chính vì Duyên đi làm thêm về muộn vậy, nên Nhân cũng không yên tâm lắm. Mỹ Nhân quyết định xin vào quán làm cùng cô. Hằng ngày cùng cô đi làm thêm và tối thì đưa cô về tận nhà.

Suốt 3 năm trời họ cứ vui vẻ bên nhau như vậy, bên nhau với tư cách là những người bạn thân của nhau.

Với Duyên, Nhân là người bạn thân đầu tiên của cô. Người giúp đỡ cô rất nhiều, lúc nào cũng bảo vệ và chăm sóc cho cô. Thậm chí đôi lúc cô còn nghĩ, mọi việc trên đời chỉ cần Nhân ở bên cạnh thì việc gì cũng sẽ xong, chỉ cần có Mỹ Nhân thôi là đủ rồi.

Còn Nhân, tuy Duyên không phải là người bạn thân đầu tiên của cô, nhưng Nhân rất quý cô nàng này. Sự ngây ngô thuần khiết ấy làm cho Nhân rất muốn bảo vệ. Nhân nhận thấy mình càng không giống mình của trước kia nữa rồi. Toàn bộ thời gian của mình đều chỉ dành cho Mỹ Duyên, không ở cạnh Mỹ Duyên thì cô sẽ thấy nhớ. Thậm chí còn dùng cả ngày để nhớ đến Duyên.

Và điều đấy làm Nhân cảm thấy lo sợ. Vì gia đình cô là một gia đình gia giáo, họ sẽ không chấp nhận việc cô yêu một người con gái.  Cô lo sợ nếu họ biết việc cô yêu Duyên họ sẽ làm tổn thương đến Mỹ Duyên.

Mỹ Nhân nghĩ mình nên tạo khoản cách với Duyên và cô cũng cần có thời gian để không suy nghĩ về đoạn tình cảm này.

Năm đấy hai người đều 21 tuổi. Ở độ tuổi rực rỡ nhất của đời người.

...

- Nhân à!!!!! Cậu đi ăn bánh tráng với mình nhá. Mình muốn ăn... - Duyên kéo tay áo nhân làm nũng.

- Không được mình bận rồi - Nói rồi nhìn vào màn hình điện thoại mặc cho người kế bên làm nũng.

- Cậu ấy, suốt 2 tháng nay, mình rủ cậu đi đâu cậu cũng bận bận... cậu còn xem mình là bạn nữa không vậy?

- Cái đấy là do cậu tự suy diễn... mà thôi, mình có việc gấp rồi, bên công ty họ gọi mình qua chụp ảnh. Cậu cứ đi làm đi, nói với quản lý nay mình nghỉ... lát nữa làm xong mình qua rước cậu về

- Không cần. Cậu giỏi thì đi luôn đi.

- Ừm vậy mình đi đây - Nhân thở dài rồi quay người bỏ đi, nhưng trước khi đi cô vẫn không quên dặn dò

- Tối nay mình đợi cậu trước quán đấy, bánh tráng... mình sẽ ghé mua cho cậu đem về nhà ăn

- Đáng ghét.

Tại quán cafe

- Nay Mỹ Nhân không đi làm à?

- Vâng ạ, nay cậu ấy bận chụp hình quảng cáo đấy anh

- Hai đứa lại giận dỗi nhau à? Nhìn mặt em như ăn phải ớt vậy.

- Nào có đâu anh. Ai thèm dỗi cậu ấy. Con người dở hơi đấy, đáng ghét...

- Xem ra dỗi thật rồi, sao? Vợ chồng cãi nhau à?

- Gì mà vợ chồng? Hai đứa em đều là con gái nhá. Chỉ là bạn thân thôi - Mỹ Duyên một mực phủ nhận, nhưng cô lại thấy vui vui vì mọi người nói như vậy.

- Em xem em kìa. Không phải lúc nào em cũng nhõng nhẽo với Nhân à? Không là vợ chứ là gì?

- ...

Lúc này Nhân bước vào, tình cờ nghe được đoạn đối thoại của hai người. Tim cô như bị ai siết chặt vậy. "Bạn thân" chỉ là bạn thân thôi.

Anh quản lý chợt thấy cô bèn hét lên

- Duyên ơi, chồng em đến rước em rồi kìa.

- Anh đừng chọc em nữa - Rồi quay sang Nhân - Cậu đợi mình lát, mình sắp xong rồi.

- Ừm.

Bỗng ngoài cửa, có một người bước vào quán và tiến đến nói chuyện với Mỹ Nhân.

Anh ta rất cao cỡ 1m85 đấy, vẻ ngoài lại lịch lãm sang trọng. Mái tóc màu đen, được cắt tỉa gọn gàng. Giống như Mỹ Nhân, đi đến đâu thu hút ánh nhìn đến đấy. Ngay cả Mỹ Duyên cũng bị anh ta làm cho mê hoặc. Nhưng thấy anh ta bước đến chỗ Nhân nói chuyện có vẻ thân thiết thì Duyên lại thấy ganh tị. Chẳng biết vì sao nhưng cô lại muốn anh ấy tránh xa Mỹ Nhân của cô càng xa càng tốt.

Sau khi dọn dẹp xong, cô bước đến chỗ Mỹ Nhân

- À, xin giới thiệu với anh đây là Duyên, bạn của em - rồi quay sang Duyên - Đây là Kent, người mẫu chụp với mình ngày hôm nay, anh ấy đã đi cùng mình đến đây đấy. Vì sợ mình về nhà gặp chuyện nên anh đấy muốn đưa mình về.

- À chào anh

- Em là Duyên đấy à. Anh nghe Mỹ Nhân kể rất nhiều về em, nay mới có dịp gặp, đúng là Mỹ Nhân nói không sai. Em rất xinh.

- Cảm ơn anh - Nói rồi nhìn sang Mỹ Nhân.

Nhân biết cô rất ngại khi gặp người lạ, nên đành kết thúc cuộc trò chuyện tại đây

- Anh đưa em đến đây là được rồi, nhà em cũng không còn xa. Anh về trước đi.

- Ừm vậy thôi, chào hai em anh về. Em nhớ chạy xe cẩn thận đấy Nhân.

- Tạm biệt anh

Bước ra khỏi quán cafe, trong lúc chờ Mỹ Nhân đi lấy xe. Duyên thấy lòng mình rất lạ, ấm ức không biết vì sao. Lúc này cô không muốn gặp Mỹ Nhân nữa. Cô tự dưng thấy Mỹ Nhân rất rất đáng ghét.

- Này cậu có định leo lên xe hay không? Hay muốn mình lại bế lên xe đây?

- Không cần cậu, mình tự lên

Nói rồi cô tự bước lên xe, thường ngày thì cô sẽ mè nheo với Mỹ Nhân, và đút tay vào túi áo khoác của cậu ta. Vừa đi vừa kể đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Nhưng hôm nay không hiểu sao cô chẳng muốn nói gì nữa. Chỉ muốn im lặng thôi.

- Nay mèo tha mất lưỡi cậu rồi à? Hay là cậu giận mình việc lúc sáng?

- Không có.

- Này cô nương, sao vậy? Ai ăn hiếp cậu à?

- Không

- …

Nhân đành im lặng thở dài, chẳng biết hôm nay người này bị gì nữa, nãy còn vui vẻ mà sao bỗng tự dưng lại giở chứng. Đúng là... con gái... nắng mưa thất thường.

Cô dừng xe trước cửa nhà mình, rồi quay sang nói với Duyên

- Nay bố mẹ mình không có ở nhà. Cậu qua ngủ với mình đi. Bánh tráng cậu thích mình cũng mua rồi. Hai đứa mình ăn cùng nhau nhá.... đừng giận mình nữa... ahuhu

Nhân vừa làm mặt cún con năng nỉ cô. Cái con người lúc nóng lúc lạnh này, khiến cô không giận được lâu. Đành chấp nhận và gọi điện thoại về báo cho cô mình là nay sẽ qua nhà Nhân ngủ.

Cô Duyên biết hai đứa thân với nhau lâu vậy, đã thế Nhân còn ở cạnh nhà mình nên cũng không lo lắng gì nhiều. Vì cô biết Mỹ Nhân sẽ chăm sóc tốt cho Mỹ Duyên.

...

Bước vào phòng Nhân. Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên nhưng cô vẫn có chút ngại. Ngồi trên ghế với tay lấy điều khiển TV, bật một chương trình nào đấy để xem giết thời gian.

Nhân lúc này đang ở trong tắm rửa. Nhưng tâm trí lúc nào cũng lắng nghe những âm thanh bên ngoài. Tim cô đang đập liên hồi, suy nghĩ đến lát nữa sẽ ngủ cùng với Duyên, làm cô bối rối. Tuy không phải lần đầu, nhưng vẫn rất hồi hộp.

Sau khi Nhân tắm xong là đến Duyên. Mỹ Nhân đến tủ quần áo của mình chọn một bộ đưa cho Duyên, vì Duyên hay đến đây thường xuyên nên Mỹ Nhân cũng chuẩn bị cho cô ấy quần áo ngủ lẫn bàn chải riêng.

Không khí bây giờ rất ủy dị, giữa hai người như có một bức tường mỏng. Không ai dám bước qua chọc thủng bức tường ấy, tiến đến ôm đối phương.

Với Duyên đấy là sự hoài nghi, chưa chắc chắn vì thứ tình cảm mới chớm này. Mơ hồ và không chắc chắn làm cô lo sợ. Cô không muốn phá hủy tình bạn này. Cô không muốn mất đi Nhân.

Còn với Nhân là sự dày vò, cô đã nhận ra mình đã yêu Duyên, yêu từ rất lâu rồi. Thứ tình cảm đấy cứ lớn lên từng ngày. Cứ như là gieo một hạt giống, ngày qua ngày mặc nó lớn lên, không để ý đến sự tồn tại của nó, nhưng đến khi quay đầu nhìn lại nó đã trở thành một cây cổ thụ, gốc rễ bám chặt sâu vào trái tim cô. Không thể làm gì, chỉ biết mặc nó. Yêu không thể nói đã là một loại bi thương và cô chỉ biết nếm trải sự bi thương đấy từng ngày.

Cô chỉ biết đứng bên yêu chiều Duyên với tư cách là bạn thân. Nhưng cô cũng thấy hạnh phúc rồi, hạnh phúc kèm theo bi thương

....

Cả hai cùng nhau trò chuyện, ăn uống no say. Duyên rất thích món bánh tráng trộn, Nhân thường chọc cô là trẻ con, lớn chừng này rồi mà còn thích ăn mấy món đấy, nhưng cô vẫn là người chạy đi mua về cho Mỹ Duyên ăn.

...

Mãi cho đến tận 12 giờ cả hai mới chịu đi làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường ngủ.

Khi cả hai đều nằm trên giường. Nhân với tay tắt đèn ngủ đi, vì Duyên không thể ngủ khi có ánh sáng rọi vào mắt, như vậy rất khó ngủ.

Nhân nhìn người đang cuộn tròn trong lòng mình, lòng khẽ thắt lại. Duyên ngủ say như một đứa trẻ, ngoan ngoãn trong lòng cô, vô ưu vô lo,không nghĩ gì cả. Khuôn mặt thanh tú, sóng mũi cao, đôi môi căng mộng khép hờ. Tất cả thứ đấy làm Nhân say mê. Khẽ lấy tay vén tóc Duyên, từ từ phát họa khuôn mặt của người trong lòng. Rồi Nhân dừng lại ở đôi môi đấy.

Nhân khẽ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Duyên. Nụ hôn đấy rất nhẹ, tựa như là lông vũ lướt qua vậy. Rồi Nhân lại hôn lên trán Duyên, siết chặt người đang say ngủ trong lòng rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Có người bảo, hôn môi tượng trưng cho câu "Tôi yêu em"

Hôn trán tượng trưng cho câu "Tôi sẽ bảo vệ em"

Đây chính là hai câu Nhân muốn nói với Duyên.

Tình cảm của Nhân đối với Duyên vượt trên cả tình yêu, đó là tình thương.

Nhân thương Duyên, thương đến đau lòng.

Ba năm, cô và Duyên bên nhau ba năm. Duyên đối với cô ngày càng thân thuộc tựa như những đường chỉ tay.

Nhân đó giờ chưa vì ai mà rung động, nhưng nay lại rung động trước Duyên. Cô biết bản thân mình rất cố chấp, yêu ai là sẽ yêu đến cùng. Toàn tâm bảo vệ người mình yêu.

Nhân cảm thấy tương lai của mình sớm hay muộn cũng sẽ bị người ngốc nghếch này làm tổn thương,nhưng nếu người đấy là Duyên.

Cô sẽ tha thứ...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro