Chương 9: Lôi phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản gia rốt cuộc đã ở Lôi gia nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt cũng như một câu nói của Lôi Mông, quản gia liền biết chủ nhân của ông không có ý nghĩ muốn thấy Diệp Hải Sinh.

Con cháu nhà họ Diệp không nhiều, trong tất cả các anh em ở thế hệ này có Diệp Hải Sinh là tương đối xuất chúng và cũng vì điều đó mà người Diệp gia mới để anh đi liên hôn với nhân ngư, nếu không sẽ tới lượt những người khác.

Còn có một điều quan trọng là vị hôn phu nhân ngư kia đặc biệt thích hắn, nếu không những người khác muốn tranh liền tranh. Cũng vì điều này mà những người khác trong Diệp gia đều cho rằng hắn diễn quá tốt, đã có vị hôn phu là nhân ngư, nhưng trong lòng lại vẫn còn nhớ thương một Omega bình thường, Diệp gia cũng không phải không muốn đem người thay thế Diệp Hải Sinh, nhưng mà nhân ngư lại cứ phải chọn anh, vậy nên không đổi được.

"Có khách sao?" Du Thanh đi đến trước mặt Lôi Mông, nói: "Nếu muốn cùng khách trao đổi, không cần để ý đến ta, ta có tay có chân, có thể tự mình ăn cơm."

Du Thanh không có ý nghĩ muốn người khác bồi cậu, cậu cùng với những nhân ngư yếu đuối không giống nhau. Những nhân ngư đó lúc nào cũng muốn có người bên cạnh, cũng không thể nói những nhân ngư ấy sai, vốn dĩ những nhân ngư tự nhiên là được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, còn những nhân ngư cải tạo thì thể chất kém, không có cảm giác an toàn, muốn có người bồi bên cạnh, đó cũng là điều bình thường.

Cậu cũng không nói những nhân ngư đó quá mức mỏng manh, trưởng thành trong những môi trường khác nhau, tố chất thân thể không giống nhau, cậu không có tư cách đi nói những điều đó về những nhân ngư khác.

Du Thanh chỉ lo bản thân tốt là được, cậu không cần đối lập với họ làm gì.

"Không có việc gì cả, để hắn ta trở về đi" Lôi Mông biểu tình nghiêm túc nhìn về phía quản gia, tại thời điểm nhìn Du Thanh liền có phần ôn hòa: "Ngày thường cũng hay có những người khác lui tới, lại không nhất thiết là ai cũng phải gặp. Nếu là ai cũng gặp, thì nào có thời gian mà ăn cơm."

Diệp Hải Sinh chính người như vậy, Lôi Mông cho rằng hiện tại không cần thiết gặp. Có lẽ là Diệp Hải Sinh thắc mắc liệu Du Thanh có phải là Úc Nhân hay không, nên muốn xác nhận, chẳng lẽ lại để anh ta đạt được ý nguyện.

Lôi Mông tự nhận bản thân không phải là cư dân mạng hóng hớt chuyên trả lời các vấn đề trên mạng, cũng không phải là công cụ tiềm kiếm, không cần giải thích nhiều như vậy cho Diệp Hải Sinh, cũng không cần trả lời câu hỏi của anh ta.

"Đúng vậy." Du Thanh tán đồng quan điểm này, một đại quý tộc như Lôi Mông, nhất định có không ít người muốn cùng Lôi gia có quan hệ.

Tuy rằng không phải ai cũng biết nơi ở của Lôi gia, nhưng chắc chắc luôn có người biết.

Du Thanh gả cho Lôi Mông, lại không có ý muốn gặp những người đó, cậu không thích giao lưu cùng quá nhiều người.

"Về sau, nếu có người muốn gặp cậu, cậu cũng không cần lần nào cũng đồng ý." Lôi Mông nói: " Không cần sợ bọn họ có cao hứng hay không, ngươi dễ chịu là được."

Đừng nhìn Du Thanh lúc này là nhân ngư, Lôi Mông vẫn là rất lo lắng cho Du Thanh sẽ chịu trào phúng, ví dụ như người trong gia tộc sẽ nói Du Thanh chính là vì  muốn gả cho quý tộc nên mới đi làm giải phẫu nhân ngư, bọn họ chỉ đem nhân ngư so sánh với cỗ máy sinh sản.

Chậc chậc chậc, những người đó rõ ràng là muốn nhân ngư, nhưng trên miệng lại trào phúng người khác, còn so sánh giữa những nhân ngư với nhau.

"Được." Du Thanh gật dầu, cho dù hắn không nói, cậu cũng làm.

Bên ngoài Lôi gia, Diệp Hải Sinh nóng lòng chờ đợi, vốn tưởng rằng có thể đi vào, cuối cùng lại bị cự tuyệt.

"Lôi đại nhân đang bận sao? Cái kia...Phu nhân đâu?" Diệp Hải Sinh không muốn gọi là Lôi phu nhân, nhưng anh cũng chỉ dám nói như vậy, nếu như trực tiếp xưng tên, sợ là quản gia cho rằng anh ta bất kính với người Lôi gia.

"Phu nhân đang bồi đại nhân." Quản gia trả lời, nhìn Diệp Hải Sinh như thế, cũng cảm nhận được người này không thích hợp: "Trở về đi."

Quản gia đối với cái đại quý tộc dù nhiều hay ít cũng có hiểu biết, Diệp Hải Sinh đã sớm cùng nhân ngư đính hôn. Nay lại nhanh chóng đến Lôi gia, gặp đại nhân không thành, liền muốn gặp Lôi phu nhân, nghe như thế nào cũng thấy sai, quản gia đương nhiên không có khả năng ngu ngốc mà đi hỏi Du Thanh có thể gặp mặt hay không, nghĩ đến đại nhân không muốn Diệp Hải Sinh vào nhà, nếu ông lại đi hỏi, vậy thì không hợp quy củ.

Diệp Hải Sinh không gặp được Lôi Mông, lại không có khả năng nhìn thấy Du Thanh, cực kỳ không cam lòng, anh cứ đứng trước cửa nhà Lôi gia, không chịu đi.

Nhiều năm như vậy, Diệp Hải Sinh vẫn luôn không chịu cùng nhân ngư kết hôn, vì trái tim của anh rất đau. Anh đã từng ở tiền tuyến, lại bì người nhà đuổi khỏi tiền tuyến, một đám người đều muốn anh không cần nhớ lại người yêu cũ, muốn anh quý trọng người trước mắt.

Nhưng mỗi lầ tại thời điểm đối mặt với vị hôn phu nhân ngư, Diệp Hải Sinh đều cảm thấy tẻ nhạt, anh không có như vậy liền có khả năng thích vị nhân ngư kia.

Quản gai thấy Diệp Hải Sinh không có rời đi, không nói nhiều lời với đôi phương, quay người rời đi.

Nếu là những người đứng ngoài cửa Lôi gia, cứ đứng như vậy sẽ có thể gặp được hắn, như vậy chẳng phải là khẳng định Lôi gia vô năng, tùy tiện uy hiếp hay sao? Lôi Mông mặc kệ những người đó đứng ở bên ngoài bao lâu, cùng lắm thì đem người đó đi diệt trừ.

Lúc này đây, Lôi Mông không có hỏi nhiều, hắn còn đang bận cùng người trong lòng thưởng thức buổi sáng.

"Muốn ăn cái gì, thì nói với quản gia là được." Lôi Mông luôn lo lắng mình chuẩn bị không tốt: "Tiền bạc không phải vấn đề."

Đúng vậy, nhất định phải đểm người yêu ăn ngon, hưởng thụ một cách tốt nhất, như vậy có thể khiến cậu lưu luyến không rời. Bởi nếu ra đi, cậu sẽ không có cơ hội được hưởng những điều này nữa, sẽ có chút do dự khi quyết định.

Lôi Mông tự nhận là không có khả năng làm cho vợ yêu phiền lòng, nhưng là khó đảm bảo Diệp Hải Sinh ngu ngốc làm Du Thanh không cao hứng, cảm thấy phiền phức, khi đó Du Thanh liền bỏ trốn đến chết.

"Ta sẽ làm như vậy." Du Thanh cảm giác bữa sáng của quý tộc so với bữa sáng của người bình thường ngon hơn rất nhiều, mấy thứu này hương vị quả không tệm cùng bánh bao ven đường không giống nhau.

Bột mì không giống, vị thịt cũng khác...

Du Thanh liền cảm thấy khỏ trách ai cũng muổn gả vào nhà hào môn, gả cho quy củ, chậc chậc chậc, chỉ riêng bữa sáng đã có khác biệt lớn so với các bữa ăn đông lạnh được hâm nóng bằng robot, hoặc đồ ăn ở cửa hàng ven đường.

"..." Lôi Mông cầm dao nĩa liền suy nghĩ nên nói gì tiếp theo.

Nếu là những lời răn dạy cấp dưới, Raymond có không ít lời để nói, đối mặt với người trong lòng, thật không dễ dàng để tìm thấy đề tài. Không phải tìm không thấy, mà là lo lắng người trong lòng không thích những đề tài kia.

"Không ăn sao?" Du Thanh thấy Lôi Mông không có động đến thức ăn trước mặt, nói: "Nhìn ta thì ngươi sẽ cảm thấy no bụng sao."

Tú sắc khả xan*...... Nhưng nếu thật sự là đói bụng, sắc đẹp cũng vô ích.

Du Thanh đi qua rất nhiều tinh cầu khác nhau, có tinh cầu tương đối hỗn loạn, sắc đẹp ở những tinh cầu đó đại biểu cho tiền tài, bị bắt được, liền có khả năng bị đưa đến buổi đấu giá ngầm, cũng có khả năng bị đưa đến phòng khám dởm, bị cải tạo thành nhân ngư. Vận khí tốt một chút có thể ở trung tâm giải phẫu cải taoi nhân ngư sống sót, vận khí không tốt liền không có.

"Được, ăn." Lôi Mông bắt đầu ăn.

Bọn họ mới kết hôn, không nóng nảy, nếu không đối phương nhất định hoài nghi hắn. Mặc dù bọn họ có độ xứng đôi cao, cũng không có nghĩa nhanh như vậy liền yêu nhau, hiểu nhau.

Lôi Mông tỏ vẻ hắn hiểu được, hắn bỗng nhiên nhớ tới Omega có kỳ động dục, nhân ngư Omega cũng có.

Tuy rằng trên thị trường có thuốc ức chế động dục dành cho Omega, nhưng là thuốc thì vẫn có ba phần độc, dùng nhiều hại thân. Hắn và Du Thanh đã kết hôn, dù sớm hay muộn thì học vẫn có cơ hội tiếp xúc.

"Cậu muốn tổ chức hôn lễ ở tinh cầu nào?" Lôi Mông rốt cuộc tìm được một cái chủ đề tương đối ổn.

"Đều có thể." Du Thanh trước kia chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chính là hy vọng có một cuộc sống bình thường. Mà người bình thường đều không có nhiều tiền, tổ chức hôn lễ cũng không có khả tiêu phí nhiều tiền.

Ngay lúc nà, Du Thanh cuối cùng cũng ý thức được chính mình thật sự đã cùng người khác lãnh chứng kết hôn, vậy nên xác thực cần tính đến hôn lễ.

"Anh nếu như không có thời gian chuyện này cũng có thể trì hoãn một chút." Du Thanh nói, Lôi Mông nhất định rất bận.

"Có thời gian." Cái gì mà không có thời gian, Lôi Mông tỏ vẻ chính mình còn phải làm cho mọi người biết Du Thanh chính là vợ của hắn.

Chỉ là nói những lời này một hồi, tại sao cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ thật khô khan, không có chút độ ấm nào, giống như là đang làm việc kinh doanh vậy, từng bước từng bước. Hắn căn bản không muốn nói chuyện lạnh nhạt, cái hắn muốn chính là ôn nhu cùng ấm áp.

"Có ý kiến gì cứ nói với tôi." Đúng vậy, vẫn là đừng cùng quản gia thảo luận chuyện này, Lôi Mông cho rằng hắn chính là người đưa ra quyết định chứ không phải là quản gia.

Quản gia ở phía xa cảm thấy có chút lạnh lẽo, có lẽ ông nên ra bên ngoài nhìn xem Diệp Hải Sinh đã rời đi chưa.

Đương nhiên, Diệp Hải Sinh không có rời đi, cửa của Lôi gia tất nhiên là không chỉ có một cái, hắn cũng không biết người của Lôi gia có từ cửa khác rời đi hay không. Nhưng anh là đứng ở cổng chính, cho rằng chính mình chắc chắc sẽ gặp được Lôi Mông.

Khi quản gia ra tới, lại một lần nhìn đến thân ảnh của Diệp Hải Sinh, không do dự, liền báo đến cho Diệp gia chút tin tức, yêu cầu Diệp gia đến đây lãnh người. Nếu thực sự có chuyện xảy ra với Diệp gia, thì người đến sẽ là người đứng đầu gia tộc hoặc người có địa vị quan trọng hơn, chứ không phải thằng nhóc Diệp Hải Sinh.

Khi Diệp gia biết rằng Diệp Hải Sinh đang đứng ngoài cổng Lôi gia, cảm thấy thật khó tin, không hiểu Diệp Hải Sinh như thể nào lại đến đó.

"Lôi phu nhân cùng người yêu cũ của anh ta lớn lên giống nhau như đúc." Rốt cuộc, vẫn có người biết đến cuộc hôn nhân của Lôi Mông và đã xem giấy kết hôn của hai người họ: " Diệp Hải Sinh có phải hay không cho rằng Lôi phu nhân chính là bạn trai cũ của anh ấy?"

Diệp lão gia tử vốn dĩ là muốn hỏi người trong gia đình xem ai biết Diệp Hải Sinh đến nhà Lôi Mông để làm gì.

Câu này vừa được hỏi, thì đã có người nhắc đến bạn trai cũ. Vốn dĩ có nhiều người không thích Diệp Hải Sinh, đồng thời cảm thấy Diệp lão gia tử quá coi trọng Diệp Hải Sinh, thấy có cơ hội liền mách lẻo.

"Đi mang thằng nhóc đó về đây." Diệp lão gia lạnh mặt, trong lòng lo lắng cháu trai Diệp Hải Sinh.

Sự tình đều đã qua đi, nếu Lôi phu nhân thật sự là bạn trai cũ của Diệp Hải Sinh, liền sợ cậu ta cố ý đi làm giải phẫu cải tạo nhân ngư để trả thù bọn họ.

Diệp gia mấy năm nay không có mở trộng kinh doanh, cũng không phát triển mà ngược lại có chút suy yếu. Trước đây, Diệp lão gian cũng không có nhiều ý kiến, cho rằng con cháu không biết cố gắng, nếu là Lôi gia thật sự hướng Diệp gia ra tay tàn nhẫn, đó chính là khó khăn của Diệp gia.

"Lập tức đi ngay." Diệp lão gia tử nói một lời, Diệp gia liền có người đi tìm Diệp Hải Sinh trở về.

Nếu Diệp Hải Sinh không chịu trở về? Liền trói mang về.

Diệp Hải Sinh rốt cuộc cũng không rơi vào tình huống bị trói lôi về Diệp gia, anh cũng không muốn mình mất mặt ở bên ngoài nên ngoan ngoãn theo về nhà. Anh chưa kịp ngồi xuống uống nước, đã bị Diệp lão gia kêu đi.

Đi vào thư phòng, Diệp Hải Sinh liền nhìn thấy Diệp lão gia mặt lạnh, lần cuối ông nhìn anh như vậy là vài ngày trước, chính là khi anh cùng vị hôn phu nhân ngư hiện tại của mình chuẩn bị đính hôn .

Vào thời điểm đó, Diệp Hải Sinh không muốn đính hôn, nên muốn đi tìm người trong lòng. Diệp lão gia tử đời nào chịu để Diệp Hải Sinh đi ra ngoài, nói thẳng nếu anh ta dám đi, lúc đó Diệp gia liền không nhận người con như anh, Diệp Hải Sinh cũng không còn là quý tộc.

Diệp Hải Sinh bị dọa tới, liền đổ hết trách nhiệm cho người khác, cho rằng người Diệp gia cưỡng bách hắn.

"Đó chình là Lôi phu nhân." Diệp lão gia tử nhắc nhở Diệp Hải Sinh, mặc kệ Du Thanh có phải là Úc Nhân hay không, bọn họ đều phải chấp nhận Du Thanh không phải là Úc Nhân: " Con rõ ràng là đã có hôn phu, vẫn nên nghĩ đến chuyện kết hôn, đừng kéo dài nữa."

"Ông nội." Diệp Hải Sinh như cũ không muốn kết hôn,

"Tần gia hiện tại xác thật là yếu đi không ít, nhưng không có nghĩa là hôn ước giữa các ngươi có thể bị giải trừ." Diệp lão gia tử là sao không biết Diệp Hải Sinh đang suy tính cái gì: " Nhân ngư cải tạo đã ít, tự nhiên nhân ngươi lại còn ít hơn, Diệp Hải Sinh có dị năng thiên phú không tồi, nhưng suy nghĩ vẫn là còn quá non nớt."

Chờ đến khi cháu trai ông lớn hơn một chút, liền hiểu được có con nối dõi có bao nhiêu quan trọng.

Đừng nhìn Diệp gia hiện tại có nhiều người, tất cả cũng là nhờ mỗi người đều thọ mệnh cao, người có dị năng cấp bậc thấp, càng dễ dàng có con nối dõi. Điều này cũng đã nói lên, người nhiều, chưa chắc đại biểu cho gia tộc cường thịnh.

Tình yêu có thể cho cơm ăn sao? Không thể. Hơn nữa tình yêu không môn đăng hộ đối, hai người ở bên nhau càng lâu, liền càng hiểu biết lẫn nhau, có thể nhìn ra càng nhiều khuyết điểm của đối phương. Cứ như vậy, một phương cho rằng đối phương không hiểu biết quy củ hào môn quý tộc, một phương cho rằng có nơi nào nhiều quy củ như vậy.

Mặc kệ là bên nào, đều có khả năng bị cười nhạo, quý tộc bị cho rằng họ chính là đã tìm thấy một con vịt xấu xí vĩnh viễn không thể biến thành thiên nga, và những người bình thường bị trào phúng rằng dù cho chim sẻ biến thành phượng hoàng, bản chất vẫn là chim sẻ.

Diệp lão gia tử không muốn chờ thời gian lâu như vậy, cũng không có tâm tư tốt đi thành toàn Diệp Hải Sinh, vì vậy tìm cho Diệp Hải Sinh một người môn đăng hộ đối.

"Lúc trước, cậu ta không có dũng khí vì ngươi làm giải phẫu cải tạo nhân ngư......"

"Em ấy là Omega!" Diệp Hải Sinh đánh gãy Diệp lão gia tử nói.

"Omega bình thường mà thôi." Diệp lão gia tử không cho rằng Omega bình thường có bao nhiêu tốt, nếu là khả năng Omega bình thường có thể cùng cường giả sinh hài tử cao, liến nhắc đến nhân ngư làm cái gì: "Đừng quên những gì hiện tại con có được, đều là ai cho."

"Là Diệp gia cấp, nhưng mà......"

"Biết Diệp gia cấp là được, không có nhưng." Diệp lão gia tử phất tay: "Trở về nghĩ cho kĩ, Diệp gia có thể cho ngươi, thì cũng có thể thu hồi."

"......" Diệp Hải Sinh rốt cuộc không có nói thêm nữa, anh chính là yếu đuối như vậy, không dám phản kháng. Có lẽ anh hẳn là nên nỗ lực ngay từ đầu, lúc trước không nên trở về từ chiến tuyến.

Diệp Hải Sinh gắt gao mà nắm chặt hai tay, không sao cả, anh muốn nỗ lực, sớm hay muộn có một ngày có thể quyết định hết thảy chuyện của Diệp gia, tới lúc ấy rồi, anh liền không cần xem sắc mặt lão gia tử .

Diệp gia cho anh nhiều, đồng thời khống chế anh, Diệp Hải Sinh không muốn trở thành một cái rối gỗ giật dây.

-------------------------------------------------------------

Tú sắc khả xan*:ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro