Chương 8: Ngủ Chung Giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, Du Thanh trở lại phòng ngủ, tắm rửa xong, đổi quần áo, liền ngồi trên sô pha nghịch quang não. Không dùng lý do muốn đi phối thuốc để tránh đi.

Phối cái gì mà phối, không có cách nào trốn thoát.

Lôi Mông nhìn tóc Du Thanh hơi ướt, dứt khoát cầm khăn lông chuẩn bị giúp Du Thanh lau khô.

Nhưng ngay tại thời điểm Lôi Mông vươn tay tới gần liền phát hiện Du Thanh chìa tay.

"Cảm ơn." Du Thanh trực tiếp lấy khăn lông từ tay Lôi Mông, nghĩ nghĩ, nếu cậu có dị năng hệ hỏa liền trực tiếp dùng nó để sấy tóc.

Hỏa dị năng có rất nhiều tác dụng, không phải chỉ đơn giản là phóng lửa mà còn có thể dùng để sưởi ấm, chỉ cần biết cách khống chế tốt.

Du Thanh muốn làm cũng không thể, chỉ có thể dùng khăn lông chậm rãi lau khô. Dị năng hệ băng cũng không được, quá lạnh, không cẩn thận liền có thể đem chính mình đóng băng.

"Để ta giúp cậu." Lôi Mông là người có nhiều dị năng, trong đó có hệ hỏa, hắn cầm lấy mái tóc dài của Du Thanh: " Bình thường cậu cũng dùng cách này sao?"

Du Thanh có ý muốn thu hồi tóc, cậu không khống chế được năng lực cơ thể trong thời điểm biến thành nhân ngư, khiến tóc dài ra trong nháy mắt. Cậu chỉ có ký ức lúc sinh hoạt ở đại dương xanh, nơi đấy rất lớn có nhiều loại sinh vật, cậu không thiếu đồ ăn.

Sau đó, Du Thanh nhìn thấy những con tàu chạy trên biển, những chiếc huyền phù bay trên bầu trời, thấy được phi thuyền bay trong vũ trụ...

Du Thanh lén lút trốn dưới biển, nấp sau những tảng đá lớn bên bờ biển và nhìn những người ở đó. Cậu liền không khống chế được đem đuôi cá biến thành hai chân, lên trên mặt đất, lúc đó hình như là khoảng sáu bảy tuổi.

Mặc dù Du Thanh đã đến đất liền từ khi còn nhỏ với thân phận là trẻ mồ côi, nhưng trí nhớ còn sót lại của cậu nhắc nhở cậu rằng cậu khác với những người ở đó, cậu sở hữu một năng lực mạnh mẽ nhưng rất khó để điều khiển. Hiện tại, Du Thanh đã có thể kiểm soát một số khả năng của mình, nhưng cậu lại không sử dụng nhiều.

Đôi lúc tại thời điểm hóa thành nhân ngư, Du Thanh kiểm soát năng lực không tốt liền khiến tóc mọc nhanh, dài đến eo.

"Không có." Du Thanh rốt cuộc không có rút tóc từ tay Lôi Mông về. "Đều là tóc ngắn."

Du Thanh nhớ tới cảm giác lúc cắt tóc, rõ ràng là không đau, cũng không có cảm giác gì, vì sao khi hắn đưa tay sờ tóc cậu, liền cảm giác rất kì quái. Cậu cảm giác mình không phải nhân ngư, mà chính là một con mèo lông.

Kì thật Lôi Mông rất khẩn trương, sợ không cẩn thận làm đứt tóc người trong lòng. Cũng may hắn trước kia tại thời điểm hoang dã cũng từng dùng dị năng hong khô, không đến mức không kiểm soát được sử dụng quá lực.

"Cậu có thể dùng người máy." Lôi Mông nhắc nhở Du Thanh, nếu hắn không có ở đó cậu có thể dùng người máy giúp sấy khô tóc thay vì tiếp tục để tóc ướt.

"Tiết kiệm điện." Du Thanh nói đùa: " Tôi chính là thích để tóc khô tự nhiên."

Khi còn ở trong biển, tóc của cậu lúc nào cũng ướt.

Sau khi lên bờ, Du Thanh không sấy tóc, và cũng chẳng có ai quan tâm cậu có làm hay không.

"Chắc do cá thích nước đi." Lôi Mông nói, để tóc khô tự nhiên, trên tóc sẽ có nhiều hơi nước, điều này không tốt cho nhân ngư cải tạo: "Nhưng vẫn là nên sấy khô, nếu không sau này sẽ bị đau nửa đầu."

Thân thể của nhân ngư đã qua cải tạo không tốt như vậy, thân thể so với trước yếu hơn rất nhiều. Nhân ngư cải tạo rốt cuộc cũng không phải thật sự thành nhân ngư, mà suy cho cùng họ vẫn là con người, và thói quen sinh hoạt vẫn thiên hơn về phía con người hơn là nhân ngư.

Lôi Mông cũng không đề cặp quá nhiều về giải phẫu cải tạo thành nhân ngư trước mặt Du Thanh, sợ đối phương nhớ tới quá khứ buồn. Hắn vẫn chưa điều tra được tại sao cậu lại trải qua giải phẫu cải tạo thành nhân ngư, và trong quá trình đó đã gặp phải những trở ngại gì, hắn chỉ cần đảm bảo cho người trong lòng mình có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

"Chơi một lát, nhớ nghỉ ngơi sớm." Lôi Mông ở trên trán Du Thanh dán lên một nụ hôn, hắn đã dùng dị năng đem tóc Du Thanh sấy khô: "Ta đi thư phòng xử lý công việc, cậu nghỉ ngơi trước đi."

Lôi Mông kích động, khẩn trương, rồi lại sợ hành động của chính mình dọa đến người trong lòng. Hắn liền nghĩ ra cách tạm thời đi đến thư phòng bên cạnh xem tài liệu, muốn bình tĩnh lại, chờ tới khi hắn trở về, liền sẽ phát hiện ra chính mình thật sự không có nằm mơ, người trong lòng đã nằm gọn trên giường mình.

"Được." Du Thanh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự không có thói quen ở cùng một nơi với hắn.

Hôm nay xem như là đêm đầu tiên hai người bọn họ đi lãnh chứng, mặc dù không có sự việc Lôi Mông sẽ làm gì cậu, nhưng Du Thanh vẫn là có một chút sợ hãi. Suýt chút nữa không kiềm chế được lộ ra tai nhọn, điểm khác biệt giữa nhân ngư tự nhiên và nhân ngư cải tạo, lẽ ra là không nên để Lôi Mông giúp mình sấy tóc, may mà đối phương không có cọ tới cọ lui.

Mà Lôi Mông lại nhớ tới hắn lúc nãy cố tình kéo dài một thời gian sấy tóc, hẳn là cậu không phát hiện ra. Tóc của cậu thực sự không tồi, cảm giác sờ vào rất tốt, không nên tham lam mong muốn chạm thêm vào nhiều nơi khác, vuốt tóc coi như là có thể chấp nhận.

Du Thanh không có nhìn thấy tai Lôi Mông có chút ửng đỏ, Lôi Mông lại không có cơ hội nhìn thấy tai nhọn của Du Thanh.

Hai người đều cảm thấy thực may mắn: Không phát hiện, thật tốt quá.

Lôi Mông tới phòng bên cạnh một lúc, lại không có khả năng xử lý văn kiện. Trong lòng hắn kích động đến mức có thể dùng phi thuyền đánh một vòng quanh Đế Tinh, không, hắn không nên đi đâu xa, vạn nhất cậu muốn tìm hắn lại tìm không được.

Trên bàn có chiếc đồng hồ cũ, có kim giây, kim phút, kim giờ, Lôi Mông nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nhìn kim giây di chuyển từng chút một. Cả căn nhà chìm vào an tính, nghe được cả tiếng kim giây rất rõ ràng, tách, tách, tách...

Sau đó là tiếng cạch, Lôi Mông không quá chú tâm vào nó, trong đầu hắn chỉ nghĩ khi kim phút quay 120 vòng, không, tốt nhất là 60 vòng, được 60 phút, một giờ sau hắn sẽ trở về. Một giờ thực sự là quá dài, hắn mới cùng Du Thanh đi lãnh chứng, nến hắn ở đây quá lâu, có khi nào Du Thanh sẽ cho rằng lý do hắn muốn cậu ở bên cạnh chỉ đơn giản là để nhân ngư sinh hài tử cho hắn.

Kim phút quay 30 hay 20 vòng?

Cuối cùng khi kim phút quay được 10 vòng, Lôi Mông đã quay trở lại phòng.

Lúc này Du Thanh mới tắt quang não, leo lên giường, chuẩn bị nằm xuống nhắm mắt lại ngủ. Nhưng trước khi cậu kịp nằm xuống đã nhìn thấy Lôi Mông ở trước cửa.

"Có... quen không?" Lôi Mông có chút thấp thỏm: " Đột nhiên đổi nơi ngủ sang một nơi xa lạ, sec cảm giác không quá quen thuộc, nhưng không sao, có ta ở bên cạnh cậu."

Lôi Mông nói xong lời này. Thật sự muốn đưa tay tát mình một cái. Nhưng nghĩ vậy thôi, da mặt hắn vẫn rất dày, đứng ở bên đối diện, hắn biết tính tình nhân ngư đều tương đối dễ chịu, tương đối yếu ớt, cần có người bầu bạn.

"Không có việc gì." Du Thanh không nghĩ tới Lôi Mông nhanh như vậy đã quay lại, cậu còn tưởng hắn sẽ ở phòng cách vách xử lý tài liệu cả một buổi tối. Người giống như Lôi Mông, nhất định là rất bận, một đêm tăng ca nhất định sẽ tới tối muộn, lúc này mới qua bao lâu chứ.

"Nếu anh bận..."

"Không bận." Lôi Mông ngắt lời Du Thanh nói: "Không có việc gì quan trọng hơn việc ở bên cạnh cậu, công việc chỉ là chuyện nhỏ, ta không cần xem." Nói xong, Lôi Mông lên giường, liền thấy trên đó có hai cái chăn thay vì một cái lớn.

Đây chính là thứ Lôi Mông nhờ quản gia chuẩn bị, để tránh tư thế ngủ bản thân không tốt, làm hại cậu không có chăn. Lôi Mông bình thường đều ngủ một mình, còn khi ở nơi hoang dã, cũng là ngủ chập chờn, theo bản năng chú ý xem xung quanh có nguy hiểm hay không.

Lôi Mông lúc này có chút lo lắng, hắn có thể hay không trong khoảng thời gian này không tin rằng người trong lòng hiện tại đang nằm bên cạnh hắn, cho rằng đây là cảnh trong mơ, đem người bên cạnh đá văng.

Sau khi nằm xuống giường, cơ thể Lôi Mông nháy mắt căng thẳng. Sau khi Du Thanh ngủ say, hắn cũng không ngủ được, mãi đến nửa đêm mới ngủ được, trong giấc ngủ chập chờn, cơ thể hắn vô thức siết chặt, sợ đá đến cậu.

Buổi sáng, khi Lôi Mông tỉnh lại, Du Thanh đã nằm gọn trong lồng ngực hắn.

Du Thanh trợn mắt nhìn chằm chằm Lôi Mông: "Có thể buông tay không?"

Có lẽ là do giường nệm quá mức mềm mại dễ chịu, cũng có thể là do lúc đầu quá mức khẩn trương, dẫn đến mệt mỏi, Du Thanh thật sự chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khỉ thức dậy, liền thấy chính mình đang nằm trong lồng ngực Lôi Mông, giãy giụa muốn thoát ra, đối phương lại ôm chặt hơn.

"Chào buổi sáng." Lôi Mông không nỡ buông tay, nửa đêm hắn cảm giác người mà mình nhớ thương đang nằm ở bên cạnh, liền trực tiếp đem người ôm vào trong lòng, vừa mềm mại vừa thoải mái, trong lúc Du Thanh không có phản ứng, hắn luyến tiếc buông tay ra.

Cho dù là tỉnh hay là mơ, cũng là rất mong muốn ôm người trong lòng.a

"Ừ." Du Thanh trả lời, trời đã sáng rồi.

"..." Thị lực của Lôi Mông thật sự rất tốt, trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ. Chẳng sợ lúc này trong phòng chỉ hơi tối, rất dễ nhìn thấy sự kiên nhẫn trong mắt của Du Thanh. Chỉ sợ nếu khắn không tự động buông tay, đối phương sẽ đem tay hắn kéo ra: "Nếu không cậu lại nghỉ ngơi thêm một lát."

"Mặc dù ký ức của một con cá chỉ có 7 giây, nhưng lại không có khả năng quên bụng mình đang đói." Du Thanh nói.

"Cũng nên dậy rồi." Lôi Mông vội vàng nói, trong lòng thầm nghĩ tuyệt đối sẽ không bỏ đói cục cưng của mình.

Lôi gia không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện đến, đến cả Diệp Hải Sinh là quý tộc, cũng không thể tủy tiện vào. Tuy rẳng Lôi gia sở hữu không ít tòa nhà, nhưng Lôi Mông lại chỉ ưa thích ở một chỗ cố định. Diệp Hải Sinh rất dễ dàng tìm được Lôi Mông hiện tại đang ở nơi nào, nếu không biết có thể hỏi các quý tộc khác.

Huống chi, hầu hết các quý tộc đều tập trung sống ở một khu vực, thường được gọi là khu vực quý tộc. Tất nhiên, cái tiểu khu này không phải kêu đơn giản như vậy, mà kêu là thần đông tiểu khu.

Không phải tất cả các quý tộc đều sống ở đây, nhưng hầu hết là như vậy.

"Tôi tìm Lôi đại nhân." Diệp Hải Sinh cuối cùng vẫn là đi tới nhà Lôi gia, ấn chuông cửa.

Diệp Hải Sinh hôm qua liền tìm kiếm thông tin, trong lúc nhất thời không tìm được nơi Lôi Mông đang ở, nên mới đến đây trễ.

Người hầu nhìn thấy Diệp Hải Sinh , cũng không có trực tiếp để Diệp Hải Sinh tiến vào, thông báo họ của anh ta cũng vô ích, người tới tìm Lôi Mông rất nhiều, không phải ai cũng có thể tiến vào.

Khi Lôi Mông nghe được người hầu nói Diệp Hải Sinh tìm hắn, nhíu nhíu mày, Diệp Hải Sinh tại sao lại tìm đến đây nhanh như vậy.

"Có việc gấp sao?" Lôi Mông vốn định nói không gặp, nhưng nhìn thấy Du Thanh từ trên lầu đi xuống, liền đổi ý. Hắn cho rằng chính mình nói như vậy mới là bình thường, hắn mới không muốn nhìn thấy tình địch, cũng không phải cố ý ngăn cản tình địch nhìn thấy người trong lòng của chính mình, hắn chính là......

Cứ cho là vậy đi, hắn chính là lòng dạ hẹp hòi, chính là không muốn Diệp Hải Sinh nhìn thấy Du Thanh.

Mặc kệ người trong lòng dùng cái thân phận nào trở về, tất cả đều không cùng Diệp Hải Sinh có nửa điểm quan hệ.

Diệp Hải Sinh tính là gì, Diệp Hải Sinh chính là cặn bã, làm sao so sánh được với Lôi Mông. Hằng ngày tự nói cho chính mình, người trong lòng không có khả năng quay đầu, tuyệt đối không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro